Tối Tiên Du
Chương 38 : Lâm Huyết Ca
.
Thanh Thủy Chân Nhân đứng lên, chân trần giẫm bậc thang đi vào hành lang, nhìn Lâm Phiền và Tây Môn Soái, Lâm Phiền nhìn nàng chẳng qua chỉ chừng ba mươi tuổi, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, dáng người yểu điệu, rất có tư vị nữ nhân. Nhưng nhìn biểu lộ, ít nhất cũng hai mươi năm không cười không khóc, tính cách cứng nhắc.
Lâm Phiền đã từng nhìn thấy biểu lộ này, chỉ có những người thanh tu trong Vân Thanh môn đạt tới cảnh giới nhất định mới có biểu lộ như vậy, không buồn vì mình, cũng không buồn vì vật, vô hận vô dục, chỉ muốn khám phá vạn vật thế gian, nhìn thấu hồng trần.
Tam Tam Chân Nhân đã từng nói với Lâm Phiền, đây là tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Phiền rất kỳ quái, tại sao lại nói như vậy? Đây không phải là cảnh giới cực cao, có thể vạch phá thế gian hay sao?
Tam Tam Chân Nhân trả lời, cái gọi là tẩu hỏa nhập ma, chính là đánh mất nhân tính, bọn họ còn có tính người không? Nếu như sau khi thành tiên vô hỉ vô bi với vạn vật, vô dục vô cầu, vậy thì có khác gì tảng đá, tiên này không thành cũng được.
Lúc đó Lâm Phiền ngồi xuống, đặt một cái kẹo mạch nha bọc giấy trước mặt người thanh tu, người thanh tu thực không coi ai ra gì, chỉ nói: đi đi, đừng quấy nhiễu ta thanh tu. Lâm Phiền không nhìn ra trong mắt hắn có bất kỳ lòng hiếu kỳ nào, không quan tâm trong giấy có cái gì?
Tam Tam Chân Nhân liền ở bên cạnh đàm luận với hắn, hắn không tức giận, không cao hứng, không không quan tâm. Lâm Phiền rốt cuộc đã hiểu tại sao Tam Tam Chân Nhân lại nói bọn họ tẩu hỏa nhập ma, bởi vì bọn họ đã thoát ly phạm trù con người, cũng giống như cỏ cây, muốn tu đạo đến cuối cùng, đánh mất bản thân, đây là may mắn hay bất hạnh?
- Vì sao lại nhìn ta như vậy?
Tam Tam Chân Nhân nhìn Lâm Phiền hỏi.
A? Có thể hỏi những lời này, chứng tỏ không phải là người thanh tu, Lâm Phiền trả lời:
- Ta đang nghĩ ngươi là người thanh tu.
- Thanh tu?
Thanh Thủy Chân Nhân có chút thương cảm, nhìn Lâm Phiền nói:
- Ngươi tới đây.
- Có thể không tới được không?
Lâm Phiền hỏi, dường như mình đã nói sai, mười điều chân ngôn, lúc này phải chuẩn bị chạy trốn.
- Ngươi thuộc môn phái nào?
Thanh Thủy Chân Nhân hỏi.
- Môn hạ Chính Nhất Tông Vân Thanh môn.
Hàng lông mày Thanh Thủy Chân Nhân khẽ run, cắn chặt răng nói:
- Vân Thanh môn? Hừ, hừ, hừ…
- …
Lâm Phiền bỏ chạy, biến mất ngay tại chỗ, đây gọi là mộc độn, có thể xuyên qua gỗ cây, thích hợp chạy trốn trong núi rừng, cây cối không tạo thành trở ngại, ngược lại càng nhiều cây cối thì tốc độ mộc độn càng nhanh.
Thanh Thủy Chân Nhân sững sờ trong chốc lát, hỏi:
- Hắn… làm gì vậy?
- Chân Nhân hù hắn a.
Tây Môn Soái cười khổ, nếu là mình mình cũng sợ, nói ngươi là người thanh tu, ngươi liền lộ ra sát khí. Nhắc đến Vân Thanh môn, ngươi lại nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh.
- Gọi hắn về đây, ta sẽ không đả thương một vãn bối, ta chỉ muốn hỏi một vài chuyện.
Thanh Thủy Chân Nhân nói.
Tây Môn Soái khống chế vòng càn khôn, đuổi theo Lâm Phiền, sau đó dùng chân khí ngưng tụ thành lời nói, tìm kiếm Lâm Phiền khắp nơi, mất nửa canh giờ thì hai người mới trở về, Lâm Phiền xấu hổ nói:
- Khiến Chân Nhân chê cười rồi.
Thanh Thủy Chân Nhân lắc đầu, ngồi dựa vào hành lang, gió hồ thổi qua mái tóc, bớt đi vài phần trầm lắng, càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người. Thanh Thủy Chân Nhân hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Lâm Phiền.
- Lâm?
Thanh Thủy Chân Nhân nghi vấn:
- Ngươi gia nhập Vân Thanh môn như thế nào?
Lâm Phiền tự vấn bản thân một hồi, trả lời:
- Vấn đề này… có thể không trả lời được không?
- Xin chỉ điểm.
Thanh Thủy Chân Nhân khách khí nói.
Tiến vào Vân Thanh môn như thế nào? Lâm Phiền từ nhỏ lớn lên tại một thôn trang ngoài trăm dặm, nuôi lớn mình là một bà bà và công công, nói mình là hài tử của ân nhân bọn họ, ân nhân đã phó thác cho bọn họ. Đến năm chín tuổi, Lâm Phiền và công công đến Vân Thanh môn, công công nói với đệ tử sơn môn, muốn bái kiến chưởng môn, còn lấy ra một cái túi màu tím.
Đệ tử sơn môn tất nhiên sẽ không bẩm báo, nhưng công công lại không rời đi, nói ân nhân của hắn có lời nhắn, phải giao cái túi này cho chưởng môn Vân Thanh môn. Lúc này Trương lão đi ngang qua nghe ngóng được một chút, quay trở về buôn chuyện với Tam Tam Chân Nhân. Mà Tam Tam Chân Nhân lại nói hôm nay tâm tình rất tốt, cũng hứng thú muốn đi sơn môn một chuyến, sau đó chọn trúng Lâm Phiền, nói mình là chưởng môn, thu cái túi rồi hỏi công công, có muốn để Lâm Phiền lại hay không?
Công công tất nhiên vô cùng cao hứng, thân thể của hai người bọn họ cũng không tốt, nhưng lại lo lắng Lâm Phiền còn quá nhỏ, nên không an tâm. Cuối cùng Tam Tam Chân Nhân đưa cho công công hai khối ngọc bội, để cho hắn và bà bà mỗi người một khối. Ba năm sau, công công và bà bà không bệnh mà mất, Lâm Phiền cùng Tam Tam Chân Nhân trở về thôn, Lâm Phiền dùng thân phận hiếu tử an táng bọn họ.
Thanh Thủy Chân Nhân nghi vấn hỏi:
- Chưởng môn ngươi từ đầu đến cuối vẫn không biết?
Lâm Phiền lắc đầu đáp:
- Không biết.
Mỗi ngày có biết bao nhiêu đại sự làm phiền chưởng môn a.
Thanh Thủy Chân Nhân hoài nghi, hỏi:
- Ngươi biết người nào tên Lâm Huyết Ca không?
- Biết.
Lâm Phiền nói:
- Lâm Huyết Ca là đệ nhất cao thủ Vân Thanh môn, năm mươi năm trước làm mưa làm gió mười hai châu, lúc ấy hắn không quá bốn mươi tuổi đã vượt qua thiên kiếp tiểu thừa, là đệ nhất nhân của Vân Thanh môn, cũng là cao thủ mà toàn bộ tu chân giới đều biết. Nhưng văn hiến về sau không có ghi chép lại, ta hỏi Tông chủ thì ông ta nói hắn đã chết.
- Chết rồi?
Thanh Thủy Chân Nhân kinh hãi thốt lên:
- Hắn chết rồi? Chết như thế nào?
Lâm Phiền nói:
- Tông chủ ta nói hắn tẩu hỏa nhập ma, nghe nói bản thân có tâm ma, cố gắng tu luyện phương pháp của tà phái, phật môn, đạo gia, vạn pháp quy tông, kết quả chết rồi.
Thanh Thủy Chân Nhân đưa mắt nhìn về phía trước, rất lâu sau vẫn không nói lời nào, hỏi:
- Thi thể của hắn?
- Không lưu lại.
Người tẩu hỏa nhập ma mà chết, đều bị hỏa táng. Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Chân Nhân dường như biết sư bá của ta?
Tam Tam Chân Nhân trước kia là đệ tử của truyền công trưởng lão, sau khi truyền công trưởng lão chết, hắn tạm thời làm môn hạ của hộ pháp trưởng lão, cho đến khi Kim Đan thành công mới truyền thừa tiếp nhận chức vị Tông chủ Chính Nhất Tông. Lâm Huyết Ca, Thiên Vũ chân nhân và Tam Tam Chân Nhân chính là đệ tử của hộ pháp trưởng lão.
Thanh Thủy Chân Nhân khẽ lắc đầu, nói:
- Ta là thê tử kết tóc của Lâm Huyết Ca.
Lâm Phiền và Tây Môn Soái kinh ngạc, còn có chuyện này?
- Đáng tiếc, Huyết Ca hắn trầm mê tu luyện, không quan tâm đến ta chút nào, vì tức giận nên ta mới chuyển đến nơi này. Ta cho rằng sớm muộn hắn sẽ đến tìm ta, năm mươi năm qua, ta cũng sắp quên mất hắn rồi, không ngờ bây giờ đã âm dương xa cách.
Thanh Thủy Chân Nhân thổn thức, nước mắt lăn dài, tiếp tục nói:
- Hắn luôn nói, hắn là đệ tử thân truyền của hộ pháp trưởng lão, là đại sư huynh trong đám đệ tử đời thứ hai, nhận trách nhiệm phát dương quang đại môn phái, bảo vệ Vân Thanh sơn. Hắn dốc hết sức muốn Vân Thanh môn trở thành tu chân đại phái đệ nhất, còn nói đây là chí hướng của hắn… Lẽ ra ta phải biết, vì sao hắn không trở thành chưởng môn, vì sao hắn một mực không có tin tức, bởi vì… Là ta không dám nghĩ tới, mỗi năm qua đi, ta càng ngày càng không dám nghĩ, không dám hỏi. Không ngờ, cuối cùng vẫn là người của Vân Thanh môn nói cho ta biết tin dữ này.
Tịch liêu, cô đơn, thương tâm… Những cảm tình này không thể thông qua lời nói mà biểu đạt nguyên vẹn. Tây Môn Soái đá vào chân Lâm Phiền, nháy mắt: Nếu đã có tầng quan hệ này, trước tiên hãy lấy Vô Tâm đằng rồi nói sau.
Thanh Thủy Chân Nhân dường như phát hiện hành động mờ ám của Tây Môn Soái, nói:
- Đi đi, mặc dù Tôn Hồ này là yêu thú, nhưng từ trước tới nay chỉ niệm phật ăn chay, sẽ không đả thương tính mạng các ngươi. Nếu đánh không lại, ngươi cứ nói là vãn bối của Thanh Thủy, nhất định sẽ lấy được bộ lông của Linh Nhi.
Tây Môn Soái thở phào một hơi, nói:
- Tạ chân nhân, cáo từ.
- Tùy tiện.
Thanh Thủy Chân Nhân nhàn nhạt trả lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện