[Dịch]Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu?........ Anh Ngu Sao???- Sưu tầm

Chương 50 : Bắt đầu kì huấn luyện(Tiếp)

Người đăng: 

.
Trước mắt cô là một sân tập rất rộng, được bày bố rất nhiều các trận địa, có đường đất bằng phẳng, có dây thép nhằng nhịt phủ lên con đường bằng bùn lầy lội, có sân rộng tập bắn súng........ Hấp dẫn chúng lính là sân tập bắn cách đó không xa, nhìn khoảng sân rộng rãi, cùng những tấm bia ngắm bắn khiến họ hưng phấn đến xoa tay, bày ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử. “Không cần gấp gáp, tôi sẽ cho các cậu thử! Bốn hàng dọc tập hợp, từ trái qua phải ba người một đi vào trận số 1 và số ba, rồi quay trở lại vị trí, tách riêng ra thành một hàng ngang. Mỗi người làm 50 lần, mỗi lượt chỉ được giới hạn trong 7 phút, trong kia có hơn 100 quả bom có dung tích nhỏ, tôi không muốn mấy người nổ quá 20 quả rõ chưa?” “Rõ!” chúng lính thầm kêu, chúng tôi đâu có muốn tập tành cái trận địa gì đó kia, cái chúng tôi muốn chính là bắn súng kìa! Nhưng cũng không thể làm gì hơn là tuân lệnh chỉ huy, hết cách rồi, ai bảo có câu 'quân lệnh như núi'! “Xuất phát!” trận địa số một là khoảng đất phủ đầy cỏ xanh, dưới lớp cỏ xanh là những quả bom có sức công phá nhỏ, đủ để làm ta bị xây xước da. Trận địa số 3 là con đường lầy lội bùn đất, có những dây thép gai phủ lên trên, khi đi chúng lính phải bò rất thấp thì mới qua được cửa ải này. Mỗi loại trận địa này đều kéo dài hơn 50 m. Đợt đầu tiên, nổ 3 quả bom, muộn mất 5 phút. Chưa gì đã nổ 3 quả bom rồi, giới hạn Lăng Ngộ đưa ra là 10 quả bom, 3 người đầu làm nổ 3 quả, vậy thì hơn 30 người đằng sau phải làm thế nào?! Càng về sau, mọi người càng cẩn thận tỉ mỉ hơn trong, thời gian về cũng chậm hơn, bởi số bom đã gần đạt đến mức giới hạn Lăng Ngộ đặt ra, khuôn mặt của thượng tá Lăng Ngộ cũng ngày càng đen hơn. Diệp Phi, cô và một người tên là Tô Đạt cùng xuất phát. “Hội ý!” Diệp Phi kêu gọi mọi người trong nhóm để tránh mắc phải những sai lầm như mấy người kia. “Ngọc Linh cậu có thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn, lại có tính cẩn thận, hãy đi đầu ở trận địa số 1, việc của cậu là kiểm tra và xem xét các chỗ giấu bom, dẫn đường cho mọi người! Tô Đạt, cậu cao lớn, cánh tay to khỏe hãy đi đầu ở trận địa số ba, vượt qua nhanh nhất có thể! Tôi sẽ đi sau cùng!” chiến thuật này Tiếu Vi thấy rất được, Diệp Phi đã dựa theo ưu điểm của từng người mà phân ra từng vị trí, thật không ngờ cậu ta cũng có lúc cẩn thận tỉ mỉ đến vậy! “Xuất phát!” Theo như những gì DIệp Phi sắp xếp, Tiếu Vi là người dẫn đầu đi trận địa số một, Tô Đạt đi giữa, Diệp Phi đi cuối cùng. Những ngọn cỏ xanh rờn cao đến đầu gối không ngừng lắc lư theo làn gió, những quả bom ẩn mình sau đám cỏ, lúc ẩn lúc hiện, rất khó nhận biết. Cô vừa phải căng mắt nhìn thật kĩ dưới mặt đất xem có dấu bom không, vừa phải giữ tốc độ nhanh để không làm chậm thời gian cho phép, đúng là hơi chật vật. Tiếu Vi cắn răng, tăng tốc độ, theo như thời gian nhẩm tính, bọn cô còn 5 phút rưỡi, như vậy trạng thái bây giờ đang bị chậm! còn hơn 2m nữa là vượt qua trận địa một, cô kìm nén sự mừng rỡ trong lòng, cẩn thận bước nhanh về phía trước. Đột nhiên, cô như phát giác cái gì đó, làn gió nhẹ thổi qua, quả bom dưới chân Tiếu Vi lộ rõ, không kịp thu đà, cô vội vã lộn ngược một vòng về phía trước, cong người sải rộng bước chân, tiếp đất một cách đẹp mắt. Toàn bộ quá trình xảy ra nhanh như chớp mắt, chúng lính trợn mắt há mồm thán phục, chỉ có cô biết vừa rồi cô rối như thế nào! Tô Đạt và Diệp Phi dựa theo dấu vết cô mà chạm đích, không có thời gian ăn mừng, hai người lập tức thay đổi vị trí dẫn đầu, tiếp tục tiến về trận địa số 3. Còn 4 phút nữa, Tô Đạt có cánh tay to, chắc khỏe liên tục vận sức bò về phía trước, dáng người hắn ta cao lớn nên cũng có chút khó khăn trong việc tránh các dây gai sắt, nhưng tốc độ của hắn lại không giảm chút nào, mặc cho những dây gai đâm vào lưng sầy xước. Tiếu Vi đi giữa, tốc độ di chuyển của cô cũng không kém, luyện quyền đạo, tập luyện thể lực cùng Diệp Phi gần 2 tháng làm cô có lực cánh tay không tồi, cộng thêm dáng người nhỏ nhắn, cô dễ dàng vượt qua trận địa mà không chút thương tổn! Diệp Phi thì khỏi phải nói, hắn ta xuất thân từ gia đình quân ngũ, được tập luyện từ nhỏ nên trận địa này đối với hắn dễ như ăn bánh vậy! Còn cách đích đến 3m, thời gian còn lại 2phút rưỡi. Trời bỗng dưng tối sầm lại, mưa như trút nước đổ xuống, mới vừa rồi trời còn nắng bây giờ đã mưa to! “Chết tiệt! Mưa bóng mây!” Diệp Phi tức giận chửi thề, lúc cậu đi tập huấn chưa bao giờ gặp tình cảnh này. Nước mưa hòa cùng với bùn đen ở bên dưới đồng thời dưng cao, chúng thì nhau tràn vào mắt mũi miệng của ba người. Tiếu Vi trong lòng cũng thầm mắng xui xẻo, sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này! Được nếm mùi vị của bùn chan canh cũng là lần đầu tiên! Chúng lính ở ngoài trời đứng nghiêm, âm thầm thở phào một hơi, mặc dù bị dầm mưa nhưng không sao, các cậu không phải vượt qua trận địa vào lúc này là tốt rồi. Lăng Ngộ, ngồi trên ghế ở bên trong, nhìn ba người kia, để xem họ có vượt qua được không! Nhìn đồng hồ, ha còn 2 phút nữa............ Ba người Tiếu Vi bây giờ khổ không thể tả, nhưng vẫn cố gắng bò về phía trước, đã đến bước này rồi thì phải đi tiếp thôi. Để mặc cho nước mưa tạt vào người, gió thổi làm nước bùn vào mắt khiến họ không thể mở mắt được, họ không khác gì người mù, chỉ dựa vào cảm giác mà đi, ba người đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên. Cánh tay Tiếu Vi đụng phải viên đá nhỏ bén nhon dưới lớp bùn đen, rách da chảy máu, làm cô khụy xuống, mặt ngập xuống lớp bùn, cô bị sặc nước ho khù khụ, mắt thì không mở được. Diệp Phi thấy được cảnh đó, cậu nắm lấy cổ chân cô lắc lắc, thầm cổ vũ. Tiếu Vi mắt cay xè, miệng mũi toàn bùn bẩn đen xì, trông vô cùng nhếch nhác, cô cố gắng bò, không để mình ảnh hưởng đến mọi người. Về đến đích, Tô Đạt vội xoay người kéo Tiếu Vi ra khỏi vũng bùn, sau cùng là Diệp Phi, đúng lúc này, mưa tạnh! Bọn Tiếu Vi nhếch môi, đúng lúc nhỉ! Ba người nhanh chóng quay trở về chỗ tập kết. “Ba người các cô cậu đều bị chậm 1 phút! Thế này là thế nào?” Lăng Ngộ nghiêm mặt hỏi Ba người cúi đầu không ai lên tiếng, Lăng Ngộ chậm rãi tiếp tục “Nhưng....... ba người đã không làm nổ quả bom nào, lại vượt qua trận địa số ba trong lúc trời mưa tầm tã, đáng khen nhất là các cậu có tinh thần đồng đội, giúp đỡ nhau, có chiến thuật trước khi vượt qua trận!” Lăng Ngộ vẫn giữ nét mặt đó, nhưng trong mắt lại thấp thoáng ý cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang