[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm
Chương 66 : Mộc Lâm đại triển thần uy
.
Ngồi phía trên đài cao, tất cả các đạo sư đều có thể quan sát rõ biến cố diễn ra trên võ đài. Đương nhiên Diệp Phong cũng thế, điều bất ngờ là hắn không hề tỏ ra bất mãn dưới hành vi mượn sức người khác để loại Mộc Lâm của Tần Chiến.
Mộc Lâm vốn là đệ tử đầu tiên của Diệp Phong nhưng lại rất ít thể hiện hết thực lực của mình, dù là như thế đi nữa thì cậu cũng đủ để khiến cho nhóm học viên cùng lớp phải e dè. Dưới tình hình này, đương nhiên ai cũng sẽ lựa chọn người có thực lực bí ẩn nhất, mạnh nhất để loại trước tiên cho mà xem.
Chỉ là muốn loại Mộc Lâm dễ như thế sao? Không hề, chỉ thấy ở dưới đài, dù bị tám người bao vây tấn công cùng một lúc đi nữa thì Mộc Lâm vẫn có thể né tránh trong gang tấc. Cơ mà cứ tiếp tục như thế này không phải là cách hay, trên người của cậu đã bắt đầu xuất hiện từng vết thương rồi.
Cũng đúng thôi, dù cậu có thể cảm giác được nguy hiểm đi nữa thì cũng không phải là nhìn rõ tương lai, với lại cảm giác trước mà tốc độ thân thể không đủ thì cũng vô dụng. Dưới tình thế bị tấn công từ tám hướng, Mộc Lâm có thể duy trì thế này đã là giỏi lắm rồi. Hiện giờ, cậu chỉ cần một khoảnh khắc để lấy hơi phát huy hết tất cả sức mạnh của mình mà thôi.
Và rồi cơ hội đó đã tới, trong tám người kia, Lạc Lôi là người không ủng hộ kế hoạch này nhất, và rồi hắn đã để lỡ một nhịp tạo ra một kẽ hở cho Mộc Lâm. Phát hiện được điều này, Mộc Lâm hét lên:
“Các ngươi cút ra hết cho ta!”
Vừa hét, cậu vừa vận chuyển năng lượng đến mức tối đa tạo ra một luồng sóng xung kích đẩy xa cả tám người về phía sau.
Lúc này, cả quảng trường bỗng trở lạnh, một nửa võ đài nơi Mộc Lâm đứng đều đang từ từ bị đóng băng. Nhưng mà phản ứng bất ngờ của mọi người vì điều này lập tức bị thay bởi sự hoảng sợ khi cảm thấy khí thế tỏa ra từ Mộc Lâm.
“Đ...đ......đ.........đ..........đ......... .!”
Phía dưới đài, các học viên sợ đến mức cứng họng, không thể thốt ra lời mình muốn nói được. Không chỉ thế, các đạo sư xung quanh cũng không khác gì bọn họ. Chỉ có những đạo sư cao cấp đang ngồi trên cao mới phản ứng kịp với điều này:
“Má ơi! Đấu Linh?????”
“Còn chưa vào nội viện đã đạt đến Đấu Linh sao??? Đây là điều chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử của học viện đấy a!”
“Thiên tài.... Không, yêu nghiệt, đây mới là yêu nghiệt chân chính!!!!”
Nghe thấy những tiếng trầm trồ, mất bình tĩnh xung quanh, Diệp Phong chỉ nhếch mép chứ không nói gì. Liếc qua bên cạnh thấy hắn phản ứng như thế, Hổ Kiền đưa cánh tay run rẩy vì kích động của mình lên vừa vuốt râu vừa nói:
“Có vẻ như ngươi đã phát hiện từ lâu?”
“Đúng vậy, nếu hắn không đến được bước này thì ta mới bất ngờ ấy chứ!”
Ở đây có ai ngoài Diệp Phong biết về Băng Thần Quyết cơ chứ?, hắn cũng hiểu rõ giai đoạn khó khăn nhất của Mộc Lâm đã đến rồi, đến khi tu luyện đến Đấu Linh đỉnh cao, Mộc Lâm sẽ phải đối mặt với sự khó khăn để đột phá lên Đấu Vương, cậu sẽ mất bao lâu thời gian để đột phá? Một năm, hai năm.... năm năm? Diệp Phong cũng không thể đoán trước được. Chỉ là nếu xét đến tình hình hiện tại thì Mộc Lâm đủ tư cách xưng là đệ nhất thiên tài của học viện này rồi.
.................................................. ..
Phía trên võ đài, Bạch Sơn nhìn thấy thực lực của Mộc Lâm thì rủa thầm:
“Đấu Linh! Còn cao hơn dự đoán của ta, sao lại có thể cơ chứ? Hắn làm sao có thể hơn ta nhiều đến thế?”
Không chỉ hắn có suy nghĩ này, mà bảy người còn lại cũng bất ngờ không kém, ngay cả Tần Chiến cũng phải trố mắt vì thực lực thật sự của sư huynh mình.
“Sao mới là thiên tài? Người này chính là thiên tài a! Ta cũng không sánh được với hắn, xem ra ta đã quá kiêu ngạo rồi!”
Giờ khắc này, chút tự tin về thực lực bản thân của Tiêu Viêm đã bị đập nát hoàn toàn, cơ mà thế này có lẽ sẽ tốt cho thời gian sau này của hắn hơn. Ở bên trong Tiêu Viêm, Dược Lão quan sát Mộc Lâm rồi cảm khái không thôi:
“Công pháp thật kinh khủng!”
Nhìn lướt qua cả tám người trước mặt mình, Mộc Lâm cất giọng nói lạnh như băng:
“Ai muốn xuống đài trước?” (“Ai muốn bị thông trước?”)
Vốn đã lạnh lùng, như khi sử dụng Băng Thần Quyết đến tối đa, Mộc Lâm lại càng lạnh lùng, đẹp trai hơn lúc bình thường đến mấy lần, đến mức lời nói của hắn khiến cho tám người xung quanh run khẽ.
Cảm thấy phe mình đột nhiên yếu thế trước một mình Mộc Lâm, Bạch Sơn lập tức lên tiếng:
“Chúng ta có tám người, chẳng lẽ lại sợ không làm gì được một tên Đấu Linh Nhất Tinh như ngươi sao?”
Hắn vừa dứt lời, Tần Chiến đã bổ sung thêm:
“Sư huynh, ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không phải hạng vô dụng!”
“Phừng!!!”
Ngọn lửa vẫn cháy trên đầu của Tần Chiến từ nãy đến giờ bỗng giống như được tiếp thêm nguyên liệu và cháy bùng lên gấp đôi bình thường, điều này cho thấy cậu nghiêm túc rồi đây.
“Phốc!”
Đúng lúc cả tám người đều đang trong trạng thái căng cứng, Mộc Lâm động trước rồi. Cậu phóng thẳng về phía trung tâm của tám người, hai nắm đấm liên tục ra đòn.
“ầm ầm!”
“Keng!!”
“Bành!”
Lúc này, trận chiến không còn giống như lúc nãy nữa, với toàn bộ sức mạnh của mình, Mộc Lâm đã có thể chống cự lại sự tấn công liên hoàn của cả tám, thậm chí còn có vẻ như trên cơ cả bọn họ.
Nhìn bọn họ chiến đấu thế này, dù là đạo sư đang quan sát cũng nhịn không được mà xấu hổ, quả thật là chiến lực của những học viên này còn cao hơn phần lớn lão sư đang ngồi ở đây rồi.
“Diễm Phân Phệ Lãng Thước!”
Vung thanh hắc thước của mình bằng toàn bộ sức lực, Tiêu Viêm nhắm thẳng vào người của Mộc Lâm. Nhận ra sức mạnh của đòn này không vừa, Mộc Lâm liền dồn sức vào một tay đánh về phía đối thủ.
“Băng Quyền!”
“Ầm!!!!!”
Hai đòn đánh có đẳng cấp ít nhất là Địa giai va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ đống khói bụi tỏa ra khi sàn võ đà, Tiêu Viêm bỗng bị bắn ra phía bên ngoài. Hắn nhanh chóng lộn vòng trên không rồi đáp xuống phía mặt đất, cảm nhận sự tê dại từ cánh tay cầm Huyền Trọng Thước, hắn hít sâu một hơi, chiến ý bắt đầu cháy dữ dội:
“Đáng sợ! Chỉ dùng một tay đã cản được một đòn toàn lực của ta!”
“Ầm ầm ầm!!!!”
Nghe những âm thanh vang ra từ đám khói bụi kia, Tiêu Viêm quyết định dùng đến đòn cuối cùng của mình. Chỉ thấy hắn đứng thẳng người, Tử Hỏa cùng Thanh Hỏa bắt đầu cháy trên hai tay của hắn, dần dần, hai tay của hắn chậm rãi hợp lại.
Ngay khi đóa hoa sen sắp thành hình giữa hai lòng bàn tay Tiêu Viêm, một quả cầu màu xanh dương bỗng bị bắn ra từ đám khói bụi.
Cảm nhận được cơn xoáy mãnh liệt lạnh thấu xương được nén trong quả cầu, Tiêu Viêm đã làm một việc sáng suốt là bỏ Phật Nộ Hỏa Liên sắp thành công, tập trung né tránh quả cầu nguy hiểm kia.
“Uỳnh!!!”
Vượt qua Tiêu Viêm rồi rơi xuống bên ngoài võ đài, quả cầu nhỏ chỉ bằng bàn tay kia bỗng phát nổ, cách học viên bên ngoài có thể dùng mắt thường để nhìn thấy hậu quả do nó gây ra. Mười mét, một khu vực hình tròn có đường kính mười mét đều bị cắt thành một lỗ thủng, bề mặt của nó còn bị đóng thành băng lạnh buốt.
Nhìn thấy điều này, Tiêu Viêm thầm thở phào, hắn mà không né thì nguy rồi.
Lại nói về phía trung tâm võ đài, lúc này khói bụi cũng đã bị thổi bay đi, để lộ tình hình bên trong nó. Bảy người vây công Mộc Lâm đều đã bị thương, cơ mà đấy là các vết thương nhẹ, trong khi quần áo Mộc Lâm đều đã rách rưới, máu thấm ướt vài chỗ trên người cậu.
Dù đã bị thương nặng, nhưng Mộc Lâm không hề có ý định chịu thua vào lúc này. Chỉ thấy cậu gồng hết sức mạnh của mình rồi hét lớn:
“Đến đây! Đặt dấu chấm cho cuộc chiến này đi!”
Không cần cậu nói thì tám người còn lại cũng biết điều này. Ngay khi lời nói của cậu chấm dứt, toàn bộ đều xông đến.
“Dù ta có thua thì cũng phải loại ít nhất một người!”
Cắn răng, Mộc Lâm nhìn thẳng vào Tiêu Ninh, cậu đã quyết định người đầu tiên sẽ bị loại bởi mình:
“Liên Hoàn Lam Cước!”
Lần đầu tiên trong trận đấu Mộc Lâm sử dụng Lam Cước. Hàng loạt lưỡi đao gió được cậu phóng ra cản trở tầm nhìn của tám người, trong lúc bọn họ còn bối rối trước đòn mới này của cậu, cậu đã xâm nhập đến bên cạnh mục tiêu.
“Đừng quan tâm, đấy chỉ là đòn tung hỏa mù thôi!”
Tần Chiến hét lên, nhưng đã muộn rồi, Mộc Lâm đã tiếp cận được Tiêu Ninh. Lúc này, uy lực thật sự Lam Cước đã được phát ra:
“Lam Cước!”
“A..a..a.....!”
Chân của Mộc Lâm như biến thành lưỡi đao, chém thẳng vào người Tiêu Ninh rồi hất tung hắn về phía sau, máu từng vết chém do Lam Cước cũng phun ra ngay trên không, lúc này, Tiêu Ninh bị loại là cái chắc rồi.
“Tiêu Ninh!!!!!!!!!!!!!!”
Đứng bên cạnh Tiêu Ninh, Lạc Lôi nhìn lên trên không rồi hô lên, và rồi một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai hắn:
“Còn thời gian lo cho hắn thì tự lo cho bản thân đi!”
Không kịp phản ứng được điều gì, Mộc Lâm đã dán một tay lên bụng hắn:
“Băng Toàn Hoàn ( Rasengan thuộc tính băng )!”
“Kít............Tê....Tê....Tê!”
“Ứ hự!”
Tiếp theo Tiêu Ninh, Lạc Lôi là người thứ hai bị bắn ra bên ngoài võ đài không gượng dậy được. Lúc này, sáu người còn lại giống như tỉnh mộng, Tần Chiến bỗng hét lớn:
“Mau tấn công!”
Vừa nói xong, cậu cũng là người xông vào đầu tiên.
“Quét Ngang Thiên Hạ!”
“Băng Quyền!”
Sư đệ mình đã gấp như thế, sao Mộc Lâm lại để cho Tần Chiến thất vọng cơ chứ. Cậu lập tức sử dụng Băng Quyền với toàn bộ sức lực để đáp trả lại.
“Ầm!”
“Crắc!”
Một tiếng nổ, tiếng kim loại bị gãy vang lên, Tần Chiến đã bị bắn bay sà phía trên bề mặt võ đài không còn nguyên vẹn. Dưới nguy cơ rơi xuống võ đài, cậu liền sử dụng phần trường côn còn lại cắm xuống mặt đất níu kéo thân thể mình dừng lại.
Nhìn lại vị trí của Mộc Lâm, giờ cậu không ổn chút nào. Khi tấn công Tần Chiến, cậu đã lãnh trọn đòn tấn công của bốn người còn lại.
Bát Cực Băng của Tiêu Viêm, Thủ Hộ Quái Chưởng của Huân Nhi, Lôi Động Bát Hoang của Ngô Hạo, U Mộc Độn Xà Đằng của Hổ Gia, dù là Đấu Linh đi nữa thì dính tròn bốn đòn này, Mộc Lâm khó mà tiếp tục đứng vững được nữa.
Lúc này, biến cố diễn ra. Từ nãy đến giờ, Bạch Sơn không hề ra tay chỉ chờ đến lúc này. Không biết từ khi nào mà hắn đã lượn vòng về phía sau của Mộc Lâm, hai tay cầm trường thương vung toàn lực:
“Mộc Lâm, chịu thua đi!”
Miệng thì nói thế, nhưng hắn lại không giấu được sát khí trong mắt của mình. Có lẽ với tính tự cao ích kỷ của hắn, việc có một thiên tài vượt qua hắn là không thể cho phép, vậy nên ý định “lỡ tay giết đối thủ” đã xuất hiện ngay trong đầu hắn, bất chấp hậu quả ra sao.
Chỉ là vào giây phút nay hiểm ấy, cái miệng chảy đầy máu của Mộc Lâm bỗng mỉm cười. Dùng hết sức lực còn lại của mình, Mộc Lâm xoay người vươn tay nắm lấy mũi trường thương.
“Ngươi.............!”
Thấy đối phương dùng tay không chụp lấy mũi thương của mình, Bạch Sơn còn chưa kịp thốt lên gì thì đã thấy hai khuỷa tay và bàn tay của Mộc Lâm phát ra ánh sáng màu xanh lam. Trong khi đó, Mộc Lâm lại trầm giọng:
“Bạch Sơn! Ngươi là kẻ ta muốn loại nhất!”
Vừa nói, thanh trường thương của Bạch Sơn đã bị cậu đóng băng, cả đôi tay của hắn cũng vậy khiến hắn không thể rút tay về phía sau được. Dưới ánh mắt khủng hoảng của Bạch Sơn, Mộc Lâm nâng nấm đấm còn lại lên ngang hông:
“Băng Quyền!”
“Không!!!!”
Trễ rồi, Bạch Sơn đã lãnh trọn đòn này vào giữa ngực, cả thân thể của hắn chuyển hướng tám lần trên không rồi mới rơi xuống đất. Tình trạng hiện giờ của hắn có thể nói là thoi thóp.
Phía trên võ đài, vừa đánh bay Bạch Sơn, Mộc Lâm cũng khuỵa người xuống, máu tươi lại tràn ra từ miệng cậu:
“Chết....... tiệt!”
“Phịch!”
Nói được hai chữ, cả người của cậu nằm rạp xuống võ đài, Mộc Lâm bất tỉnh rồi, chỉ để lại năm người trên võ đài mà thôi.
Năm người đứng bên cạnh nhau nhìn chằm chằm vào thân thể của Mộc Lâm, nhớ lại cuộc chiến khốc liệt vừa rồi, không ai có cảm giác vui mừng khi chiến thắng mà đều trở nên trầm mặc. Họ tin chắc nếu Mộc Lâm biết mọi chuyện ngay từ đầu, dùng hết sức ngay từ đầu thì người nằm trọng thương đều sẽ là họ, chứ không phải Mộc Lâm vào lúc này. Thậm chí ý chí chiến đấu ngoan cường của Mộc Lâm cũng làm cho họ nể phục không thôi.
Cuối cùng, Ngô Hạo lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Ta sẽ đấu với Tiêu Viêm! Tiêu Huân Nhi đấu với Hổ Gia! Còn Tần Chiến, ngươi đã bị thương rồi, tranh thủ chữa thương đi!”
Tần Chiến: “Sao lại thế được?”
Huân Nhi: “Ngô Hạo nói đúng! Bây giờ nhìn lại việc vừa rồi, bọn ta không có mặt mũi nào nhìn Mộc Lâm nữa rồi. Ngươi là sư đệ của hắn, đây xem như là một phần đền bù dành cho Mộc Lâm vậy.”
Hai người còn lại là Tiêu Viêm và Hổ Gia cũng không lên tiếng phản đối. Mà Tần Chiến nhìn về Mộc Lâm đang nằm đó một hồi thì gật đầu chấp nhận. Thế là cậu ngồi xuống ngay bên cạnh Mộc Lâm, bắt đầu quan sát hai trận đấu sắp diễn ra.
.................................................. .......
Nói về các giám khảo, đạo sư và cả Phó Viện Trưởng, quả thật họ hận là mình không thể phá luật phán Mộc Lâm chiến thắng mà chỉ có thể nhìn cậu ngã xuống bất tỉnh như thế. Lâu lắm rồi họ mới nhìn thấy trận chiến kinh khủng đến mức độ này, một mình Đấu Linh chiến đấu với tám Đại Đấu Sư có chiến lực vượt xa bình thường để rồi đánh bại ba người, làm những người còn lại bị thương không nhẹ. Hiện giờ, nếu hỏi đạo sư nào đó rằng hắn dám chắc sẽ đánh thắng Mộc Lâm hay không thì chín phần là họ sẽ chạy mất dạng chứ nói gì đánh thắng hay không.
Mà Diệp Phong, sư phụ của Mộc Lâm lúc này thế nào? Chỉ thấy hắn mỉm cười, cười rất tươi. Biểu hiện của Mộc Lâm thật sự làm hắn rất hài lòng, từ đấy mà Diệp Phong có thể khẳng định Mộc Lâm sẽ đột phá Đấu Vương chỉ trong ba đến bốn năm nữa thôi. Ý chí, nghị lực, sự bình tĩnh đều hội tụ trong cậu, đủ để cậu vượt qua bất cứ trở ngại nào trên con đường thành cường giả.
Phía bên cạnh hắn, Hổ Kiền cũng cười tươi rói không kém. Ngoại viện xuất hiện một tài năng như thế này thì sau này học viện Già Nam sẽ có thêm một đồng minh lợi hại, có khi Mộc Lâm còn đột phá Đấu Thánh không biết chứ. Chỉ tiếc Hổ Gia có sở thích lạ đời... À không, dù nàng có thích người cùng giới tính đi nữa thì Hổ Kiền đã quyết định rồi, ông phải gán ghép nàng cho Mộc Lâm bằng được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện