[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm

Chương 47 : Cứu được Gaara

Người đăng: 

.
Deidara đã bị bức đến đường cùng rồi. Hắn không ngờ rằng bọn nhóc này lại có chiến lực mạnh đến thế. Chưa kể là năm đánh một, con bé làng Cát đang bận vác Gaara thì không nói, nhưng ba tên làng Lá thì có hai tên có Sharingan mà hắn ghét cay ghét đắng, một tên thì là Jinchuuriki, con bé còn lại thì lại là ninja y thuật. Đối mặt với đội hình này, chính Deidara cũng muốn khóc a, bọn chúng nghĩ hắn là gì chứ? Siêu nhân à? Làm sao mà chống lại cho nổi. Đánh không lại còn không nói, Deidara muốn giả vờ tự sát để chạy trốn thì bị đôi mắt của Sasuke nhìn thấu hết các trò đó, làm cho hắn bất lực vô cùng. Dưới áp lực này, lòng tự trọng của Deidara không cho phép mình chịu nhục thêm nữa, hắn muốn lôi theo tất cả để cùng chết. Deidara đã sử dụng đến tuyệt tác duy nhất của hắn, Tự Hủy. Để cho chiếc miệng to lớn nằm ngay vị trí ngực trái của mình ăn vào đất sét, tất cả các Chakra của hắn đều bị tập trung vào đó, không chỉ thế, mà Chakra càng ngày càng nhân lên nhiều gấp bội theo quá trình thu nhỏ của quả cầu Chakra ở ngực trái. Nhóm Naruto nhận ra nguy cơ này ngay tức thì, nhưng Chakra của mọi người đều đã bị dùng một phần lớn. Chỉ có Phi Lôi thần Thuật của Naruto là có hy vọng cứu tất cả mọi người. Lần lượt, Sakura, Sasuke đều đã được Naruto kéo thoát ra khỏi tầm nguy hiểm, nhưng không kịp rồi. Quả cầu Chakra đã đến giới hạn của nó, Naruto chỉ còn có cách trơ mắt nhìn Kakashi và Temari đang vác Gaara bị vụ nổ bao trùm. “Không!!!” “Hừ! Ta không cho phép!” Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Phong cũng vừa đến kịp lúc. Hắn xuất hiện ngay sát bên quả cầu, một tay của hắn đã nắm lấy quả cầu đó, cặp mắt Sharingan cũng được phát động. “Địa Ngục Đạo!” Không có một tiếng động, lượng Chakra khổng lồ kia đều đã bị Diệp Phong hút hết vào cơ thể mình, chuyển hóa nó hành Hỗn Độn Khí để tăng sức mạnh của bản thân. Cảm nhận được số lượng Khí Hỗn Độn được tăng lên, Diệp Phong kìm lòng không được mà lắc đầu: “Quá ít!!!” Với số lượng Chakra khổng lồ như thế mà chỉ chuyển thành một ít Khí Hỗn Độn, Diệp Phong thất vọng là đúng. Đây cũng là lý do mà hắn không dùng cách này để tăng thực lực của mình nữa, dù cho hút toàn bộ Chakra của một Kage cũng chẳng đủ 1% điều kiện để đột phá lên tầng tiếp theo nữa là. Vốn Kakashi và Temari đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết rồi, nhưng không ngờ Diệp Phong đến kịp, lại dễ dàng hóa giải đống Chakra nguy hiểm đó. Xác định được nguy hiểm đã qua, cả hai đều thở phào một hơi. Mà lúc này, Naruto đã mang Sakura cùng Sasuke đến chỗ này. Nhìn ba người còn an toàn, Naruto hớn hở: “May quá! Đại ca đến thật kịp lúc a! Nếu không thì ta cũng bó tay rồi!” “Hừ! Nếu ta là ngươi thì đã dịch chuyển quả cầu Chakra đi cho xa rồi, mất gì phải mang bạn bè mình chạy trốn! Cố mà tập Phi Lôi Thần Thuật cho tốt đi!” Bị một câu quở trách của Diệp Phong, Naruto bỗng ỉu xìu, cậu lặng lẽ đi đến một góc cây rồi vẽ vòng tròn rồi. Phía bên này, Diệp Phong nhìn về Temari mà nói: “Đem Gaara lại đây! Chúng ta còn phải cần cứu cậu ấy!” Cứ tưởng mình sắp chết, vậy mà Diệp Phong lại xuất hiện, giải quyết nguy hiểm một cách dễ dàng làm cho Temari ngẩn người. Mãi đến lúc Diệp Phong nhắc nhở, nàng mới giật mình lại, vội vàng ôm lấy Gaara đến trước mặt Diệp Phong. Còn Naruto, nghe đến việc cứu Gaara thì cậu vứt bỏ hết toàn bộ lời nói của Diệp Phong ở phía sau, chạy thẳng đến bên cạnh, nhìn xem Diệp Phong có cứu Gaara được không. Đặt một tay lên thân thể của Gaara, Diệp Phong có thể cảm nhận được Chakra của cậu vô cùng ít, nếu không giải quyết được thì có lẽ cậu sẽ chết trong vài giờ nữa thôi. May mắn là bọn họ đến sớm, Akatsuki không thể hút hết toàn bộ Chakra của Nhất Vĩ, để lại một bộ phận duy trì mạng sống cho Gaara đến lúc này. Việc dẫn đến thế này cũng là do Vương Lập, vốn là Akatsuki đã mất đi hai thành viên rồi, có lẽ tốc độ sẽ chậm đi một phần, nhưng ai ngờ Vương Lập lại bù vào vị trí của hai người đó, không những thế, mà còn giúp bọn chúng rút Nhất Vĩ ra nhanh hơn bình thường nữa chứ. Theo Diệp Phong nghĩ, nếu Vương Lập muốn, hắn có thể rút Nhất Vĩ ra khỏi Gaara ngay lập tức, nhưng có lẽ hắn quá ích kỷ, không muốn lộ quá nhiều thực lực nên dẫn đến việc thế này. Hiễu rõ mọi việc, Diệp Phong cũng bắt đầu điều trị cho Gaara. Nhét một hạt đậu vào miệng Gaara, Diệp Phong dùng sức mạnh của mình để hỗ trợ cho cậu tiêu hóa hạt đậu này. Kèm theo đó, Diệp Phong cũng thi triển một nhẫn thuật để chia một ít sinh mạng của mình cho Gaara. Với Gaara, thuật này đủ để cho cậu sống sót, khỏe lại ngay lập tức, nhưng đối với Diệp Phong, một người có thể sống lâu vô cùng, lượng sinh mạng này chỉ là một tí tẹo mà thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả. Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Phong sờ qua Gaara, rồi cho cậu ăn một hạt đậu, sau đó lại thi triển một nhẫn thuật chưa ai thấy bao giờ. Rồi chỉ trong chốc lát, mí mắt của Gaara bắt đầu giật giật. “Gaara!!” Phát hiện đều này, Naruto phóng đến, đỡ Gaara lên rồi kêu gọi. Đúng lúc này, hàng loạt ninja tiếp việc của làng Cát đã đến. “Chúng ta đến rồi đây! Kazekage đại nhân!” “Kazekage sao rồi?” Không kịp chùi mồ hôi của mình, Baki đi đến và hỏi một cách gấp gáp. Xem ra Gaara đã có được sự yêu thương từ những thành viên trong làng rồi. “Naruto?” Phía bên này, Gaara nghe được tiếng gọi của Naruto thì mở mắt ra. Đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đang mỉm cười của Naruto, phía sau đó lại là những thành viên của làng Cát đang nhìn mình một cách lo lắng. Cảm nhận được sự quan tâm này, cảm xúc của cậu bắt đầu dao động, nếu không phải là Kazekage, cậu có lẽ đã khóc mất rồi. “Cậu khiến cho mọi người rất lo lắng đấy!” Mỉm cười, Naruto ra vẻ phàn nàn một câu, nhưng cậu cũng không thể nào che giấu ánh mắt vui vẻ được. Hùa theo Naruto, Kankuro cũng muốn trêu chọc Gaara vài câu. “Đúng đó! Thằng em trai này không bao giờ làm cho ta bớt lo cả!” Rất tiếc, lời nói của cả hai còn chưa đả kích Gaara được một phần nào thì đã bị Temari đánh trả lại. “Cậu ấy là Kazekage đấy nhé! Hai tên cấp dưới kia! Đừng có mà xấc xược như thế!” Câu nói này chạm đúng chỗ đau của hai người. Một người là anh, nhưng cấp bậc thì thua xa em trai. Một người còn lại thì là Hạ Nhẫn đã ba năm rồi, còn có nguy cơ là cả đời mà theo chức Hạ Nhẫn này nữa chứ. Cả hai bị đả kích trầm trọng liền chui vào cùng một góc rồi vẽ vòng tròn tự kỷ rồi. Nói đến Diệp Phong, từ lúc Gaara tỉnh dậy, hắn đã tách ra khỏi đám người này. Đứng dựa vào một góc cây, bỗng nhiên hắn cảm thấy có người đang tiến đến phía sau mình. Cảm nhận được người đó là ai, hắn mở miệng: “Là Kazekage à! Sao ngươi lại ra đây?” Đúng, người đến là Gaara. Từ lúc tỉnh dậy, hắn trò chuyện với những người xung quanh rồi cũng biết được là Diệp Phong đã cứu mình. Sau khi hỏi được hắn đang ở nơi này, cậu liền đi đến. Thấy Diệp Phong nhận ra mình, cậu cũng không hề bất ngờ. “Gọi ta là Gaara là được rồi! So về bối phận, ta phải gọi ngươi là ngài mới đúng! Ta đến đây là muốn cảm ơn ngươi, ơn cứu mạng không biết bao giờ mới trả hết!” “Ha ha ha! Ngươi quả nhiên thay đổi rồi!” Nghe Gaara nói như thế, Diệp Phong cười lớn, vừa cười vừa cảm khái. Quả thật, So sánh Gaara bây giờ với thời gian tổ chức cuộc thi Trung Nhẫn, cả hai giống như hai người khác nhau vậy. Đối với câu cảm khái của Diệp Phong, Gaara không hề phản bác mà lộ ra vẻ hoài niệm: “Đây đều là nhờ Naruto, nếu không nhờ cậu ấy, có lẽ ta vẫn sẽ giống như xưa, bị mọi người xua đuổi!” “Ha ha! Ơn huệ gì? Ta chỉ làm theo nhiệm vụ của Hokage mà thôi. Chúng ta nên trở về đi, mọi người đang chờ đấy!” Đứng thẳng người lên, Diệp Phong đên đến vỗ vai của Gaara và thúc giục. Cả hai bắt đầu đi trở về nơi tụ tập của nhóm Naruto. Sau đó, một người bỏ ra vài ngày thời gian mới đi thong thả về làng Cát. Từ chối lời mời ở lại của Gaara, nhóm người Diệp Phong bắt đầu hành trình trở về làng Cát của mình. Trước lúc trở về, Diệp Phong rõ ràng thấy được ánh mắt quyến luyến của Temari dành cho mình, xem ra trái tim nàng đã bị in lên bóng hình của Diệp Phong rồi a. Là tay tình trường già đời, Diệp Phong hiểu được điều đó, nhưng hắn cũng chưa muốn làm gì với nàng vào lúc này, cũng không thể nào mở miệng bảo Gaara cho hắn “mượn” Temari được. Vậy nên hắn quyết định trở về làng Lá, cái gì càng có lấy được thì càng quý trọng, không phải sao? Trên chặng đường trở về, mọi người đi khá là thông thả, dù sao nhiệm vụ cũng đã xong, Diệp Phong giật giây cho mọi người đi chậm lại, tranh thủ thời gian để giải trí một chút. Có Diệp Phong bảo kê ở đây, cũng không ai sợ Tsunade trách tội mà bắt đầu hùa theo hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang