[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm

Chương 31 : Gặp lại Itachi..

Người đăng: 

.
Ở vị trí của Kakashi và Itachi, lúc này, Itachi cùng Kisame đang đứng đối diện với Kakashi và Asuma. Nhìn Kakashi, Itachi nói: “Ngươi có biết vì sao mà tộc Uchiha lại nổi tiếng là tộc đáng sợ nhất không? Ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh thật sự của Sharingan khi nó nằm trên người mang huyết thống của gia tộc Uchiha!” Vừa nói, Itachi vừa khép mắt lại. Thấy mắt của Itachi đang dần dần mở ra, Kakashi nhận ra nguy hiểm trong tích tắc, hắn hô lên với Asuma: “Nhắm mắt lại, không được nhìn vào mắt hắn!” Không hiểu lý do của Kakashi, nhưng Asuma cũng lập tức nhắm mắt lại, cùng lúc nó, Kakashi cũng nhắm lại con mắt phải của mình, chỉ mở con mắt Sharingan bên trái. “Asuma, đừng mở mắt ra, nếu không thì tiêu luôn đấy! Muốn đối phó với chiêu này thì e là chỉ có người mang Sharingan mới có thể mà thôi!” Nghe lời của Kakashi, Itachi cũng tán thành: “Đúng là nếu sở hữu Sharingan thì ít nhiều cũng có thể đối phó được con mắt Mangekyou Sharingan này. Nhưng đây lại là ảo thuật đặc biệt hơn, Nguyệt Độc, chỉ có kẻ có cùng huyết thống với ta mới có thể chống lại chiêu này!” “Sasuke!” Hình ảnh của Sasuke bỗng chợt hiện lên trong đầu của Kakashi. Đột nhiên, Kakashi bỗng cảm thấy bầu trời thay đổi, chỉ còn lại màu đen và trắng, bản thân Kakashi thì đang bị trói vào một cây thánh giá, xung quanh hắn thì là hàng trăm tên Itachi, mỗi tên đều cầm một thanh kiếm. Chợt, một tên Itachi đâm thanh kiếm vào người Kakashi, đau đớn làm cho Kakashi phải thét lên: “Gu A A A!” “Trong thế giới Nguyệt Độc này, thời gian, không gian đều do ta kiểm soát. Ngươi sẽ bị đâm liên tiếp trong vòng bảy mươi hai giờ!” Nhưng, khi Kakashi đang bị hành hạ qua một nửa thời gian đó thì hắn cảm thấy mình đã trở về hiện thực, nhưng tinh thần của hắn đã bị tổn thương đến mức đứng không vững mà khụy xuống. Thế nhưng, Kakashi vẫn thắc mắc là tại sao Itachi lại giải trừ ảo thuật đó sớm như thế. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Itachi, Kakashi đã tìm thấy câu trả lời của mình, hắn thì thào: “Mọi chuyện đành nhờ ngươi thôi, Diệp Phong!” Chỉ thấy, Diệp Phong đã tiến sát đến bên cạnh Itachi từ lúc nào, ngay cả Itachi và Kisame cũng không hề nhận ra. Đến khi nhận ra, Kisame đều hốt hoảng và nhảy lùi về sau. “Ngươi là ai! Đôi mắt đó!!” Không trả lời Kisame, Diệp Phong làm ra một vẻ thân thiết, choàng tay lên vai của Itachi và nói: “Itachi, cháu trai, thật lâu rồi không gặp!” Lúc này, Itachi cũng bình tĩnh quay đầu, mắt đối mắt với Diệp Phong. Đôi Mangekyou Sharingan lập tức đối mặt với đôi Sharingan của Diệp Phong. Rất nhanh, Itachi thu hồi Mangekyou Sharingan của mình và nói: “Cậu…!” Diệp Phong mỉm cười, hắn vổ vai của Itachi và nói: “Mới gặp lại mà ngươi nỡ dùng ảo thuật với ta sao? Thật là vô tình à!” Nghe việc này, Kisame mới tỉnh ngộ, khó trách Itachi thu hồi Mangekyou Sharingan, có lẽ là do Diệp Phong đã phá giải ảo thuật của hắn. “Itachi, hắn là ai? Tại sao còn có người mang Sharingan giống ngươi!” “Là cậu của ta! Uchiha Diệp Phong, kẻ đã bị đuổi đi ra khỏi gia tộc rất nhiều năm trước, nhờ đó mà trốn thoát khỏi bàn tay ta!” “Thú vị, ta thật muốn thử xem hắn có may mắn thoát khỏi tay ta như với ngươi hay không!” Vẫn không để ý đến Kisame, Diệp Phong buông tay ra khỏi vai của Itachi và cười phá lên: “Ha ha ha! Thoát khỏi bàn tay của ngươi! Itachi, rời khỏi làng quá lâu làm ngươi quên đi ta là ai rồi rồi chăng! Có cần ta gợi lại một chút ký ức về sức mạnh của ta không?” Nói đến đây, cả Itachi và Kisame đều cảm thấy một luồng áp lực đè nặng lên người, khiến cho cơ thể cả hai đều căng cứng lên, di chuyển vô củng khó khăn. Không chỉ hai người, mà cả Asuma cùng Kakashi cũng cảm thấy áp lực này, nhưng do họ không phải là mục tiêu của Diệp Phong nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bọn Itachi nhiều. Chợt, khi Kisame cùng Itachi chịu không nổi, muốn tấn công thì Diệp Phong thu hồi áp lực lại trong tích tắc, khiến cho Kisame như bị lỡ nhịp, cả người nghiên ngã. Còn Diệp Phong thì hỏi: “Bỏ đi! Tại sao ngươi lại trở về! Chẳng lẽ tình anh em bộc phát khiến ngươi muốn thăm Sasuke ư?” Nhắc đến Sasuke, Itachi vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Diệp Phong bắt được một cơn ba động nhẹ trong tinh thần của Itachi, nhưng Diệp Phong cũng không muốn vạch trần. Mà Itachi thì phủ nhận một cách lạnh lùng: “Không! Ta muốn tìm di vật của Hokage Đệ Tứ!” “Các ngươi muốn tìm Cửu Vĩ trong người Naruto, vậy là các ngươi hành động rồi ư? Tổ chức Akatsuki?” Kakashi còn đang suy yếu, nhưng khi nghe Itachi nhắc đến Naruto, hắn không nhịn được và nói. Khi nghe Kakashi vạch trần tên tổ chức của mình, cả Itachi lẫn Kisame đều bất ngờ. Tổ chức của họ đã ẩn giấu rất nhiều năm qua, tên của nó chỉ có những kẻ lãnh đạo cao tầng của các quốc gia mới biết được. Không ngờ Kakashi lại nói huỵch toẹt ra như thế. Điều này làm cho Itachi cùng Kisame muốn biết ai là kẻ tiết lộ. “Kisame, giết tên bên cạnh Kakashi đi, còn Kakashi thì bắt lại!” “Ok!” Không hề chần chờ, Kisame xông thẳng về phía Kakashi, trong khi Itachi thắc mắc tại sao Diệp Phong vẫn không động, mà vẫn cười thản nhiên như thế. Đáp án rất nhanh xuất hiện. “Mộc Diệp Toàn Phong!” Một bóng người xuất hiện trước mặt của Kisame và tung ngay một đòn để đẩy lui hắn. Vốn Kisame đang bực tức vì bị Diệp Phong lơ hai lần, và hắn đang định dùng Kakashi làm nơi phát tiết thì lại có một người phá rối hắn nữa, điều này làm cho hắn muốn nổi điên lên. “Ngươi là ai!” “Lam thú của Làng Lá, Gai!” “Chậc, lại một tên quái vật nữa ư!” Vừa nói, Kisame vừa vác kiếm lên vai, có vẻ hắn muốn ăn thua đủ với Kisame rồi. Nhưng mà, chợt Itachi lên tiếng: “Dừng lại Kisame, rút lui thôi!” “Tại sao, ta còn chưa…!” “Thu hút quá nhiều sự chú ý rồi! Chậm nữa thì hai chúng ta sẽ bị bắt mất!” “Được rồi..!” Rồi, cả hai người phóng đi khỏi khu vực này, chỉ còn lại Kakashi, Diệp Phong, Asuma và Gai. Đến lúc này, Asuma mới truy hỏi Diệp Phong: “Sao ngươi không bắt cả hai lại mà để chúng đi như thế!” Biết là sẽ có người hỏi câu này, Diệp Phong mỉm cười và nói: “Ta còn có việc phải làm với Itachi, bây giờ chưa phải là lúc!” Liếc qua Kakashi, Diệp Phong tiếp tục nói: “Kakashi bị tổn thương tinh thần khá nhiều, mau đưa hắn vào bệnh viện của làng mà tịnh dưỡng. Ta còn phải sắp xếp một số thứ rồi đi làm nhiệm vụ Đệ Tam đã giao đây!” Nói rồi, Diệp Phong cũng biến mất luôn, để lại ba người bọn Kakashi ngẩn ngơ ngay đó. Sững sờ một lúc lâu, Asuma cười khổ: “Cái tên này toàn là đi nhanh, đến nhanh, không cho ai cơ hội nói gì cả!” …………..Hai giờ sau, tại nhà Diệp Phong………….. “Cậu? Tại sao lại dẫn Naruto đi mà để ta ở lại?” Trong khi Naruto đang vui mừng chạy về phòng thu dọn đồ đạc, Sasuke lại mang bộ mặt bực tức nói chuyện với Diệp Phong. Nghe Sasuke bất bình như thế, Diệp Phong tiết lộ: “Hôm nay ta đã gặp Itachi!” “I…ta…chi…!” Sasuke gằn từng chữ một tên của Itachi, sau đó, cậu bắt lấy vai của Diệp Phong và lắc: “Hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn!” Vừa nói, Sasuke vừa tỏa ra một làn sát khí nhàn nhạt. Thấy như vậy, Diệp Phong liền cốc vào đầu của Sasuke và nói: “Bình tĩnh lại, Sasuke! Ngươi quên ta đã nói gì rồi sao!” Bị Diệp Phong cốc một cú đau đớn, Sasuke cũng dần dần bình tĩnh lại. Sau một lúc, cậu mới xin lỗi Diệp Phong: “Xin lỗi cậu! Ta quá nóng vội!” “Hazz! Sasuke, ta biết ngươi chưa thể nào mà quên đi hận thù, nhưng ta mong ngươi hãy kiềm chế nó đến khi tìm ra sự thật!” Nhìn Sasuke lần nữa, Diệp Phong nói tiếp: “Huống chi bây giờ ngươi mà gặp Itachi thì làm gì được cơ chứ! Cả hai chênh lệch quá xa! Kakashi vừa bị Itachi đánh cho phải nhập viện, ngươi nghĩ ngươi có được một phần năm của Kakashi không?” “Cái gì? Thầy Kakashi mà bị…!” “Đừng quá ngạc nhiên, trình độ của Itachi khác nha các ngươi! Bây giờ, ta muốn ngươi ở lại Làng, chờ Kakashi khỏe rồi thì hãy học hỏi các sử dụng Sharingan của hắn, đợi đến khi ta trở về thì ta sẽ dẫn hai ngươi đi huấn luyện tăng thực lực của mình lên một tầm cao mới!” “Vâng!” Đúng lúc này, Naruto chạy từ trong phòng ra, cậu còn kéo theo một bao hành lý to gấp đôi cơ thể của cậu và nói: “Đại ca! Ta chuẩn bị xong rồi này!” “Dek!” Nhìn đống hành lý của Naruto, Diệp Phong chảy mồ hôi hột, hắn đá đít Naruto một phát và cười mắng: “Ngươi mang theo cả đống đấy thì sao còn có thể tập luyện gì nữa? Mang ít thôi là được rồi!” ……………………………….. Cùng lúc này, ở một khu rừng bên ngoài làng Lá, Kisame và Itachi đang dừng chân tại đó. “Này, Itachi, chúng ta phải làm gì đây? Thằng nhóc Naruto đang được cậu của ngươi bảo vệ đấy!” Itachi vẫn nhắm mắt và trả lời Kisame: “Rút lui thôi! Chờ cơ hội khác! Bắt Cửu Vĩ lúc này cũng là quá sớm!” Thấy Itachi chưa đánh đã rút, Kisame chộp lấy cơ hội hiếm có này để châm chọc hắn: “Chưa ra trận đã sợ rồi sao? Đây không phải Itachi mà ta biết nha!!” Bị Kisame châm chọc, Itachi mở mắt ra và nói một cách bình tĩnh: “Không phải ngươi không nhận ra, nếu đánh với Diệp Phong thì hai chúng ta khó sống, nói gì đến cướp đi Naruto.!” Kisame trầm mặt, hắn ngầm thừa nhận Itachi nói đúng, Diệp Phong mang cho hắn một áp lực rất lớn, không hề thua kém áp lực mà người đó tạo ra. Đối với người đó, Kisame biết muốn thắng là chuyện không thể, vậy mà Diệp Phong lại có vẻ ngang ngửa với người đó. “Chết tiệt, cảm giác thật khó chịu!!!” Kisame mắng một câu, sau đó, cả hai rơi vào trong im lặng của riêng mình, mỗi người đều có một tâm trạng riêng. Không biết Kisame nghĩ gì, nhưng Itachi lại là mang một cảm giác vui mừng: “Có cậu đó thì Sasuke ổn rồi! Hy vọng Sasuke nhanh chóng mạnh hơn nữa…!” ………………………..Ba giờ sau!!!..................................... “Này, Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Naruto quay đầu về sau hỏi Diệp Phong. Còn Diệp Phong thì mỉm cười trả lời: “Đến thị trấn trước mặt, chúng ta còn có một người đồng hành nữa!” “Người đồng hành??” Naruto bắt đầu tò mò người Diệp Phong sắp gặp là ai rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang