[Dịch]Tôi Tên Là Ark - Sưu tầm
Chương 45 : Bí mật chốn mê cung (2)
Ngày đăng: 18:08 19-05-2018
                                            .
                                    
             ‘Người nhà của bệnh nhân Park So-Mi’.
‘Vâng’.
Hyun – Woo trả lời sau khi cô tiếp tân hỏi. Cậu đến gần thì cô giơ ra tờ viện phí.
‘Tổng cộng tháng này là 5,210,000 Won. Anh muốn trả bằng thẻ không?’.
‘Eh? 5,210,000 Won?’.
Ark ngạc nhiên, hỏi lại lần nữa.
‘Cho đến tháng trước viện phí vẫn lực 4,500,000 Won mà?’.
‘Chi phí có tăng một chút xíu so với tháng trước. Anh chưa xem tờ thông tin đúng không ạ?’.
Cô đưa cho Hyun Woo thông tin điều trị tháng vừa rồi.
Cậu đã đọc kĩ những hình thức điều trị của bệnh viện được sử dụng cho bà Park So-Mi. 
Nhưng  dòng cuối cùng, thứ khiến cho viện phí tháng này tăng như thế là vì sự  lạm phát. Cuối cùng, bệnh viện cũng lay chuyển bởi vì sự lạm phát.
Thực tế là, có rất nhiều cuộc trò chuyện nói về vấn đề tăng viện phí này đã diễn ra trong vòng những tháng trước.
Tuy nhiên, cánh truyền thông đã cố gắng hoàn toàn bịt kín nó.
‘Những mối nguy về dịch vụ chăm sóc sức khỏe cá nhân đã được tiết lộ’.
‘Bệnh nhân đang dần bị thắt chặt vào cái ghế của bệnh viện?’.
Một  chương trình về những sự kiện liên quan đều được phát sóng mỗi ngày  trên Tivi và có những tổ chức đoàn thể cũng vào cuộc chống lại đề xuất  tăng giá viện phí.
Song cuối cùng, sau mọi nỗ lực, tiền viện phí vẫn tăng.
Mặc  dù nói thực lòng thì Hyun- Woo cũng chẳng kì vọng rằng tiền viện phí sẽ  cứ giữ nguyên mãi. Dù là thực tế hay viễn tượng đi chăng nữa, mọi thứ  đều phụ thuộc vào quyền lực.
Quyền lợi cá nhân của bệnh viện và  những người chống đối, mà hầu hết trong số đó đều nghèo. Nếu hai thứ này  xảy ra xích mích, bên nào sẽ thắng? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi đó  sao?.
Chính phủ đáng lẽ phải ủng hộ mọi người thì cuối cùng lại bỏ mặt làm lơ bọn họ.
Đó là khi nào?
Câu chuyện này sau cùng cũng có kết quả tương tự với việc tư hữu hóa doanh nghiệp mà thôi
Những công dân của Đại Hàn Dân Quốc không phải là những người ngốc nghếch.
Tất  nhiên, có rất nhiều lá phiếu chống đối việc tư hữu hóa đang diễn ra và  có hơn 100,000 người tham gia vào những sự kiện biểu tình bằng cách thắp  những ngọn nến.
Mặc dù, chính bản thân Hyun Woo không tham gia  vào các cuộc biểu tình, phần đông người dần đều ủng hộ họ. Đó rõ ràng  chính là nguyện vọng của cả dư luận. Nhưng chính phủ vẫn không thay đổi  và không về phe với họ.
Thậm chí, họ còn cho rằng những vụ biểu  tình chính là các hành vi quá khích, bạo lực và sử dụng nó làm cái cớ để  thúc đẩy quá trình tư hữu hóa.
Tất nhiên, mặc dù chính phủ đã  làm vậy nhưng vấn đề tư hữu hóa cũng đồng thời được đẩy mạnh hơn nữa là  do có những người không quan tâm gì tới thời thế xã hội…
Đơn giản là vì định kiến của xã hội, góc nhìn của dư luận thay đổi rất nhanh chóng.
Đó  là một sự thật phũ phàng. Việc này sau cùng chẳng ảnh hưởng gì nhiều  đến những người có nhiều tiền hay lắm quyền. Chỉ có những người nghèo  mới là những người bị tổn hại nghiêm trọng nhất. Đây là một điều đáng  buồn cho những người không được cuộc đời ưu ái.
Và với những  người như Hyun-Woo, họ chẳng có quyền lực nên không còn lựa chọn nào  khác là phải tồn tại trong một cuộc sống mà vật giá ngày càng tăng theo  cách nực cười.
Hyun-Woo thở dài, hỏi lại lần nữa.
‘Vậy cuối cùng giá tiền là?’.
‘5,2100,000 nghìn Won ạ’.
‘Chết tiệt. Cứ nghĩ rằng thanh chùy Fire Slayer sẽ đủ để lo viện phí trong vài tháng’.
Khi lần đầu bán được món vũ khí này cậu cảm thấy như mình có thể đi được trên những áng mây.
Tuy  nhiên, sau khi chi trả cho rất nhiều chi phí sinh hoạt như tiền phòng,  tiền thức ăn và viện phí của mẹ, 14 triệu Won của cậu đã nhanh chóng tụt  xuống vỏn vẹn còn 5 triệu Won. Mặc dù, cậu đang có tầm 10 triệu Won dự  phòng.
‘Được rồi. Tháng này quả thật là đen’.
Hyun-Woo cố gắng suy nghĩ cho tâm trạng khá hơn khi hướng lên tầng hai.
Khi  cậu đến sảnh phục hồi, Hyun-Woo ngay lập tức thấy mẹ mình đang ngồi  cạnh chiếc kính gương. Khi chứng kiến bà đang được chăm sóc, đang tập  vật lí trị liệu thì tâm trạng u ám trong cậu đột nhiên khá lên hẳn.
‘Mẹ cuối cùng cũng đã có thể tập đi trở lại được rồi’.
Mặt khác, chính điều đó lại trở thành nguồn động lực mạnh mẽ để cậu có thể làm việc vất vả hơn, kiếm tiền chăm hơn, chỉ vì mẹ.
‘Đúng…Đúng thật. Tiền quả thực quá quan trọng’.
Lí do tích cực của quá trình tư hữu hóa trong dịch vụ chăm sóc sức khỏe là sự cải thiện chất lượng chăm sóc người bệnh. 
May mắn thay, lời hứa đó đã được gìn giữ và thực hiện đúng.
Dưới  sự quản lý tư hữu, dịch vụ chăm sóc sức khỏe nhanh chóng được cải thiện  một cách rõ rệt. Tại trung tâm phục hồi, mẹ của cậu đang được các  chuyên gia vật lý trị liệu chăm sóc từng chút, từng chút một. Từ miếng  ăn cho đến việc tập luyện.
Nhờ thế mà bệnh tình của bà đã chuyển biến nhanh chóng và bà ngày càng trở nên khỏe mạnh hơn.
Chừng nào Hyun-Woo vẫn còn có thể trả được tiền viện phí, sự chăm sóc tận tình này sẽ vẫn còn.
Hyun-Woo vẫn còn nhớ cảnh tượng ở bệnh viện cách đây từ lâu.
Viện phí chưa trả được, một ông lão tội nghiệp bị đá ra ngoài viện.
‘Những điều như thế tuyệt đối sẽ không bao giờ được xảy ra với mẹ mình’.
Hyun-Woo nghĩ như thế và nghiến chặt răng.
Cậu  muốn mẹ mình có dũng khí và tự tin để sống tới hết đời. Nhưng chính bản  thân Hyun-Woo phải trở thành bờ vai vững chắc cho mẹ tựa vào.
Suy  nghĩ đó càng lúc càng mạnh mẽ trong tâm trí của chàng trai trẻ. Cậu  muốn bà chỉ chú tâm hết mức vào điều trị mà không phải lo lắng bất cứ  điều gì. Và đó chính là vọng ước duy nhất của Hyun-Woo.
Mẹ của  Hyun-Woo cười thật tươi khi nhìn thấy cậu từ phía bên kia cửa kính. Cậu  vẫy tay chào mẹ và đột nhiên những biểu hiện cau có vì lo lắng đang tồn  đọng trong Hyun-Woo đã biến mất tự bao giờ.
Vật lí trị liệu danh  cho những bệnh nhân mới phục hồi trở lại là một điều cực kì khó khăn.  Thậm chí đến cả những con người khỏe mạnh cũng không thể tưởng tượng  được.
Thế mà mẹ của Hyun-Woo vẫn không phàn nàn lấy một lời nào.
Sau cùng, bà biết rằng người đang chịu tổn thương và đau khổ nhất chính là Hyun-Woo, đứa con trai độc nhất của bà.
‘Không! Mẹ không có sao đâu mà’.
Sự an ủi của bà chỉ làm cho Hyun-Woo càng nghĩ rằng những khó khăn cậu đang phải gồng gánh chẳng đáng gì so với mẹ cậu cả.
‘Hừm.  Giờ đây mình đã có thể cười với mẹ cũng là nhờ New World. New World  chính là hi vọng sống còn lại duy nhất mình có, là thứ mình không thể từ  bỏ. Thậm chí dù có là Andel hay Alan đi chăng nữa….dù có phải bò, phải  lê lết từ dưới đáy xã hội vì bọn chúng, mình sẽ không bao giờ từ bỏ. Nếu  bọn mà có cố gắng dây vào tao, tao cũng sẽ bò dậy và đạp lên chúng mày.  Tao sẽ cho mày thấy tinh thần bất khuất của kẻ bần cùng là như thế  nào’.
Hyun-Woo ngồi vào ghế dựa trong phòng khám và nghĩ thật lung mọi chuyện.
‘Để làm được việc này mình cần phải nhanh chóng tìm cho ra lối vào thế giới ngầm’.
Ba  ngày đã trôi qua kể từ khi Hyun-Woo vào trong mê cung dưới lòng đất. Có  vài rắc rối lúc đầu nhưng cậu đã thích nghi được và đạt cấp độ 93. Nếu  không phải vì mùi hôi thối, nơi đó có lẽ sẽ là một chỗ đi săn lí tưởng.
‘Nhưng, vấn đề không phải là tiền’.
Tính đến bây giờ, Hyun-Woo dành dụm được 20-30 gold mỗi ngày.
Nhưng  cậu phải kiếm nhiều tiền hơn nữa nếu chi trả tối thiểu cho những nhân  tố thiết yếu khác trong cuộc sống của mình như: tiền ăn ở, phí sinh hoạt  và cả viện phí của mẹ nữa.
Tuy nhiên, những vật phẩm trong thế giới ngầm không thể giúp cậu đạt được mong ước nhỏ nhoi đó.
Tỉ  lệ rơi vật phẩm tuy cao nhưng để giết được một con xương, cũng phải mất  không ít thời gian. Ngoài ra, cậu không thể làm lơ tiền thức ăn và mua  hộp sửa chữa.
‘Mặc dù mình đang có tiền dư trong tài khoản ngân  hàng bây giờ nhưng trong tương lại, mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên khó  khăn. Mình cũng đồng thời phải tìm ra mảnh thứ hai trong Ba Kỳ Quan.’.
Tuy nhiên, dẫu đã tìm rất lâu, Ark vẫn chưa thể có được bất kì gơi ý nào.
Cậu  đã đi khám xét hết tất cả tầng 1,2,3 của mê cung. Song, tỉ lệ hoàn  thành của bản đồ vẫn 99.9%. Cậu không thể băng qua cánh cửa sắt bởi vì  nó đã bị khóa.
Ark thở dài và lấy ra tấm bản đồ từ trong túi thêm  lần nữa. Trên đó có những dòng ghi chú rất cụ thể và chi tiết và thế  giới ngầm này.
Một mê cung với rất nhiều đường quanh cua. Cậu đã  tìm ra cả hàng tá các hố ga trong quá trình thăm dò nhưng sau cùng vẫn  chưa thể tìm ra được câu trả lời. Ngoài ra, chắc chắn có một nơi bí mật  được giấu đâu đó trong mê cung. Nếu không thì tỉ lệ hoàn thành bản đồ  của cậu sẽ không dậm chân mãi ở 99%.?
‘Con đợi có lâu không?’.‘Ôi, mẹ ơi’.
Vào lúc đó, cảnh cửa phòng hồi dần hé mở và mẹ cậu đi ra từ đó cùng với một cô y tá.
Hyun-Woo đứng dậy và dìu mẹ đến ghế ngồi.
Bà đang lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán và cười thật hiền.
‘Con đang nghĩ gì mà chăm chú thế? Con đang học hả?’.
‘Dạ, không, chỉ là…’.
‘Cái gì thế này? Cho mẹ xem với’.
Mẹ của cậu gật đầu cười khi bà nhận nhận tờ giấy từ tay Hyun-Woo.
‘À, thì ra là dạng câu đố đường chấm. Con đang chán nên làm chơi cho vui à?”.
‘Dạ? Câu đố đường chấm?’.
‘Đúng  thế. Đó là dạng trò chơi trí tuệ bằng cách yêu cầu vẽ nối đường nối  giữa hai hay nhiều điểm theo một cách nào đó, vượt qua các chướng ngại  vật mà kết quả cuối cùng là sẽ không được phép làm đứt đường vẽ. Hô hô  hô, nhớ lại thì, hồi còn sống, bố con với mẹ thường hay chơi trò này  lắm, khi chúng ta hẹn hò đấy. Ông ấy còn làm trên một chiếc giấy có hình  trái tim nữa cơ. Mà dường như cái bản này là được vẽ tay phải không  con? Dù có vậy thì người vẽ tấm bản đồ đang cố gắng nói cho con biết kết  quả đấy. Mà xem được những thứ này cũng hay’.
Hyun – Woo lúng túng nhìn vào tấm bản đồ.
‘Câu đố đường chấm?’ ‘Liệu có thể nhìn thấy sao?’.
Cậu cố gắng mường tượng khi nghe mẹ cậu giảng.
Hyun  Woo đã vẽ ra toàn bộ bản đồ mê cung dưới lòng đất và cậu cũng ghi chú  các hố ga như những dấu chấm. Nó sẽ tạo thành một dạng hình ảnh.
‘Arra? Chỉ có thế này thôi sao?
Thậm chí không cần nghĩ ngợi, Ark bôí rối nghiêng đầu khi cậu kết nối các hố ga từ tầng 1 đến tầng 3.
Và, hình dạng nó tạo thành, lại chính là ba cái tam giác chất chồng lên nhau mà Ark đã thấy lúc ở cánh cửa sắt kia.
Vào lúc đó, tâm trí cậu đột nhiên gợi lại
- Nơi này được phong ấn bởi một thệ ước cổ.
Nếu như không hiểu được lời đó, không có cách nào có thể vào được cánh cửa.
Một người với mục đích rõ ràng mới có thể thức tỉnh ta.
Một người hành hương đến đây với sự tự tôn và nói lên cái tên ta một cách tôn trọng sẽ vượt qua.
Đó là những câu được điêu khắp lên cánh cửa sắt.
Những người không biết nơi này không thể vào được.
‘Gợi ý đầu tiên chính là mình phải nắm rõ hoàn toàn địa hình mê cung’.
Hyun  Woo thực sự đã nghĩ về điều này nên cậu đã vẽ ra một bản đồ để mang đi  nghiên cứu. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa thể tìm ra được ý nghĩa của mệnh đề  thứ hai và thứ ba. Sau cùng, chính mẹ cậu lại là người gợi ý cho cậu.
‘Một  con người với một mục đích rõ ràng. Đó có nghĩa là nếu mình muốn vào  thế giới ngầm, Ark chính là người phải nói điều này. Nếu mình đọc lại  câu này khi đi qua mê cung, mình có thể phát hiện thấy một tuyến đường  ẩn nào đó. Và mình phải nói khi ‘hành hương’ đến những vị trí đó.
Những vị trí cậu đã đặt dấu là những cái hố ga rải rác khắp nơi trong mê cung.
‘Chết  tiệt, nếu mình cố ý đi đến một cái hố ga và đọc mệnh đề này, một con  đường sẽ hiện ra. Không, không còn lập luận nào hợp lí hơn thế được nữa.  Chúa ơi, nó đơn giản vậy mà mình lại phí tới ba ngày mà chẳng nhận ra  được.
Bây giờ thì Hyun Woo có thể tự tin đăng nhập vào New World.  Nói gì thì nói, cậu đã mất tới ba ngày cố gắng giải quyết bí ẩn này đến  nỗi cậu không thể chơi trò Tetris and Go Stop với mẹ của mình như mọi  khi.
Một khi bạn đã trở nên thân thuộc với trò chơi, nó dần dần trở thành cái bẫy trì giữ bạn lại.
Sau  khi quá đắm chìm vào game, cậu lại trừu tượng hóa vấn đề khiến cho mọi  thứ ngày càng trở nên khó khăn. Tuy nhiên, mẹ cậu lại là người không  biết tí gì về New World. Nên từ quan điểm của bà, nó như thế nào thì bà  nói như thế ấy.
Hyun-Woo hởn hở nắm chặt tay mẹ lại và hô lớn.
‘Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đã cứu Ark rồi’.
‘Hả? Ý con là sao? Sao đột nhiên lại thế này? Mà Ark là ai? Một trong những người bạn ngoại quốc của con hả?’.
‘Có người như thế đó mẹ. Đó là cái tôi thứ hai của con đó’.
‘Cái tôi? Con, không thể nào? …. Con đã có bạn gái rồi hay sao thế?’.
‘Dạ không. Người đó còn quý giá hơn cả bạn gái nữa đó mẹ. Là Ark đó’.
Hyun Woo trả lời, mỉm cười thật tươi.
***
‘Giờ thì chúng ta bắt đầu thôi?’
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Ark ngay lập tức truy cập vào New World.
Một luồng ánh sáng hư ảo quen thuộc ánh lên và cái khung cảnh bẩn thỉu quen thuộc của mê cung xuất hiện.
‘Ngài đang thấy ổn không đấy? Chủ Nhân?”.
Dedric nghi ngờ hỏi khi nó được triệu hồi.
‘Dedric, mi có muốn thoát ra khỏi đây sớm không?’.
‘Hả? Đó là khi nếu chúng ta có thể. Nhưng mà?’.
‘Hư hư hư, đừng lo, chúng ta sẽ rời khỏi đây sớm thôi.
Ark tự tin nói và mở cửa sổ bản đồ của cậu ra.
Trước khi kết nối, cậu đã nghĩ đến nơi mình cần phải bắt đầu.
‘Vị  trí của nó là ngược chiều kim đồng hồ, tính từ đầu bên phải. Mình được  bảo là phải thể hiện sự tôn trọng khi du hành nghĩa là, mình phải di  chuyển cho đúng hướng. Nếu không đúng, chỉ cần thực hiện với bên ngược  lại’.
Ark ngay lập tức giẫm nát hộp sọ của một con ma cốt rồi  chạy trong mê cung. Cậu đã rất chán với việc phải chiến đấu với lũ ma  cốt rồi. Nhưng bản thân Ark lại không chẳng muốn thứ gì đó mới mẻ. Mới  mẻ trong điều kiện này cũng tương đồng với hiểm nguy.
Khi một cái  hố ga xuất hiện lúc Ark đang chiến đấu, cậu sử dụng Riposte và nhảy  xuống vào chiếc hố. Bất kể cho dù số lượng ma cốt xuất hiện là bao  nhiêu, bạn sẽ chỉ cần nhảy vào hố ga thì chúng sẽ không thể đuổi theo  được nữa. Khi đó, trận chiến sẽ kết thúc.
‘Bây giờ là lúc để kiểm chứng giả thuyết’.
Khi cậu nhảy vào hố ga, Ark ngay lập tực được dịch chuyển tới một vị trí khác. 
Cậu  mở bản đồ, sử dụng kĩ năng về bản đồ học để xác nhận rằng nếu hố ga  mình đang di chuyển kết nối với một hố theo một đường thẳng thì liệu vị  trí tương ứng có xuất hiện ở vùng trung tâm hay không. Xác xuất là, với  mỗi hai hố ga sai, tỉ lệ thành công ngày càng cao.
‘Hố ga tiếp cách nơi này khoảng hai mươi mét’.
Ark  nhanh chóng chạy đến hố ga tiếp theo và nhảy xuống. Cậu làm đi làm lại  điều này tới 20 lần trước khi quay trở về chiếc hố ban đầu. Không may  rằng, cậu đã không tìm ra được kết quả và những khối rác cùng mùi hôi  thối cũng đang ám đầy trên người cậu. Ngay kể các các quỷ thể cũng chịu  số phận tương tự.
Để cố gắng không lặp lại sai lầm, cậu vớ luôn cả Dedric và Skull khi nhảy vào hố ga nên chúng cũng bị bẩn theo.
‘Ngài đang làm cái quái gì vậy? Bộ bị khùng sao mà cứ nhảy vào nước bẩn hoài thế?’.
‘Ồn ào quá, nếu không lỡ cái này thì lần này, ta sẽ làm được’.
Trước khi Dedric có thể cự cãi, Ark nhảy vào cái hố thứ nhất thêm lần nữa.
Lần đó. Khi cậu nhảy vào hố, Ark đã nghe có tiếng xoáy và một thứ gì đó khiến cậu cảm thấy rất khác so với lần trước.
Cho  đến bây giờ, thời gian tối đa để đi qua một cái hố ga là 10 giây nhưng  lần này lại lâu hơn. Lên, xuống, trái, phải….cậu bị hút vào và dịch  chuyển đủ phương cho đến khi cái hố thả cậu ra tại một vị trí khác.
Kwajik, warururu!
Ark hét lên khi cậu rơi xuống mặt đất nhưng rồi lại nhanh chóng đứng dậy hò reo khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh.
‘Đúng như mong đợi, đây là lần đầu mình thấy cảnh này’.
Và ngay trong khoảnh khắc đó, một âm thanh trong trẻo vang lên cùng cửa sổ thông tin. 
- Bạn đã  vào được ‘Mê Cung Bên Dưới Địa Ngục’ 
Kiến Thức Về Di Vật Cổ +15, Int +15, Fame +30. 
- Bạn đã vẽ xong hoàn toàn ‘Mê Cung Bên Dưới Địa Ngục’, tỉ lệ hoàn thành đạt 100%. 
Bây giờ bạn có thể tô màu cho bản đồ. 
Experience: +1000.   
Giờ đây Ark chắc rằng câu trả lời  của cậu đã chính xác. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện