[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm
Chương 70 : Chí Cao Thần
.
Ý định ban đầu của Diệp Phong là mô phỏng theo thuyết Big Bang, tạo ra một Vụ Nổ Lớn ngay trong đan điền của mình, từ đó hình thành một vũ trụ mới có thể tự động mở rộng ra theo thời gian. Hắn vốn chỉ định nén Hỗn Độn Lực lại vừa đủ để tạo ra một vụ nổ đủ sức chịu đựng của đan điền mà thôi, ai ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Từ lúc Hỗn Độn Lực tự động nén lại thì chúng không còn nghe theo sự điều khiển của Diệp Phong nữa mà tiếp tục nén đến mức kinh khủng.
Nếu hình dung đan điền là cả một trái đất thì kích thước của quả cầu Hỗn Độn Lực vào lúc này còn chưa to bằng nguyên tử nữa là. Với mật độ gần như vô hạn, tốc độ chuyển động bên trong cũng gần như vô hạn như thế, Diệp Phong không biết nếu nó phát nổ thì mình có yên ổn hay không đây, không chỉ đan điền, có thể cả cái vũ trụ Đấu Phá Thương Khung này cũng sẽ tan tành theo Diệp Phong mất.
Hiện giờ không phải là thời gian để Diệp Phong hắn suy nghĩ nữa rồi, quả cầu bé tý ti kia đã xuất hiện dấu hiệu phát nổ, Diệp Phong phải tìm ra cách đối phó ngay lập tức nếu không muốn mất mạng.
Năm giây sau........................
“BANG!!!!!!!!!!!”
Âm thanh điếc tai phát ra bên trong đan điền của Diệp Phong, sóng xung kích từ vụ nổ cũng bắt đầu lan rộng ra toàn bộ đan điền. Vào lúc này, Diệp Phong không còn cách nào khác là dùng lực tinh thần cản trở luồng sóng xung kích cực đại kia.
Chỉ là quả như hắn dự đoán, dù có dùng hết sức có thể thì hắn khó mà cầm cự quá mười giây, vậy nên Diệp Phong chuyển qua cách cuối cùng, đó là chia nhỏ sóng xung kích thành vô số đợt khác nhau.
“Uỳnh!”
Đợt đầu tiên va chạm với thành của đan điền, cơn đau từ chấn động này không thể nào nói bằng lời được.
“Aaaa.aa...........aaaaaa!”
Còn chưa kịp thoát khỏi ảnh hưởng từ cơn đau, cả thân thể máu thịt của Diệp Phong lập tức nổ tung tóe chỉ để lại nguyên thần của hắn.
Và rồi từng mảnh thân thể của Diệp Phong vừa nổ văng ra bất ngờ tụ tập lại hồi phục thành cơ thể ban đầu giống như là đang quay ngược thời gian vậy. Đây chính là Diệp Phong đang tập trung để khôi phục nhanh hơn, nếu chỉ chậm một chút so với đợt tiếp theo thì nguyên thần hắn sẽ phải hứng chịu đợt xung kích đó.
“Uỳnh!”
Thân thể vừa khôi phục, một đợt xung kích khác lại va chạm vào thành đan điền, máu thịt của hắn lại vỡ vụn rồi lại phục hồi.
Vỡ vụn, phục hồi, vòng tuần hoàn này cứ lập đi lập lại không biết bao giờ mới kết thúc trong khi Diệp Phong phải chịu nổi đau đan điền bị tàn phá, thân thể bị nổ tung không biết bao nhiều lần. Dần dần, hắn bắt đầu trở nên mất ý thức, dù là lực tinh thần hay sự hồi phục thân thể đều dựa vào ý chí cuối cùng của hắn để mà hoạt động.
Có lẽ trong cái rủi có cái may, Diệp Phong không ngờ được rằng nhờ mình chọn cách thế này mà đan điền và thân thể dần dần trở nên mạnh hơn qua từng vòng tuần hoàn.
.................................................. ........
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến một ngày nọ, cả hang động này bỗng dưng bị nhét đầy bởi một nguồn uy áp khổng lồ. Ngay tại trung tâm của nó là những mảnh vụn thân thể của Diệp Phong đang bắt đầu hồi phục lại, cùng lúc đó, thân thể của hắn bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng tinh khiết mà đầy áp lực. Thân thể vừa khôi phục xong, Diệp Phong đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt.
Bất ngờ thay, đôi mắt màu đen huyền của Diệp Phong không còn nữa, thay vào đó là hai đồng tử màu vàng kim tỏa ra hào quanh khiếp người. Chỉ là chuyện này không duy trì được bao lâu thì màu vàng kim kia đã bị màu đen huyền ảo ban đầu đè lên.
Đứng dậy cảm nhận sự thay đổi của thân thể mình, Diệp Phong cảm thán:
“Không ngờ đột phá tầng năm lại nguy hiểm thế này, may mà chín tầng chỉ có tầng này mới xảy ra chuyện thế này, nếu tầng nào cũng thế thì chắc ta khỏi dám đột phá luôn quá!”
“Cũng may, nhờ đó mà ta đã đột phá đến Cương Thi Kim Nhãn ( mắt vàng ), xem ra chỉ còn cách Cương Thi Hỗn Độn Nhãn không còn bao nhiêu!”
Đột nhiên, Diệp Phong đang chìm trong suy nghĩ bỗng biến sắc, ánh mắt của hắn trở nên đề phòng mà nhìn về một góc của hang động:
“Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?”
Diệp Phong đang nói cái gì thế? Ai có thể theo dõi Diệp Phong mãi cho đến lúc này mới phát hiện được chứ? Ít nhất là trong vũ trụ này làm gì có ai, hắn đã chứng kiến tất cả các cường giả mạnh nhất rồi mà? Thế nhưng cảm giác của hắn sau khi đã đột phá không thể nào sai được, chắc chắn có một người đang ở đó.
“Bộp bộp bộp!”
Giống như để khẳng định lời của Diệp Phong, ba tiếng vỗ tay vang lên tại vị trí hắn đang nhìn và một người bỗng hiện ra ngay tại đó, nhìn Diệp Phong, người này mỉm cười khen:
“Quả thật không phụ lòng kỳ vọng của ta, vừa mới đột phá mà ngươi đã có sức mạnh ghê gớm như thế!”
Đấy là một người có tướng mạo thanh niên, khuôn mặt đẹp trai không thua kém Diệp Phong một chút nào, hắn mặt một bộ quần áo cổ trang màu trắng, bên hông đeo một cái quạt không hề khác một tài tử thời xưa là mấy. Nhưng cái làm Diệp Phong kinh ngạc nhất không phải là những thứ này, mà là thực lực của người này. Nhờ Diệp Phong vừa mới đột phá nên hắn mới có thể nhìn ra thực lực của người trước mắt không hề kém bản thân, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Thế nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Diệp Phong không hề có vẻ gì là sợ hãi, dù sao hắn cũng đã lĩnh ngộ gần như toàn bộ pháp tắc, lại có thân thể Cương Thi, công pháp đệ nhất, nếu hai người đánh nhau thì khó mà nói rõ ai thắng được.
Cũng như Diệp Phong, người thanh niên kia cũng bất ngờ không thôi, không ngờ một kẻ chỉ vừa đột phá đến cảnh giới này đã phát hiện ra mình, thậm chí còn có vẻ như nhìn thấu thực lực mình, quả thật là khó tưởng tượng.
Đối mắt với người thanh niên này, Diệp Phong trầm giọng:
“Từ ngày ta đến thế giới này thì luôn có một cảm giác mơ hồ, lúc đầu ta không quan tâm, nhưng đến bây giờ ta đã biết, ngươi theo dõi ta đúng không?”
Nghe Diệp Phong truy hỏi mình như vậy, người thanh niên kia không hề phủ nhận mà chỉ mỉm cười nói:
“Đúng vậy. Giới thiệu trước, ta là Chí Cao Thần, người cai quản thế giới này!”
“Diệp Phong!”
Diệp Phong cũng trả lời. Đã khẳng định được nghi ngờ của mình, hắn cũng không có vẻ thù địch gì với Chí Cao Thần cho lắm, nếu hắn có ý đồ gì xấu với mình thì đã làm ngay từ đầu khi hắn chưa đột phá rồi, cần gì phải chờ đợi cho đến lúc này cơ chứ.
Thấy Diệp Phong không có vẻ thù địch hay chào đón gì mình, Chí Cao Thần không hề ngoài ý muốn, hắn ta chợt hỏi:
“Đến chỗ của ta nói chuyện được chứ?”
“Được thôi! Ta muốn xem ngươi muốn nói gì!”
Đạt được sự đồng ý của Diệp Phong, Chí Cao Thần phất tay, ngay lập tức cả hai người đều được đưa đến trong một căn phòng màu trắng. Dùng thần thức điều tra, ngoài vật dụng quý giá quá mức bình thường thì Diệp Phong không thấy gì bất thường cả. Lúc này hắn mới chịu yên tâm ngồi xuống đối diện Chí Cao Thần.
Vươn tay tự rót trà cho mình và Diệp Phong, Chí Cao Thần vừa nói:
“Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp, không biết có được không?”
Diệp Phong: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Chí Cao Thần: “Ngươi đến thế giới này, ta không hề động đến, ngươi đánh cắp hạch tâm của thế giới, ta cũng không cản trở thậm chí còn trông chừng giúp ngươi. Có thể nói ta có ơn giúp ngươi đột phá không nhỉ?”
Diệp Phong không trả lời mà nâng tách trà lên miệng. Thấy vậy, Chí Cao Thần mỉm cười nói tiếp:
“Chuyện là ta muốn nhờ ngươi giết một người!”
“Cạch!”
Đặt chén trà xuống bàn, Diệp Phong nhếch mép:
“Buồn cười thật đấy! Ngươi là người mạnh nhất của thế giới này mà còn có người mà ngươi không thể đánh bại ư?”
Chí Cao Thần: “Ta không nói hắn ở thế giới này!”
Diệp Phong: “Cái gì?!”
Chí Cao Thần: “Ngươi từ bên ngoài đến chắc cũng biết có rất nhiều thế giới rồi chứ? Thật ra thì thế giới này tiếp xúc với một thế giới khác mà ta gọi là Ma Giới, cả hai có chung một bức tường nên người từ thế giới bên kia tiến đến thế giới này nếu có người mở bức tường đó ra!”
Dừng một chút, Chí Cao Thần trầm giọng:
“Điều quan trọng là bọn ở Ma Giới lại muốn xâm lược các thế giới xung quanh, hủy diệt các thế giới đó, mà người đứng đầu bọn chúng lại là một kẻ mạnh hơn cả ta – Ma Thần!”
“Cơ mà dù hắn rất mạnh, nhưng ta tin rằng nếu ta và ngươi phối hợp thì sẽ có thể giết hắn!”
Nghe lời của Chí Cao Thần nói, Diệp Phong cảm thấy rất nhiều mâu thuẫn, hắn lập tức nói ra:
“Tuy rất muốn giúp ngươi, nhưng ta khó mà tin ngươi được, lời nói của ngươi còn nhiều kẻ hở quá. Thứ nhất, ngươi nói Ma Thần rất mạnh, vậy sao đến giờ hắn chưa giết được ngươi cũng không xâm lược thế giới này? Thứ hai, dù Ma Thần mạnh, nhưng ta tin nếu ngươi hấp thụ hạch tâm thì chắc chắn sẽ vượt qua hắn, sao ngươi lại không làm mà lại nhường cơ hội ngon lành này cho ta?”
Diệp Phong nghĩ thế này cũng không ngoài ý muốn của Chí Cao Thần, hắn ta bắt đầu giải thích:
“Đầu tiên, tuy Ma Thần mạnh, nhưng hắn không thể giết được ta. Chắc ngươi cũng hiểu rõ đến đẳng cấp này thì chúng ta đã trở nên bất tử, dù bị thương thế nào cũng sẽ khôi phục lại được, muốn giết một người cùng đẳng cấp khó hơn đánh bại hắn rất nhiều. Ma Thần cũng vậy, dù hắn có thể khiến cho ta không thể đánh trả nhưng muốn giết ta là không thể. Thật ra thì từ trước đến giờ ta và hắn đã chiến đấu với nhau nhiều lần, những lần nào cũng có kết quả là hòa, thật ra là ta thua, nhưng hắn không giết ta được. Cuối cùng chúng ta cũng đã ký một hiệp ước rằng ta và hắn sẽ không ra tay mà để cho cấp dưới chiến đấu!
Thứ hai, ngươi tưởng hấp thụ hạch tâm dễ như thế à? Nói thật cho người một chuyện, ta không phải là Chí Cao Thần thật sự mà chỉ là người kế thừa, cả Ma Thần hiện giờ cũng thế. Còn hai người kia ở đâu ư? Họ đều đã chết, chết vì dám tranh giành hạch tâm rồi nuốt nó, cuối cùng dẫn đến cả hai đều chết trong vụ nổ kinh hoàng hơn ngàn tỷ năm trước.
Thật ra thì khi nhìn ngươi có ý định nuốt Hạch Tâm Thế Giới, ta cũng chỉ mang tư tưởng đánh cược thôi, với lại từ kinh nghiệm quan sát ngươi từ ngày đầu, không hiểu sao ta có cảm giác ngươi có thể làm được điều mà hai ngươi kia không thể hoàn thành. Và cuối cùng cảm giác của ta đã đúng, thế nên ta có tư cách nhờ ngươi giúp một lần không chứ?”
Diệp Phong: “Nếu ta là ngươi thì sẽ giết kẻ xâm nhập có khả năng làm được điều mình không thể để chiếm đoạt nó có phải hơn không!”
Chí Cao Thần: “Ngươi nghĩ ta là thằng ngu à? Giết ngươi thì không vấn đề, nhưng nếu giết mà không được kết quả gì hoặc giả như được kết quả vô dụng đối với ta thì ai sẽ giúp ta giải quyết Ma Thần? Nói thật ta không biết sẽ chịu cái cảm giác lo lắng khi chờ đến thời gian chống đỡ Ma Thần xâm lược được bao lâu nữa đây!”
Dù Chí Cao Thần có ý định mới bỏ qua cho sự tồn tại của mình, nhưng Diệp Phong không thể không để trong lòng, nếu không có Hạch Tâm Vũ Trụ thì hắn đừng mong đột phá đến tầng năm nhanh như thế này mà là phải chờ đến vài vạn năm sau mất. Chỉ thấy hắn mở miệng nói ra ý định của mình:
“Dù vậy đi nữa ta cũng không thể đồng ý ngay được, ít nhất ta phải xem xét tình hình mới quyết định, đấy là cả một thế giới chứ không phải một hai người mà ta lại ra tay giết, biết đâu trong họ có người không đáng chết thì thế nào!”
Vừa dứt lời, Diệp Phong đứng dậy định bỏ đi chờ khi có câu trả lời sẽ trở lại gặp mặt Chí Cao Thần. Ngay lúc hắn đang định Thuấn Di, Chí Cao Thần bỗng mở miệng:
“Còn vài điều ta chưa nói cho ngươi biết, ngươi nghe hết đã!”
“Được rồi, nói đi!”
Chỉ nghe người ta nói thôi mà, Diệp Phong không lý nào lại từ chối được. Hắn đứng đấy nhìn xem Chí Cao Thần muốn nói gì.
“Ma TỘc không có tốt đột như ngươi tưởng tượng đâu. Thật ra bọn chúng đều không có tư tưởng của riêng mình mà chỉ có hủy diệt và hủy diệt, tất cả mọi hành động của chúng đều Diệp Phong Ma Thần điều khiển như một con rối mà thôi. Chính hắn cũng là người tạo ra bọn Ma Tộc đó. Hạch Tâm Vũ Trụ hoàn chỉnh thường thì sẽ hòa vào bức tường của thế giới, bổ sung năng lượng mà bức tường tiêu hao sau một thời gian dài đằng đẵng, thế nhưng mà ngươi đã hấp thụ nó rồi, bức tường đã trở nên yếu hơn bao giờ hết.
Đáng lẽ mỗi lần Ma Thần không mở được lổ hổng đủ lớn cho cả Ma Tộc, nhưng lần này thì khác, hắn có thể lợi dụng thời cơ này để di chuyển cả Ma Tộc đến đây. Nếu so sanh về số lượng thì bên ta thua chắc. Và từ lúc đó đến giờ đã hai mươi năm, Ma Thần đã mở lỗ hổng được một tháng rồi, lực lượng chiến đấu của thế giới này đang ngày càng nhỏ bé!”
Vừa nói, trên khuôn mặt của Chí Cao Thần không giấu được vẻ lo lắng.
Nghe thấy lời nói của Chí Cao Thần, Diệp Phong ngơ ngẩn, đến khi ngẫm đến điều gì đó, hắn mở to mắt nhìn Chí Cao Thần và thốt:
“Ngươi nói từ lúc ta đột phá đến giờ là bao lâu?”
“Hai mươi năm!”
“Con bà nó! Ngươi có phòng riêng không? Cho ta mượn một lát!”
“Hả? Ờ ờ!”
Mắng một tiếng, Diệp Phong vội vàng đi vào căn phòng Chí Cao Thần chuẩn bị cho mình. Xác nhận Chí Cao Thần không theo dõi, hắn liền đưa ý thức của mình vào Không Gian Sinh Tồn của hệ thống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện