Tối Tiên Du
Chương 1 : Đuổi quỷ
.
Ban đêm trên cổ trạch, ánh nến lúc sáng lúc tối, âm phong như có như không. Trong đại sảnh có đặt một cái quan tài, vải trắng treo ngang, hiển nhiên nơi này đang diễn ra một hồi tang sự.
Giữa sân cổ trạch có hai cái cây, một bên là cây hòe, bên kia cũng là cây hòe, chính giữa cây hòe đặt một cái bàn, ngồi ở phía đông là một lão quỷ, ngồi ở phía tây là một thiếu niên, nhìn thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc đạo bào lục sắc, tóc khá thưa, không có vẻ đạo mạo, nhưng sắc mặt lại ngưng trọng.
Lão quỷ cười âm hiểm nhìn thiếu niên, chờ đợi đối phương, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay…
Thiếu niên không cử động, tay trái khẽ vân vê, cúi đầu trầm tư thật lâu, sau đó lại mở ra Cửu Thiên bài nhìn, nói khẽ:
- Tạp bát?
Thiên Cửu bài còn gọi là Tuyên Hòa bài, là một loại công cụ đánh bạc thường dùng của dân gian, không phải bài cửu.
- Tạp bát? Ha ha…
Lão quỷ dường như đã sớm biết bài của thiếu niên, khẽ lật quân bài trước mặt mình lên, có chút kinh ngạc hỏi:
- Tại sao không phải là Nhân Đối? Ta nhớ rõ đó là vị trí Nhân Bài mà, ngươi lừa gạt?
- Chỉ cho phép Châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn ư? Ngươi lật bài lại không lừa gạt chắc?
Thiếu niên phất tay, nói:
- Mở bài đi lão quỷ!
Lão quỷ hừ một tiếng, mở lá bài tẩy ra, nói:
- Người trẻ tuổi, đã sớm biết ngươi không thành thực rồi, còn may là thúc ta còn giữ lại một chiêu, Trường Đối! ngươi thua rồi.
- Chưa chắc a, ta là Hòa Đối.
Thiếu niên lật cốt bài của mình lại, nói:
- Lão quỷ, ngươi có kế Trương Lương, ta có thể leo tường, ngươi có thể gian bài, ta cũng có thể đổi bài. Ngươi cắt bài, chẳng lẽ ta lại không thể sao?
- Ngươi là tên lừa gạt, ta không phục.
Lão quỷ quát giận một tiếng, toàn thân tràn ngập hắc nghĩ.
Thiếu niên thản nhiên nói:
- Lão quỷ, ngươi muốn đánh cược, ta bồi ngươi. Ngươi muốn cược tiền, ta theo ngươi. Nếu ngươi đã thua rồi, vậy thì dựa theo ước định, ăn hết chén cơm “thất oản” này. Một đời ân oán một đời kết, chuyện cũ trước kia đều như mây khói. Ngươi muốn rượu mời không uống uống rượu phạt, nếu không phải “hồi sát”, vậy đừng trách bổn đạo gia không khách khí.
“Thất oản” chính là chỉ hồn phách của người chết được bảy ngày trở về nhà, chỉ cần không thấy người lo lắng cho mình nữa, sau khi ăn một bữa cơm xong là sẽ rời đi, cho dù thấy có người lo lắng thì cũng chỉ có thể ở lại thêm mấy ngày.
“Hồi sát” là sau khi oan hồn “thất oản” về nhà, sẽ ở trong nhà không đi, tận cho đến bảy bảy bốn mươi chín ngày bị quỷ tốt dẫn hồn phách đi mới kết thúc. Hồi sát tạo thành thương tổn nhỏ, âm khí tổn hại thân thể, nghiêm trọng nhất là quỷ nhập thân. Đối phó với quỷ hồi sát, có hai cách là đuổi và thả, sau khi đuổi nó đi, nó sẽ biến thành du hồn dã quỷ. Thả, chính là làm tiêu tán lệ khí của nó, tiễn nó lên đường.
Lão quỷ cười ha ha, nói:
- Ngươi biết ta chết oan uổng như thế nào không? Ngươi cũng biết là oán khí càng nặng, lệ khí càng hung không? Muốn thu thập ta? Chỉ bằng vào ngươi?
Thiếu niên không biến sắc, nói:
- Cúi đầu nhìn xem.
Lão quỷ cúi đầu nhìn, chỉ thấy lấy chiếc bàn làm trung tâm, trên mặt đất phủ kín phù chú đạo gia. Lão quỷ kinh hãi hét lên:
- Đây là điều không thể, ngươi rõ ràng vẫn luôn để tay trên bàn.
Thiếu niên cười đáp:
- Không sai, nhưng ta còn có chân.
Lão quỷ nhìn về phía chân thiếu niên, chỉ thấy chân trái hắn kẹp bút, vẽ bùa lên giấy vàng, chân phải búng lá bùa đã vẽ xong, lá bùa liền bay ra mấy mét, rơi lên chân mình.
- Ngươi chơi ta!
Lão quỷ nổi giận, toàn thân hắc khí tăng vọt.
Thiếu niên duỗi ra một ngón tay, quát:
- Nhanh!
Dứt lời, toàn bộ phù chú trên mặt đất đều phát ra ánh sáng nhạt, hàm mà không lộ, súc thế chờ phát. Thiếu niên nói:
- Lão quỷ, tự lo cho mình đi, ngươi không có phần thắng. Bổn đạo gia bắt quỷ vô số, lệ quỷ có hung hãn hơn cũng đã từng gặp rồi.
- Đám con cháu bất hiếu, giết ta bằng thuốc độc, ta oán khí khó tan mà.
Lão quỷ khóc thảm một tiếng, hắn quả thật không dám liều mạng với nhiều phù chú như vậy, cho dù chỉ là một nửa thì e rằng mình cũng không phải đối thủ. Tên tiểu tử bại gia này, không ngờ lại vẽ nhiều như vậy.
Thiếu niên vỗ bàn quát:
- Lão ma bài bạc như ngươi, bị thua mà ngay cả con dâu cũng đem đi cầm cho đám vay nặng lãi… Ngươi nhìn tay của mình đi, sáu mươi lăm năm qua, còn lại bao nhiêu ngón tay? Mỗi lần thề bỏ đánh bạc, lại phạm nhiều sai lầm hơn. Bị thua mà ngay cả con gái cũng đem bán, ngươi còn mặt mũi nào sống trên đời? Nếu không phải ngươi muốn đem cháu mình đi đánh cuộc với người ta, con của ngươi cũng không cắn răng hạ độc thủ như vậy. Bổn đạo gia nể thượng thiên có đức hiếu sinh, mở ra một lưới, đừng tưởng rằng bổn đạo gia trẻ tuổi mà dễ bắt nạt.
- Ngươi không phải dùng kế hoãn binh, gạt ta chơi Tuyên Hòa bài, sau đó vẽ xuống phù trận ư?
Thiếu niên nháy mắt, nói:
- Chuyện này… ngươi có thể nghĩ là vậy, chẳng qua nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì. Bây giờ dù sao ngươi cũng không thể đánh lại ta.
Lão quỷ cúi đầu cười khổ, hắc khí trên người dần tán đi, nói:
- Thôi, cuộc đời này gây họa cho người nhà, không biết hối cải, nên chịu quả báo này.
Nói xong, lão quỷ phiêu đãng bay lên, thiếu niên tay bấm quyết, phù chú trên mặt đất đều dán lên người đối phương, hắn lo lắng lão quỷ sẽ không giữ lời, sau khi nhảy ra khỏi phù trận sẽ trở mặt với mình, lúc đó mình tìm ai nói lý đây? Ngươi cứ thành thành thật thật mà ra đi, ta sẽ không khởi động phù chú, nếu ngươi muốn làm càn, vậy thì chỉ có thể đánh tan hồn phách của ngươi thôi.
…
Sáng sớm mặt trời mọc, thiếu niên đi ra khỏi cổ trạch, thôn trưởng đã sớm chờ ở bên cạnh, thấy thiếu niên đi ra, hỏi:
- Tiên trưởng, thế nào rồi?
- Lên đường rồi.
Thiếu niên nhận khăn rửa mặt mà tên hầu đã chuẩn bị, rửa tay rồi nói:
- Tạm biệt.
- Tiên trưởng đi thong thả.
Thiếu niên gật đầu mang bọc hành lý lên lưng rồi rời khỏi thôn trang, bọc hành lý này làm bằng gỗ, đeo trên vai, có thể ném ra đủ loại vật phẩm, lúc trời mưa còn có thể lấy vải dầu trùm đầu, là bọc hành lý tiêu chuẩn cho người du lịch hoặc thư sinh vân du bốn phương.
Ra khỏi thôn trang, thiếu niên trở tay một cái, lấy ra giấy bút, vẽ thành bùa, phù này tên là Ngự Phong phù, lúc đốt thì người sử dụng có thể mượn gió phi hành, thời gian duy trì và tốc độ dựa vào tu vi bản thân. Trên đường thay hai lần phù chú, thiếu niên đã tiến vào núi lớn mênh mông. Núi này gọi là Vân Thanh sơn, trên núi là Vân Thanh môn, đại phái tu chân đệ nhất Đông châu.
Vân Thanh sơn có một ngọn Chính Nhất sơn, cả Vân Thanh môn đều ở nơi này, một đạo sĩ trung niên chừng ba mươi tuổi đang cùng một lão đạo ngồi ngoài điện đánh cờ tướng, song phương sát phạt, vô cùng náo nhiệt. Thiếu niên thuận gió hạ xuống đất thì trên đầu đã lấm tấm mồ hôi, mỗi tấm Ngự Phong phù đều cần rót vào chân khí, nên cũng không thoải mái chút nào.
Trung niên đạo sĩ không ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thu phục chưa?
- Thu phục rồi.
Thiếu niên đi qua bên giếng nước uống một chén nước, sau đó đi tới xem cờ, nói:
- Ngươi thua rồi.
- Đi qua chỗ khác.
Trung niên đạo sĩ nói:
- Đây là ưu thế, chỉ cần ta phát động tiến công, nhất định sẽ chuyển thành thế thắng.
- Đúng vậy, cờ của ngươi ép cho người ta phải dùng pháo để chống.
Thiếu niên nói:
- Pháo sáu ngang năm, ngươi mượn mã đánh xe, nếu ngươi tránh thì sẽ trực tiếp lấy tướng của ngươi.
Trung niên đạo sĩ nhìn kỹ một hồi, giận dữ, vỗ bàn đá, đứng lên nghiêm mặt nói:
- Lâm Phiền, xem cờ không nói là chân quân tử, ngươi hiểu không?
Lâm Phiền cúi đầu nhìn, trán lão đạo nổi đầy gân đen, chỉ thấy đối phương lúc nãy vỗ bàn đã đập bay tất cả quân cờ.
Trung niên đạo sĩ cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói:
- Ai da, cái gì thế này, chúng ta phải đổi bàn khác thôi.
- Vừa là Tông chủ, vừa là người tu đạo, đánh một trận cờ thắng bại đều không ổn.
Lâm Phiền chỉ tiếc rèn sắt không kịp thành thép, lắc đầu nói:
- Trương lão nhân, chúng ta làm một ván nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện