[Dịch] Tôn Thượng
Chương 99 : Chờ chết đi các ngươi
Ngày đăng: 18:22 25-09-2018
.
“Ba người các ngươi đồ khốn kiếp!”
Tính tình của Hỏa Đức có tiếng là táo bạo, giờ phút này nhận một chưởng của Vân Hạc chân nhân, nếu không phải Thổ Đức chưởng môn và Nhân Đức ngăn lại, hắn không thể không đi lên liều với Tam lão bọn họ, dù vậy Hỏa Đức cũng nổi trận lôi đình, chỉ vào Vân Hà Tam lão giận dữ hét: “Năm đó nếu như không phải lão tử thay các ngươi cầu xin, các ngươi đã chết ngủ hết hơn ba trăm lần từ lâu rồi!”
“Nghiệt chướng!”
“Làm càn!”
Năm đó chuyện xấu kia là bóng ma trong lòng Tam lão không cách nào xóa đi được, cũng chính là nỗi đau không muốn bất cứ người nào nhắc đến, tuy nói Tam lão tu luyện ngàn năm, đối mặt với chuyện này không cách nào giữ nỗi bình tĩnh từng người đều thẹn quá hoá giận.
Thấy thế, Thổ Đức và Nhân Đức nhanh chóng đi cầu xin cho Hỏa Đức.
“Ba vị sư thúc, Hỏa Đức cũng suy nghĩ cho phái Vân Hà chúng ta mong ba vị sư thúc đừng tức giận!”
Vân Hạc chân nhân hừ lạnh một tiếng, hất phất trần lên xoay người sang chỗ khác khua tay nói: “Chúng tôi không muốn nhìn thấy hắn, Thổ Đức, Nhân Đức đem hắn về.”
Thổ Đức, Nhân Đức hai người ra hiệu muốn khuyên Hỏa Đức trở về, thế nhưng Hỏa Đức đâu chịu trở về, cắn răng trừng mắt Vân Hà Tam lão sau đó hít sâu một hơi, bình phục lửa giận trong lòng tận lực dùng dọng điệu nhẹ nhàng nói ra: “Ba vị sư thúc, mới vừa rồi là con không đúng, xin lỗi ba người ở đây, nhưng xin các người tin tưởng con một lần lập Cổ tiểu tử làm chưởng trữ đi, hắn thật sự có năng lực...”
Lời còn chưa dứt, Vân Hạc chân nhân liền hờ hững đáp lại: “Chẳng lẽ nói chúng ta nói chưa rõ sao? Vì kế thừa lưu truyền của phái Vân Hà, chúng ta không có thể lập người mà chỉ nghe từ miệng nhà ngươi làm chưởng trữ.”
“Các ngươi...” Hỏa Đức chịu đựng lửa giận lại nói: “Mọi người gặp hắn một lần trước rồi hãy định có được hay không?”
Vân Hạc chân nhân lãnh lãnh đạm đạm nói: “Không muốn gặp cũng không cần gặp, càng không cần thiết phải gặp, hắn thật sự có bản lĩnh cũng tốt bản lĩnh giả cũng được, chỉ là trúc cơ thất bại chúng ta không cách nào lập hắn làm chưởng trữ, thứ nhất là không thể phục chúng, thứ hai nếu chúng ta lập một người trúc cơ thất bại làm chưởng trữ, vậy sau này phái Vân Hà chúng ta sẽ biến thành trò cười của Thanh Dương địa giới, cười Vân Hà chúng ta không người.”
Hỏa Đức phản bác: “Đã đến lúc này, còn cần mặt mũi gì chứ bảo vệ phái Vân Hà chúng ta mới là việc cần làm!”
“Chúng ta chính là vì bảo vệ phái Vân Hà mới không thể lập hắn làm chưởng trữ!” Vân Hạc chân nhân trừng hai mắt trầm giọng quát lên: “Ta cũng đã nói, nếu như lập hắn làm chưởng trữ sẽ đắc tội Kim Đức, đắc tội Kim Đức chính là đắc tội hơn phân nửa Thanh Dương địa giới, đến lúc đó phái Vân Hà chúng ta không những không cách nào đặt chân tại Thanh Dương địa giới, đồng thời cũng sẽ bị Cửu Hoa đồng minh chiếm đoạt!”
“Cổ tiểu tử nói qua hắn có thể làm được, mà con cũng tin tưởng hắn có thể làm được!”
“Đủ rồi! Chúng ta đã nói chuyện này một người căn bản không thể nào làm được, bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, cho dù là người luân hồi chuyển thế cũng không được! Một người chung quy là một người, thế lực đơn bạc căn bản là không có cách chống lại Cửu Hoa đồng minh, không được là không được không có chỗ thương lượng.”
“Đi thôi! Chúng ta sẽ không cân nhắc!”
Tam lão Vân Hà hạ tối hậu thư, mà Hỏa Đức nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hắn cũng không tiếp tục thuyết phục, quay đầu bước đi lúc đi đến cửa đá, đột nhiên quay người trừng mắt Tam lão cắn răng quát mắng nói: “Sớm biết lão tạp mao các ngươi không cần mặt mũi như thế! Năm đó lão tử sẽ không cầu xin cho các ngươi, ngày hôm nay lão tử nói cho các người nghe, đừng cho mặt không muốn mặt, đến lúc các ngươi chờ chết lão tử trơ mắt nhìn các ngươi chết, lão tử cũng sẽ không chớp mắt!” Dứt lời, vèo một tiếng trực tiếp thả người nhảy xuống.
“Khốn kiếp!”
Tam lão Vân Hà tức không ít.
Hỏa Đức đi rồi, Thổ Đức chưởng môn há hốc mồm, muốn nói cái gì chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, lắc đầu cũng đi theo, hiện tại hắn đã mất hết tu vi đã là người sắp chết, mặc dù còn có danh hiệu chưởng môn, nhưng không còn ai đặt hắn vào mắt nữa lời nói ngay cả Kim Đức và Thủy Đức cũng không nghe, đừng nói đến tam lão Vân Hà.
“Nhân Đức, ngươi ở lại chúng ta còn có chuyện muốn ngươi làm.”
Nhân Đức cúi đầu đáp ứng.
Dưới ngọn núi, Hỏa Đức cùng Thổ Đức hai người sóng vai đi Thổ Đức thở dài hỏi: “Sư đệ, hiện tại nên làm thế nào cho phải, chúng ta không cách nào nói ra thân phận của Quân Vương, mà Tam lão vì kế thừa lưu truyền của phái Vân Hà sợ là sẽ phải để cho Kim Đức ra mặt trước, nếu không được bọn họ chắc là sẽ gia nhập vào Cửu Hoa đồng minh.”
“Chỉ ba người lão tạp mao bọn họ? Còn vì kế thừa lưu truyền của phái Vân Hà?” Hỏa Đức cười lạnh nói: “Năm đó ba người bọn họ vì có thể vượt qua thọ kiếp, ngay cả Viêm Dương chi tâm tổ sư gia phái Vân Hà chúng ta để lại đều nó đưa hết cho Cửu Hoa đồng minh, còn nói gì vì suy nghĩ cho phái Vân Hà, rõ ràng là vì mình!”
Nhắc đến Viêm Dương chi tâm, lửa giận trong lòng Hỏa Đức không khống chế được mà từ từ bốc cháy lên bực tức nói: “Lúc độ kiếp giống như chó đi nịnh bợ Cửu Hoa đồng minh, bây giờ vượt qua thọ kiếp, lại muốn chống lại Cửu Hoa đồng minh! Ba lão tạp mao này thật không phải là đồ tốt lành gì.”
“Trời ạ...”
Thổ Đức thở dài nói: “Vậy tiếp theo chúng ta...”
“Ta suy nghĩ muốn cho Cổ tiểu tử ra mặt để ba lão tạp mao thưởng thức một chút bản lĩnh của hắn.”
“Không được, hoàn toàn không được.” Thổ Đức nhanh chóng nói: “Quân Vương đó là nhân vật thế nào, người mánh khoé thông thiên hắn có thể đáp ứng hỗ trợ chúng ta đã vô cùng cảm kích, sao lại có thể để Quân Vương tự hạ thân phận đi gặp Tam lão bọn họ, huống chi cao thủ bên Cửu Hoa đồng minh nhiều như mây cũng có người tài giỏi luân hồi, trong mắt Tam lão cho dù bản lĩnh của Quân Vương lớn hơn nữa cũng không thể chống lại, đến lúc đó Quân Vương lên cơn nóng giận nếu giết Tam lão, vậy thì...”
Nói rồi, Thổ Đức lại thở dài một tiếng: “Mặc dù sai lầm của Tam lão lớn, nhưng dù sao cũng là trưởng bối phái Vân Hà chúng ta.”
“Đúng vậy!”
Hỏa Đức cũng thở dài, ai cũng nói quan lớn đè chết người, mà tại môn phái bối phận cao hơn một cấp cũng có thể đè chết người, người già từng sai chỉ có thể khuyên, nhưng không thể đánh, lại không thể giết, nếu giết tất nhiên sẽ bị Quán thượng sư diệt tổ tên tuổi, đến lúc đó phái Vân Hà không có thanh danh, cũng sẽ bị người đâm cột sống.
Sau khi trở lại vườn Linh Ấn phía sau núi, Hỏa Đức trông thấy Cổ Thanh Phong đang nằm ngửa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, hắn cân nhắc một chút sau đó nói rõ chuyện của Tam lão Vân Hà một lần.
“Cổ tiểu tử, chuyện này chính là như vậy ba lão già kia chuẩn bị xếp đặt yến hội, dường như đều mời người có mặt mũi của Thanh Dương địa giới tới, xem ra đang muốn vào ba ngày sau mượn cớ làm ngày lập trữ, thăm dò thái độ của Cửu Hoa đồng minh một chút.”
Nơi này, Cổ Thanh Phong mặc một bộ áo trắng, nằm ngửa trên ghế xích đu hai chân bắt chéo, trên khuôn mặt lạnh lùng, thái độ thản nhiên mà hài lòng, có chút nhắm hai mắt, giống như đang dưỡng thần ngay sau khi Hỏa Đức nói xong hắn hỏi một câu: “Cái gì gọi là cho dù bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể chống lại Cửu Hoa đồng minh, nghe có vẻ Cửu Hoa đồng minh rất ghê gớm sao?”
“Đâu chỉ ghê gớm, tuyệt đối được xưng tụng là vênh váo ngất trời.” Hỏa Đức cũng không phải là một người sang trọng, tùy ý ngồi dưới đất bưng rượu ngon lên uống nói: “Chúa tể tứ phương địa giới không nói, chấp chưởng trăm ngàn môn phái cũng không nói, thiên tài bên trong đồng minh nhiều nói không rõ, cái gì bảo thể cái gì huyết mạch cái gì cần có đều có, những thiên tài này người này lợi hại hơn người kia, mấy năm trước Tề Yến địa giới có một vị thiên tài luân hồi chuyển thế, kết quả bị ba thiên tài của đồng minh hợp sức xoá bỏ.”
“Có đúng không...”
Cổ Thanh Phong có chút nghiêng cơ thể, bưng rượu ngon lên uống một ngụm hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Nghe nói bên trong Cửu Hoa đồng minh cũng có mấy thiên tài luân hồi chuyển thế.”
“Ồ?” Cổ Thanh Phong nhíu chặt lông mày lại nói: “Sau đó thì sao?”
“Cửu Hoa đồng minh cũng có vài người có tình trạng không khác với ngươi lắm, ta nói tình huống không nói thân phận, mà là thực lực rất kinh khủng, mỗi người đều là hạng người có thể dời núi lấp biển.”
Cổ Thanh Phong ồ một tiếng nhưng không nói nữa.
“Còn có chính là... Cửu Hoa đồng minh có một cô gái có thể với ngài...” Hỏa Đức có chút do dự, không biết nên nói hay không.
“Với ta thế nào?”
Hỏa Đức gãi gãi đầu, lại đứng thẳng người lên nói: “Thôi đi, chuyện này ta không nói, đến lúc đó ngươi tự nhìn đi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện