[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm
Chương 12 : Bắt đầu huấn luyện
.
Kể từ lúc Diệp Phong tách ra với Gai và dẫn Naruto và Sasuke đi mua quần áo cho đến bây giờ thì đã qua hai giờ rồi. Lúc này, ba người họ đang trên đường về nhà , Naruto và Sasuke đi phía sau Diệp Phong, cả hai đều mang trên lưng một ba lô quần áo to đùng, là thành quả của cuộc mua sắm từ sáng đến giờ.
“Cậu ơi! Khi nào chúng ta mới bắt đầu tập luyện?”
“Gấp cái gì? Chờ sau bữa trưa đã rồi hãy bắt đầu!”
“Nhưng mà….!”
“Ta biết hai người các ngươi rất muốn tăng thực lực của mình lên, nhưng nếu chỉ lo tập luyện không thôi thì sẽ có hại chứ không có lợi!”
Diệp Phong quay người ra sau nói với Sasuke và Naruto. Chợt….
“Cạch!!” Tiếng một đồ vật rơi xuống đất vang lên, sau đó là một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên bên tai Diệp Phong:
“Phong… Thật sự là ngươi… Ngươi trở về rồi sao!”
Nghe âm thanh này, cả người Diệp Phong cứng lại, mà Naruto và Sasuke đều ngơ ngác nhìn người phía sau. Dần dần, Diệp Phong quay người lại, hắn cười khổ nói:
“Cần gì phải chờ ta khổ như thế chứ! Kurenai!”
Theo ánh mắt của Diệp Phong, ta thấy được một người phụ nữ đang mặc một chiếc váy dài liền với áo, màu trắng tinh khôi. Nàng có mái tóc đen dài đến vai, dù cho nàng đang mặc quần áo khá bảo thủ nhưng chúng vẫn không che đậy được nét quyến rũ của nàng, thêm vào đó, đôi môi được sơn đỏ và bóng mắt tím của nàng càng làm cho nàng trở nên hấp dẫn hơn. Đây chính là Kurenai Yuhi , một ninja thượng nhẫn của Làng Mộc Diệp. Khi nghe câu nói của Diệp Phong, Kurenai không trả lời lại mà chỉ khóc.
Nhìn người con gái đang rơi nước mắt trước mặt mình như thế này, Diệp Phong không biết phải nói thế nào. Ký ức trải qua của hai người đều là do hệ thống tạo ra đấy, vì vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Phong gặp Kurenai, thế nhưng tình cảm hắn dành cho Kurenai trong trí nhớ giả cũng ảnh hưởng đến Diệp Phong, làm cho Diệp Phong cũng thương cảm.
Thở dài, Diệp Phong bước đến trước mặt Kurenai rồi dùng một tay vuốt mái tóc nàng. Cảm nhận được nhu tình trong hành động của Diệp Phong, Kurenai không chịu nổi nữa, nàng lao vào ôm lấy Diệp Phong và khóc. Diệp Phong cũng không làm gì gián đoạn mà chỉ thuận theo, ôm lấy nàng và vuốt tóc. So với việc nàng vì hắn mà nàng chờ hơn 10 năm, thì cho nàng một bờ vai để khóc chả là gì cả.
Một lúc lâu sau, khi cảm thấy Kurenai đã khóc mệt rồi, Diệp Phong mới nói khẽ:
“Vào nhà rồi nói!”
“Ừm!”
Kurenai gật đầu, nhưng nàng không dám bỏ Diệp Phong ra, sợ hắn sẽ biến mất một lần nữa, nàng vẫn vừa đi vừa ôm một tay của Diệp Phong cho đến khi cả hai ngồi vào ghế sô pha.
Thấy hành động này của Kurenai, Diệp Phong buồn cười, hắn nói:
“Ta sẽ không đi nữa đâu! Đừng lo!”
Nghe Diệp Phong nói như vậy, Kurenai an tâm một ít, nhưng vẫn ôm cánh tay của Diệp Phong như cũ. Nàng thỏ thẻ:
“Mấy năm nay, chàng làm gì?”
“Ẩn cư trong núi, thỉnh thoảng ra ngoài đi làm lính đánh thuê để săn tiền thưởng thôi!”
“Còn nàng thì sao?”
“Ta vẫn như vậy, vẫn chờ chàng trở về!”
Cảm nhận được sự chung thủy trong lời nói của Kurenai, Diệp Phong cảm động, hắn ôm lấy nàng và nói:
“Lần này ta trở về làm một số việc quan trọng, sau đó sẽ mang nàng theo!”
Nghe nửa câu đầu của Diệp Phong, Kurenai hơi thất vọng vì Diệp Phong không phải về tìm mình, nhưng nghe câu sau, nàng lại hạnh phúc đến muốn ngất đi.
“Mấy năm nay, cám ơn nàng đã chăm sóc nhà cửa cho ta!”
“Không…có sao! Dù sao thì cũng là nhà của…chúng……của chàng!”
Kurenai ngượng ngùng, nàng xém chút nữa đã nói rằng nhà của chúng ta, may mà nàng đã kịp thời đổi câu hỏi. Thế nhưng, sao Diệp Phong lại không nghe ra ý nghĩ của nàng cơ chứ, hắn cười cười:
“Ta nói sai rồi, phải là nhà của chúng ta mới đúng nhỉ!”
“Đáng ghét!!” Kurenai sẵn giọng, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
“Mấy năm nay, Asuma thế nào?” Diệp Phong hỏi bâng quơ. Nhưng mà sau khi hỏi xong, hắn mới ý thức được là mình hỏi quá không đúng lúc. Mà Kurenai cũng cảm thấy hơi khó xử, nhưng nàng vẫn ngầng đầu lên, nhìn vào mắt Diệp Phong và trả lời:
“Hắn rất tốt, thường quan tâm ta, nhưng mà ta vẫn chỉ yêu mình chàng thôi!”
Đúng như lời Kurenai nói, Asuma rất thích nàng, nếu không có Diệp Phong thì nàng có lẽ đã thành một đôi với hắn như trong nguyên tác. Nhưng lần này, Diệp Phong đến trước Asuma nên đành phải xin lỗi với hắn rồi.
“Ý ta không phải như thế! Thật xin lỗi!” Diệp Phong áy náy nói với Kurenai, đổi lại là Kurenai chỉ cười và nói:
“Không sao, dù sao chàng cũng sẽ biết!”
Sau đó, Diệp Phong và Kurenai tâm sự đến mức quên cả giờ giấc, đến khi Diệp Phong chú ý thì đã một giờ trưa rồi, hắn vội vàng nói:
“Nàng ngồi ở đây! Ta đi nấu ăn, nếu không thì Naruto và Sasuke sẽ đói mất!” Vừa nói, Diệp Phong vừa liếc về phòng của Naruto và Sasuke, cửa phòng vẫn chưa đóng mà để hở ra một khe hở.
“Để ta nấu cho!” Kurenai tranh việc. Thấy vậy, Diệp Phong cười:
“Ta nấu, coi như chúc mừng ngày ta gặp lại! Nàng cũng biết tài nghệ của ta mà!”
“Ừm, vậy ta cũng giúp chàng!”
Nói xong rồi, Kurenai cũng đi lon ton theo phía sau của Diệp Phong vào bếp. Để lại căn phòng khách yên tĩnh. Nhìn lại vào trong phòng của Naruto và Sasuke, cả hai đang vuốt ngực , Naruto thì nói:
“Đại ca phát hiện ra chúng ta rồi a! Không biết có bị mắng không nữa!”
“Chắc không đâu! Cậu không dễ nổi giận với việc cỏn con này đâu!”
Thì ra, từ khi vào nhà đến bây giờ, Naruto vẫn để cửa hở ra một khe để nhìn lén Diệp Phong và Kurenai. Lúc đầu, Sasuke cũng coi thường hành động này, nhưng lòng tò mò của trẻ con đã cổ vũ cậu đến góp vui với Naruto. Hậu quả là như bây giờ.
Chờ một chút, Naruto sáp lại Sasuke và nói:
“Không ngờ đại ca cũng có bạn gái nha! Hình như cô ấy là giáo viên của đội Hinata phải không?”
“Còn phải nói! Phải xem là cậu của ai chứ?”
Sasuke làm ra vẻ kiêu ngạo và nói, làm cho Naruto hơi ghen ghét:
“Hừ, cậu của cậu chứ không phải là cậu đâu mà làm ra vẻ như thế! Còn nữa, theo bối phận thì Đại ca là đại ca của ta, ta có bối phận lớn hơn cậu đấy!”
Bị Naruto lấy vấn đề này ra bắt bẻ mình, Sasuke khinh thường nói:
“Là cậu mặt dày, tự ý gọi cậu của ta như thế! Chứ chưa có ai công nhận điều này cả!”
“Cậu bảo ai mặt dày?”
“Cậu đấy!”
“Cháu nói thế là rất vô lễ đấy!”
“Cấm gọi ta là cháu!”
Nói vài câu, Sasuke và Naruto đã nhào vào vật lộn với nhau rồi. Đến khi nghe Diệp Phong gọi, cả hai mới ngừng lại:
“Cả hai ngừng trò đó lại ngay! Ra ăn cơm này!”
Sasuke và Naruto hừ nhau một cái rồi mạnh ai nấy đi ra ngoài. Đến bàn ăn, nhìn thấy đồ ăn phong phú trải đầy bàn, cùng với nghe mùi thơm vô cùng hấp dẫn, cả hai đều nuốt nước bọt rồi chạy vào chỗ ngồi. Tuy vậy, hai tên này vẫn không quên chọn chỗ ngồi đối diện nhau để tỏ rõ lập trường.
Thấy hai thằng nhóc làm ra tính trẻ con, Diệp Phong và Kurenai đều cười trong lòng rồi ngồi xuống cùng một bên.
“Rồi, ăn đi kẻo nguội!”
Nghe Diệp Phong đã cho phép, Naruto và Sasuke đều gắp thức ăn cùng một lúc rồi nếm thử:
“Á á á! Ngon quá! Sao lại ngon thế này cơ chứ!” Naruto phản ứng .
“Không thể tin được là đây là do cậu làm!” Sasuke cũng phản ứng, nhưng lại có vẻ bình tĩnh hơn Naruto.
“Hì! Có thấy hai tên nhóc phản ứng giống ai không?”
Kurenai huých vào vai Diệp Phong và nói khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe. Nhận ra ý của Kurenai là nhắc về Kushina và Fugaku, Diệp Phong chỉ cười rồi thúc giục:
“Nàng cũng ăn đi thôi!”
Kurenai liền nghe theo lời Diệp Phong và bắt đầu ăn , nhưng mà nàng ăn thì ít, gắp thức ăn cho Diệp Phong thì nhiều. Vào lúc này, Kurenai cảm giác như mình và Diệp Phong là vợ chồng và đang ăn cùng với các con vậy.
Sau khi ăn xong, hai người lại tiếp tục anh anh em em đến ba giờ chiều. Sau đó, Kurenai đành phải chia tay với Diệp Phong rồi đi về nhà trong sự quyến luyến, dù sao nàng cũng không đủ dũng khí để ở lại nhà Diệp Phong.
Sau khi tiễn đưa Kurenai ra về, Diệp Phong gọi Sasuke và Naruto đi đến một sân tập luyện trống ngoài rìa Làng Lá. Nhìn hai cậu nhóc này, Diệp Phong đưa ra yêu cầu đầu tiên:
“Hai bọn ngươi hãy đánh nhau cho ta xem nào?”
“Hả? Sao bọn ta phải đánh nhau?”
Sasuke thắc mắc.
“Dùng hết sức thể hiện đi! Để ta còn dựa vào đó mà sắp xếp việc tu luyện cho cả hai.”
Nghe Diệp Phong giải thích như vậy, hai người đều gật đầu rồi kéo giãn ra một khoảng cách, chuẩn bị tỷ thí với nhau.
“Ảnh phân thân thuật!”
Naruto lập tức phân thân ra làm mười người rồi lấy dao găm ra, vào tư thế chiến đấu. Còn Sasuke thì mở Sharingan hai câu ngọc của mình ra, ngay lập tức, cậu nhìn thấy bản thể của Naruto đang ở phía sau chín ảnh phân thân, nếu muốn tấn công Naruto thì phải tốn sức một ít.
“Vút!”
Chín phân thân của Naruto cùng nhảy đến rồi phóng dao găm về phía Sasuke, thấy điều này, Sasuke liền lăn qua một bên, tránh chín cái dao găm, sau đó Sasuke kết ấn:
“Hỏa Độn, Hỏa Cầu Thuật!”
Một quả cầu lửa được Sasuke thổi về phía bản thân của Naruto, cậu cũng không quan tâm đến phân thân của Naruto làm gì. Nhưng mà, một phân thân đã chặn đòn này giúp cho bản thể, còn tám phân thân thì áp sát Sasuke để dùng thể thuật.
Nói về thể thuật thì Sasuke không ngán Naruto , chỉ sau một chốc, Sasuke đã dọn sạch phân thân của Naruto mà chỉ bị đánh trúng một vài chỗ không quan trọng. Thấy như vậy, Naruto tiếp tục phân thân ra nhiều nữa.
“Chết tiệt! Chakra đâu mà cậu có nhiều thế!”
Bị phân thân cản đường mãi, Sasuke cũng cáu lên mà mắng.
“Hỏa Độn, Hỏa Cầu Thuật!”
Lần này, mục tiêu của Sasuke là phân thân của Naruto chứ không phải là bản thể nữa. Các phân thân nhanh chóng bị càn quét bởi thuật này của Sasuke. Khi lửa đã tan hết, Sasuke thấy nguy hiểm từ bên phải, cậu vội vàng nhảy về phía sau để né tránh một chiếc phi tiêu ( Shuriken) được Naruto phóng tới. Khi né xong, Sasuke nhìn về Naruto thì phát hiện Naruto đang mỉm cười làm cho cậu khó hiểu.
“Bùm!”
Thắc mắc của Sasuke nhanh chóng được trả lời, khi chiếc phi tiêu vừa vượt qua cậu, bỗng nhiên nó biến thành Naruto và tung một cú đấm đến Sasuke. Còn người mà Sasuke nghĩ là “bản thể” thì lại chính là ảnh phân thân.
Khoảng cách quá sát, Sasuke không thể làm cách nào khác ngoài dùng hai tay bắt chéo trước mặt để đỡ đòn của Naruto.
“Bặc!”
Nhìn Sasuke đã đỡ được cú đấm của mình, Naruto chậc lưỡi:
“Cậu may đấy! Nhưng lần sau thì đừng hòng”
“Không, không có lần sau đâu!”
Sasuke mỉm cười, lúc này, Sasuke và Naruto đã tiến sát vào nhau, mà Naruto cũng không còn phân thân nữa nên lợi thế đã nghiên về Sasuke. Sasuke nhanh chóng quấn lấy Naruto, không cho phép cậu kịp phân thân, cùng với lợi thế về Sharingan, trận đấu đã nghiên về một hướng. Tuy vậy, thỉnh thoảng Naruto cũng chấp nhận chịu đòn để trả đũa Sasuke. Hai người đánh với nhau năm phút, đến khi cảm thấy cả hai đã kiệt sức, Diệp Phong hô lên:
“Được rồi, ngừng lại đi!”
Vừa dứt lời, Sasuke và Naruto đều ngừng lại, cả hai đều ngồi xuống đất thở hổn hển, nhất là Sasuke, vì Sharingan tiêu tốn quá nhiều Chakra mà cậu có.
Thấy tình hình này, Diệp Phong liền dùng Trị Liệu Thuật để chữa thương cho hai người, chứ không thì hắn còn huấn luyện cái gì nữa chứ.
Trải qua Diệp Phong trị liệu một thời gian, Naruto và Sasuke đều đã có tinh thần tràn đầy trở lại và đang ngồi trước mặt Diệp Phong để chờ hắn chỉ điểm. Diệp Phong nhìn lần lượt hai người, làm cho hai cậu nhóc vô cùng hồi hợp, cuối cùng, Diệp Phong quyết định.
“E hèm! Bắt đầu về Naruto trước vậy!”
Diệp Phong nhìn về Naruto rồi bắt đầu nói:
“Naruto, ngươi có ưu điểm như sau:
Chakra quá nhiều, quá dư thừa luôn ấy chứ.
Tiến bộ rất nhanh, biết tiếp thu các kinh nghiệm của các trận đánh trước, như chiêu biến thành phi tiêu của ngươi chẳng hạn, hình như đó là chiêu mà ngươi và Sasuke đã hợp tác khi đối đầu với Zabuza phải không?
Còn nhược điểm thì là:
Thiếu tính chiến thuật. Không đa dạng.
Điều khiển Chakra quá tệ và lãng phí. Với lượng Chakra ngươi dùng khi phân thân, lẽ ra ngươi có thể phân thân ra nhiều hơn thế.
Nhẫn thuật cũng không có nhiều.
Thể thuật chỉ ở mức trung bình”
Nghe Diệp Phong nói về ưu điểm của mình, Naruto liếc về phía Sasuke để thị uy, nhưng khi bị kể nhược điểm, cậu chôn luôn mặt mình xuống đất, không dám nhìn Sasuke, sợ hắn sẽ châm chọc mình.
“Còn Sasuke, Sharingan của ngươi là lợi thế lớn nhất, hỏa độn cũng rất mạnh, các kỹ năng cơ bản và tốc độ phản ứng trước tình huống rất tốt, nhưng mà, Sharingan lại tiêu hao quá nhiều Chakra đối với ngươi, cùng với ngươi còn tồn tại một ít lòng ngạo mạn nên mém chút nữa để Naruto đánh bại.”
Sasuke thì trầm ổn hơn Naruto, nghe Diệp Phong khen và chê mình, cậu chỉ nghe và tiếp nhận, không có vẻ gì là xấu hổ hay vui mừng. Giảng giải xong, Diệp Phong nói:
“Cả hai suy ngẫm về điều ta nói đi! Ta đi chuẩn bị một vài thứ, sẽ quay lại nhanh thôi!”
Nói xong, Diệp Phong cũng thuấn di đi mất, để lại Naruto và Sasuke đều đang tự suy ngẫm về điểm mạnh và yếu của bản thân.
“Lần sau ta sẽ không thua cậu đâu!” Naruto tức tối mà nói. Nghe vậy, Sasuke trả lời:
“Hy vọng là thế!”
Chỉ vài phút sau, Diệp Phong đã trở lại, sau đó hắn đưa cho Sasuke và Naruto mỗi người một tờ giấy và nói:
“Đây là lịch tập luyện của hai người! Bắt buộc phải thực hiện đầy đủ yêu cầu trong đó!”
Nhận tờ giấy từ tay Diệp Phong, Naruto và Sasuke bắt đầu đọc. Thì ra, Diệp Phong đã lên thời gian biểu cho Sasuke và Naruto như sau:
4h-6h sáng: Tập luyện thể lực cơ bản.
6h30: Ăn sáng. Sau đó đi làm nhiệm vụ cùng với Kakashi.
Đến 3h chiều, bắt đầu tập luyện với Diệp Phong đến 7h tối. Còn lại thời gian thì Naruto và Sasuke có thể chọn nghĩ ngơi hoặc tập luyện thêm. Đến 10h tối thì bắt buộc cả hai phải đi ngủ.
Thấy cả hai đã đọc xong, Diệp Phong hỏi:
“Sao? Có thắc mắc gì không?”
Naruto giơ tay lên hỏi:
“Đại ca, sao lại phải tập luyện thể lực nhiều như thế?”
Diệp Phong mỉm cười giải thích:
“Cơ thể rất quan trọng, nếu thể chất của hai đứa tốt thì Chakra sẽ vận hành nhanh hơn, tăng tốc thi triển nhẫn thuật và tốc độ hồi phục Chakra. Ngoài ra còn tăng lượng Chakra tối đa của bản thân, tăng sức bền khi chiếc đấu quá lâu!”
Chờ một lúc để Naruto hoàn toàn tiếp thu, Diệp Phong hỏi lại một lần nữa:
“Còn thắc mắc gì không?”
“Không có!” Cả hai đồng loạt lắc đầu. Diệp Phong thấy như thế thì gật đầu hài lòng, sau đó hắn nói:
“Vậy thì tốt, bây giờ ta sẽ chính thức dạy các ngươi nhẫn thuật mới!”
“Hoan hô!” Naruto và Sasuke chờ đợi nhất là giây phút này, nghe Diệp Phong nói như thế thì cả hai đều hớn hở, Naruto thì càng biểu hiện cảm xúc ra ngoài một cách trực tiếp nhất.
Diệp Phong bỗng biến ra một cuộn giấy to đùng trên tay, nhìn thì có vẻ như cuộn giấy này dùng để ghi chép nhẫn thuật. Khi Naruto nhìn thấy cuộn giấy này, cậu kích động chỉ vào nó và nói:
“Đó…đó…là…!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện