[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm
Chương 40 : Bài kiểm tra cuối cùng
.
Lại một năm nữa qua đi, thời gian trở về Làng sắp đến.
Nhớ lại một năm trước, khi bọn Sasuke đi báo việc hoàn thành nhiệm vụ, cả thế giới lính đánh thuê đều chấn động, nhận nhiệm vụ xong, ba Chuẩn ảnh bị giết trong một ngày, tốc độ này quả thật quá nhanh đi.
Nhưng chỉ sau một thời gian, họ cũng bắt đầu làm quen với sự biến thái của đoàn đội này rồi. Càng ngày càng nhiều nhiệm vụ cấp S được bọn họ hoàn thành, và cũng chỉ là trong một ngày mà thôi. Điều này dẫn đến vị thế của bốn người trong thế giới lính đánh thuê được đẩy lên cấp cao nhất, không một kẻ nào dám bén mảng đến theo dõi họ nữa, chỉ có tôn kính và tôn kính.
Còn Haku, sau ngày đó nàng trở nên ngoan ngoãn chịu nghe lời Diệp Phong hơn nhiều, nhưng mà nàng đã thỏa thuận với Diệp Phong, chỉ khi nào ở riêng hai người, nàng mới gọi thẳng tên hắn. Điều này làm cho Diệp Phong rất là bó tay. Có điều, vào một lần Diệp Phong và Haku đang mặn nồng với nhau, nàng bỗng gọi Diệp Phong là chủ nhân, làm cho Diệp Phong bỗng có cảm giác mình giống như đang ức hiếp nô tỳ vậy, cộng với việc Haku mềm yếu, luôn bị động làm cho Diệp Phong càng có cảm giác như thế.
Có điều là, hắn không hề có cảm giác xấu, mà lại càng hưng phấn. Và rồi từ đó, mỗi lần Haku lỡ gọi hắn là chủ nhân trong khi hai người ở gần, Diệp Phong đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Một năm này, Sasuke, Naruto, Lee đều tiến bộ rất nhiều, mạnh hơn so với nguyên tác một khoảng, nhưng Diệp Phong chưa hài lòng. Hắn quyết định giành cho ba người một bài kiểm tra.
Giờ khắc này, năm người Diệp Phong đang đứng trước đối tượng kiểm tra cho bọn nhóc.
Chỉ thấy có hai người đang ở trước mặt Diệp Phong, một kẻ có mái tóc màu bạc cùng đôi mắt màu tím. Trên cổ hắn còn mang theo băng đội đầu của làng Nước Nóng và cả một chiếc bùa hộ mệnh. Đặc biệt nhất là chính là cái áo khoát của hắn, nó màu đen và được may lên những đám mây màu đỏ, chứng tỏ kẻ này là thành viên Akatsuki chứ không phải ai khác. Cùng với các đặt điểm ngoài hình đặc trưng cho thấy hắn là một trong hai kẻ bất tử, Hidan.
Lúc này, Hidan đang cao giọng quát:
“Bọn khốn này là tên nào? Dám cản đường chúng ta? Ê! Kakuzu, ngươi có quen bọn chúng à!”
Kẻ còn lại là Kakuzu, hắn rất khó chịu với thái độ của Hidan như mọi ngày:
“Câm miệng! Đừng có giở giọng điệu đó với ta!”
Nhìn sang nhóm người Diệp Phong, mắt của hắn lại lóe lên:
“Lần này chúng ta có thể phiền phức đây! Diệp Phong, ninja Làng Lá, được treo thưởng 1 tỷ ở chợ đen. Naruto, Jinchuuriki của Cửu Vĩ, còn hai tên còn lại thì ta không biết!”
“Ha ha ha! Lần này xem ra ngươi hài lòng chứ! Cấm ngươi nhúng tay vào, bọn chúng sẽ là vật tế của ta! Tiền thì ngươi cứ cầm!”
“Đừng khinh địch như thế! Đối tượng lần này không đơn giản đâu, chưa kể bọn hắn còn chủ động tìm chúng ta!”
Đối với tính cẩn trọng của Kakuzu, Hidan vô cùng xem thường, hắn không chút khách khí mà mắng:
“Xì, đồ chết nhát!”
Ở phía đối diện, Diệp Phong nhìn Haku rồi nhẹ giọng nói:
“Nàng tạm thời đi đến một nơi bí mật nhé! Trận chiến này nàng xen vào thì rất nguy hiểm!”
“Ưm!”
Đối với lời của hắn, Haku luôn nghe theo vô điều kiện. Thấy nàng đồng ý, Diệp Phong thu nàng vào không gian sinh tồn, sau đó nói với đám nhóc Naruto.
“Thấy kẻ có đôi mắt màu xanh lục cùng tròng trắng màu đỏ không, ba ngươi các ngươi sẽ đối phó với hắn, nếu giết được hắn xem như các ngươi cũng tốt nghiệp được rồi!”
Nghe thấy sự phân phó của Diệp Phong, ba đứa nhóc nhìn sang Diệp Phong với ánh mắt khó chịu, nhất là Naruto càng trực tiếp nói:
“Đại ca, ngươi để cho ba chúng ta đối phó mới một mình hắn sao? Như thế có vẻ quá dễ dàng rồi!”
“Ừ ừ!”
Tuy không nói theo Naruto, nhưng Sasuke cùng Lee đều gật đầu, biểu thị ý nghĩ của mình. Nhìn ba đứa nhóc chỉ mới mạnh lên một tý mà đã xem thường người khác, Diệp Phong thật giận a.
“Bang bang bang!”
Không hề nương tay, Diệp Phong ký thẳng vào đầu ba đứa một cái rõ to, nhìn ba đứa đang ôm đầu làm ra vẻ đáng thương, Diệp Phong nghiêm mặt nói:
“Các ngươi coi thường đối thủ! Nói cho ngươi biết, hắn là một kẻ có sức mạnh ngang mới một Kage đấy! Không cẩn thận thì còn có thể bị giết như chơi! Cả Sasuke nữa, muốn đánh bại anh ngươi thì cũng phải qua trở ngại là hắn cái đã!”
“Ực!!”
Nghe Diệp Phong nói rõ về người này, Naruto nuốt một ngụm nước miếng, cậu gật đầu lia lịa:
“Được rồi đại ca, cứ để bọn ta lo hắn!”
Nói xong thì ba người cũng đi đến đối diện Kakuzu, cho thấy quyết định của mình. Không biết Hidan và Kakuzu bàn với nhau những gì, nhưng kết quả khá là trùng hợp với ý muốn của Diệp Phong. Kakuzu quyết định bắt Naruto cùng ba đứa nhóc, còn Hidan, hắn lại muốn biến Diệp Phong thành vật tế của thánh Jashin.
Ánh mắt của các đối thủ chạm nhau, giống như tạo nên tia lửa, một cuộc chiến mới sắp bắt đầu.
……………………..
Phải nói thêm, lý do mà Diệp Phong chọn bộ đôi bất tử này làm mục tiêu. Thứ nhất, theo nguyên tác, Asuma sẽ chết dưới tay Hidan, với tư cách là bạn của hắn, Diệp Phong không thể nào để chuyện này xảy ra. Thứ hai, Kakuzu chết dưới tay Naruto, thôi thì Diệp Phong cũng tuân theo nguyên tác, chỉ có điều là việc này diễn ra hơi sớm mà thôi. Còn nguyên do thứ ba, nguyên do quan trọng nhất, đó là hai kẻ này….. gần chổ của Diệp Phong nhất, đỡ phải làm cho hắn tìm kiếm tốn sức.
…………………….
“Ha ha ha! Tên ngoại đạo, chuẩn bị làm vật tế……!”
Vốn là đang còn đang nói chuyện sang sảng Hidan, đột nhiên cả người hắn cứng lại, nhìn kỹ thì hóa ra là do bóng của Diệp Phong đã chạm vào bóng hắn.
“Hờ hờ! Để chuyện ở đây cho bọn nhóc xử, hai chúng ta đi tìm một nơi khác mà chiến vậy!!”
Cười một câu, Diệp Phong bắt đầu chạy đi, kéo theo đó là Hidan cũng đi song song với hắn. Từ lúc bắt đầu, Kakuzu luôn chú ý đến tình hình bên này. Khi thấy Hidan bị Diệp Phong cưỡng chế đi nơi khác, hắn đang định đuổi theo thì ba người Naruto đã chắn ngay trước mặt.
Nhìn kẻ đối diện, Naruto rút ra thanh kunai đặc biệt của mình và nói:
“Đối thủ của ngươi là bọn ta!”
Bên cạnh đó, Sasuke cũng mở ra Sharingan của mình, còn Rock Lee thì trực tiếp mở luôn Khai Môn.
Áp lực từ ba người không thể không khiến cho Kakuzu trầm tĩnh lại, hắn khư khư cười:
“Xem ra ta phải tốn chút thời gian với bọn ngươi rồi!”
…………………………..
Bỏ qua mặt trận của Naruto, Diệp Phong của chúng ta đã mang Hidan đến một bãi đất trống các nơi của Kakuzu vài dặm.
Cảm giác được mình đã không còn trói buộc, Hidan nói với Diệp Phong một cách kiêu ngạo:
“Chọn mồ chôn cho mình đẹp đấy! Xem ra ngươi cũng biết tính toán nhỉ! Ha ha ha!”
Với Diệp Phong, lời nói kiêu ngạo của Hidan làm hắn khá là khó chịu, không nhiều lời Diệp Phong giả vờ rút ra Hư Vô Hỗn Độn trong hình dạng một thanh kiến nhật và nói:
“Im miệng rồi bắt đầu đi! Ta đang muốn thử cảm giác giết một kẻ gọi là bất tử của Akatsuki là thế nào!”
“Ngươi nói ngươi giết ta! Ta rất vui mừng đấy, nhưng ta không cho là vậy!”
“Hừ!”
Đang lúc Diệp Phong định ra tay trước, Hidan bỗng nhiên đưa tay cản lại, làm cho Diệp Phong phải dừng bước chân. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Phong, Hidan khoát tay giải thích:
“Đừng vội, để ta cầu nguyện!”
Nói xong, cũng không để ý đến Diệp Phong đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình, Hidan ôm lấy bùa hộ mệnh trên cổ rồi lẩm bẩm.
“Vèo!!”
Chợt tiếng xé gió vang lên làm cho Hidan đang cầu nguyện phải nhảy sang một bên theo bản năng, nhưng mục tiêu của Diệp Phong không phải là hắn, mà chính là tấm bùa trên cổ của Hidan. Không làm Diệp Phong thất vọng, tấm bùa bị thanh kunai do mình phóng ra đâm hỏng.
Cũng thấy được kết quả này, máu của Hidan bắt đầu dồn lên não, hắn la hét điên cuồng:
“Thằng dị giáo, ngươi dám phá hoại biểu tượng của Thánh Jashin, ta sẽ nguyền rủa ngươi, moi tim ngươi ra, ăn cả xương của ngươi, cho ngươi hưởng thụ nỗi đau đớn cùng cực. Thần linh cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Thần linh!”
Nhắc đến từ này, Diệp Phong mỉm cười. Vốn là người đã thấy được sự mạnh mẽ của Thần, Diệp Phong không hiểu sao mình không hề thấy sợ trước sức mạnh đó, tuy vậy, đối với “Thánh” Jashin mà Hidan tôn sùng, Diệp Phong không hề cho đó là thần, hắn khinh thường:
“Jashin ư? Còn chưa chắc hắn có phải là thần không hay chỉ là một ngôi sao hiu hắt giữa vũ trụ này nữa là? Dùng hắn để hù ta? Ngươi mơ à!”
Quá đáng lắm rồi! Không những phá hoại biểu tượng của vị Thần mình tôn sùng, Diệp Phong còn dám nói những lời đó, điều này làm cho Hidan càng điên cuồng. Trong tiếng cười ha hả của mình, hắn không ngần ngại mà dùng lưỡi liềm đâm vào tay bản thân. Sau đó dùng chân dẫm lên máu của mình để vẽ ra một vòng tròn có hình tam giác ở bên trong. Hoàn tất nghi lễ, hắn nhìn Diệp Phong, không hề che giấu sát khí:
“Chuẩn bị Nghi lễ hoàn tất! Còn ngươi nữa thôi!”
“Đến đây!”
Đưa tay về Hidan ngoắc ngoắc, Diệp Phong cười đến mức tự tin hiện rõ trên mặt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện