[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm

Chương 60 : Uế Thổ Chuyển Sinh

Người đăng: 

.
Đưa linh hồn của Nagato về nơi an nghỉ cuối cùng rồi, Diệp Phong càng cảm thấy chán ghét nhẫn thuật này. Hắn tăng tốc đi đến vị trí của Kabuto nhanh hơn, trên đường đi, Diệp Phong cũng không còn gặp một kẻ cản đường nào nữa. Rất nhanh, Diệp Phong đã đến vị trí mà Orochimaru nói. Tập trung cảm nhận, Diệp Phong nhanh chóng xác định được nơi Kabuto đang trốn. Hắn thuấn di đến địa phương đó. …………………. “Chết tiệt! Diệp Phong chết tiệt! Vậy mà hắn có thể đánh bại cả Nagato!” Lúc này, Kabuto đang gầm thét lên, sự phẩn nộ làm cho hắn đập phá hang động này một cách điên cuồng. Chợt, hắn bỗng nghĩ đến: “Sao tên đó lại đi hướng này… Chẳng lẽ…..” Nghĩ đến đây, Kabuto biến sắc, hắn không bao giờ nghĩ rằng lại có kẻ tìm được vị trí của mình. Ngay cả Tobi hay Madara cũng không được, vậy mà Diệp Phong lại có thể. KHÔng dám suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng bỏ trốn. Chỉ là hắn chưa đi được vài bước, Diệp Phong đã lóe lên ở trước mặt hắn. Giờ phút này, Diệp Phong nhìn hầm hầm kẻ đang định chạy trốn là Kabuto, hắn mở miệng: “Giải trừ cấm thuật này! Nếu không thì chết!” “Hừ! Đừng tưởng ngươi rất mạnh là có thể đánh bại ta!” Đối với lời uy hiếp của Diệp Phong, Kabuto không hề để trong lòng. Nếu đã không tránh được, vậy thì chỉ có chiến đấu. Vừa trả lời Diệp Phong, Kabuto vừa lấy tay của mình nắm lấy áo choàng. “Ta là kẻ đã dung hợp lấy tế bào của Đại nhân Orochimaru, không những thế, ta đã tìm được Thánh Địa mà Đại nhân Orochimaru cũng mơ ước tìm thấy nó, Long Động! Để rồi bây giờ, ta, Kabuto, đã lột xác thành Rồng!” Vừa dứt lời, chiếc áo choàng cũng đã rời khỏi người hắn, để lộ ra hình thù của hắn vào lúc này. Nhìn hình dạng mà Kabuto tự nhận là Rồng kia, Diệp Phong muốn cười. Chỉ thấy làn da toàn thân của Kabuto trở nên sần sùi như vảy rắn, trên đầu lại có bốn chiếc sừng chĩa ra sau. Đặc biệt, một con rắn lại mọc ra từ bụng của hắn, dị hợp không còn gì để nói. Đối với hình dạng này, Diệp Phong cũng chê bai không lưu tình: “Cái này là Rồng mà ngươi nói! Rắn còn không ra rắn, người không ra người! Ta không biết ngươi đã thấy rồng bao giờ chưa nhỉ?” “Câm miệng! Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sức mạnh này!” Bị Diệp Phong đả kích, Kabuto quát lên, sau đó, hắn phun ra một chất dịch hình rồng bay đến Diệp Phong. Đi được nửa đoạn đường, chất dịch này cuộn tròn lại, tạo thành một quả cầu ở chính giữa. Quả cầu bỗng tỏa ra ánh sáng với cường độ kinh người, nếu người thường mà gặp phải thì chắc chắn sẽ bị mù. Tưởng rằng Diệp Phong đã bị ánh sáng che mắt, Kabuto lao đến, miệng của hắn mở rộng đến mức có thể nuốt một người, ý định nuốt cả Diệp Phong vào trong bụng. Nhưng mà, hắn còn chưa chạm vào Diệp Phong, giác quan nhạy bén của loài rắn đã cảnh báo nguy hiểm cho hắn. Kabuto vội vàng lùi lại nhanh chóng. Nhìn lại vị trí mình vừa nãy, năm sáu thanh kiếm đang ghim vào đấy, cảnh tượng này làm cho Kabuto rùng mình. Nếu hắn không lùi lại sớm một giây thì đã bị đục mấy cái lỗ trên người rồi. Phía đối diện, Diệp Phong cũng vô cùng bất ngờ, hắn nhịn không được mà “Ồ” một tiếng. Nhìn lấy Kabuto, Diệp Phong khen ngợi: “Ngươi là kẻ đầu tiên né được đòn này của ta! Xem ra ngươi tu luyện không phải là uổng phí! Đáng được khen ngợi rồi!” “Hừm!” Được Diệp Phong khen ngợi, Kabuto không hề vui vẻ chút nào, chỉ thấy hắn kết ấn trong chớp mắt. “Tiên Thuật! Vô Cơ Chuyển Sinh!” Đột nhiên, toàn bộ hang động bắt đầu biến đổi, giống như nó đang nghe theo lời của Kabuto, dùng những cây cột đá đâm vào Diệp Phong. “Thần La Thiên Chinh!” Lực đẩy kinh người bao quanh lấy Diệp Phong, chấn nát toàn bộ những cây cột đá này, không những thế, nó còn chấn động đến Kabuto, hất tung hắn về phía sau. Đợi đến khi đụng gãy ba cây cột, Kabuto mới có thể dừng lại, ánh mắt hắn không thể che giấu được vẻ kinh ngạc. “Đây là nhẫn thuật của Nagato, sao hắn lại có được!” Diệp Phong cũng không biết điều mà Kabuto nghĩ, nhưng chẳng vấn đề gì. Nhìn Kabuto, hắn nói nhẹ nhàng: “Tiên Thuật của ngươi đã hết rồi chưa? Rồi thì ngoan ngoãn mà giải Uế Thổ Chuyển Sinh cho ta!” “Thủy Độn: Thủy Long Đạn Thuật!” “Vô ích!” Nhìn đối thủ còn cố gắng chống cự, Diệp Phong lắc đầu than thở. Chỉ thấy dòng nước mạnh mẽ do Kabuto bắn ra đi đến bên người Diệp Phong thì bỗng quay ngược lại, đánh về phía chủ nhân. Kabuto chưa bao giờ nghĩ đến điều nãy, cũng không thể phản ứng kịp thời. Bị chính nhẫn thuật của mình đánh bay đi, hắn bắt đầu điên cuồng. Sau khi dùng Thuật Thoát Xác để bỏ đi thân thể bị tổn thương, hàng loạt nhẫn thuật được hắn phóng ra, hi vọng đánh bại Diệp Phong. Nhưng mà, càng tấn công nhiều, Diệp Phong vẫn chưa hề động đậy, mà Kabuto đã bị buộc phải lột xác rất nhiều lần. Chakra bị tổn hao đi một nửa rồi, hắn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Hắn cũng không ngu đến mức nghĩ rằng với số Chakra này, hắn sẽ đánh bại được Diệp Phong. Cảm nhận được Kabuto biến đổi, Diệp Phong liền nói: “Thế nào! Hiểu được mọi thứ đều vô dụng đi à nha!” “Hơ!” Kabuto đột nhiên ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn phải sững sờ. Diệp Phong đang đứng trước mặt hắn, trong khi hắn vẫn còn đeo lấy chiếc áo choàng. Cảnh vật xung quanh đều như cũ, giống như chưa hề có cuộc chiến nào. Điều này làm cho Kabuto biến sắc: “Ảo thuật!? Không đúng!” Cảm nhận thấy Chakra của mình đã dùng hết một nửa, cơ thể lại xuất hiện các vết thương do chiến đầu, hắn không thể nào phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo nữa rồi. Thấy vậy, Diệp Phong cũng mỉm cười giải thích: “Ngay từ đầu, ngươi đã bị ta dùng ảo thuật lên người rồi! Tất cả những gì diễn ra chỉ là ảo, nhưng nếu ngươi tin đó là thật, thì nó sẽ là thật….!” Nghe đến Diệp Phong có thể dùng ảo thuật thần kỳ như thế, Kabuto không nghĩ đó là nói khoát. Các vết thương cùng lượng Chakra của hắn chính là bằng chứng. Đang nói chuyện, Diệp Phong dừng lại một chút, sau đó đổi sang giọng điệu cứng rắn: “Nếu ngươi còn không chịu nghe lời! Ta sẽ cho ngươi thấy, hiện thực khủng khiếp hơn cả ảo cảnh bao nhiêu lần!” Vừa nói, Diệp Phong cũng thả ra Uy Áp của mình, uy áp khủng bố làm cho Kabuto bị ép nằm rạp lên mặt đất. “Không bao giờ! Dù có chết! Ta cũng không làm theo ý ngươi!” Dưới sự chống cự mãnh liệt của Kabuto, Diệp Phong thở dài. Vốn hắn mong rằng Kabuto chịu nghe lời một chút, rồi hắn sẽ tha mạng cho Kabuto, nhưng xem ra không thể rồi. Diệp Phong không hề thiếu cách để giải thuật. Hắn đi đến, ngồi xuống trước mặt Kabuto đang nằm sấp. Một ngón tay của Diệp Phong đưa lên, ấn vào giữa trán của Kabuto. Còn chưa biết Diệp Phong đang làm gì, Kabuto bỗng cảm thấy ý thức đang trở nên mơ hồ. Hắn vội vàng chống cự. Chỉ là Kabuto chống cự nổi sao, không bao giờ! Sau một khắc, Diệp Phong đã điều khiển được Kabuto. Ra lệnh cho hắn giải trừ nhẫn thuật xong, Diệp Phong cũng không nương tay mà dùng kiếm khí xỏ xuyên đầu của Kabuto, để hắn chết đi không thể chết lại. Giải quyết xong chuyện này, Diệp Phong bắt đầu trở về vị trí Tsunade đang chiến đấu với Madara rồi. ………………………….. Ở khắp nơi trên chiến trường, các ninja bị triểu hồi đang lần lượt trở lại nơi mình phải ở, dẫn đến thế cục nghiên hẳn về phía liên minh ninja. Lúc này, khi Tsunade đang chiến đấu kịch liệt với Madara, nàng bỗng dưng bất động. “Chuyện gì vậy? Hokage?” Nhìn thấy sự bất thường này, Raikage liền quát hỏi, chỉ là tsunade không hề lên tiếng một lần nào. Điều này làm cho sáu vị Kage phải đồng loạt vây quanh nàng, phòng bị việc Madara ra tay. Tất cả mọi người không biết là, Tsunade đang có một cuộc hội ngộ trong ý thức của mình, gặp người mà nàng từng nhớ mong. “Tsunade! Lâu quá không gặp!” “Ngươi…. Dan….!” Thấy rõ khuôn mặt của người đang ở trước mặt mình, Tsunade sừng sờ, nàng chỉ có thể lẩm bẩm vài chữ. Mà Dan thì không hề nhận ra việc này, hắn vẫn mỉm cười nói chuyện: “Nàng vẫn như xưa! Tsunade à!” Thấy Tsunade định mở miệng, Dan lại bước đến gần nàng, nụ cười không hề giảm: “Nàng đã thành Hokage rồi đúng không? Cám ơn nàng vì đã hoàn thành mong ước của ta! Nhưng ta muốn xin lỗi nàng, ta không thể làm gì cho nàng ngoài đem lại sự đau đớn…..!” Vừa nói, tay của Dan đã bắt lấy cằm của Tsunade. Nhận ra điều này, Tsunade bỗng lùi lại phía sau theo bản năng. Cảm thấy hành động của mình, Tsunade ngẩn mặt, nhìn thẳng vào Dan rồi nói: “Dan! Thật xin lỗi!” Lúc này, khuôn mặt của Dan bỗng suy xụp! Nụ cười biến mất, chỉ còn nỗi buồn tồn tại trong đôi mắt. Hắn cười khổ: “Ta biết! Ta đã nghe Chouza nói cả rồi! Tuy hơi buồn, nhưng ta thật lòng mừng cho nàng! Người đó có lẽ sẽ bảo vệ được nàng! Không làm nàng đau khổ như ta!” Thấy được sự buồn bã thê lương này, không hiểu vì sao, Tsunade bước lên một bước, đứng đối diện với Dan. Thấy vậy, Dan cũng không chần chờ mà cúi đầu xuống, hôn thẳng lên trán của nàng. “Đây là lần cuối cùng rồi! Cám ơn nàng! Mong nàng hạnh phúc!” Nói xong lời này, linh hồn của Dan cũng đã thăng thiên, để lại Tsunade đang ngẩn người. Nàng không biết nàng làm vậy là đúng hay không. Chỉ biết rằng, nàng muốn đền bù cho tình cảm của Dan dành cho nàng. Còn tình yêu… bây giờ nàng chỉ dành cho Diệp Phong mà thôi. Nghĩ như vậy, Tsunade nắm chặt nắm đấm, chấp nhất với suy nghĩ của mình. Nàng cũng không cho là, Diệp Phong sẽ tức giận vì điều này. …………………………. “Ơ? Bọn hắn, ta quên mất!” Đang đi giữa đường, Diệp Phong nhìn thấy gì đó ở một hướng khác. Nhìn những người kia, Diệp Phong cũng chợt nhớ rằng mình bỏ qua họ rồi. Vì muốn trận chiến này kết thúc nhanh chóng, Diệp Phong đành phải đổi hướng, chạy với nơi đang xảy ra chiến đấu kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang