[Dịch] Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh
Chương 1 : Tiết Tử
Người đăng: [VIP]
.
Màn đêm dần buông xuống, nhà nhà sáng ánh đèn, ánh sáng chói lọi của cột đèn cao cao nho nhỏ tọa lạc tại hai bên lề đường vẫn duy trì một khoảng cách cố định, đem bóng tối vô tận xua tan đi.
Trong phòng thí nghiệm tại một gian phòng kiểu khép kín, có mười mấy nhà khoa học mặc áo dài trắng đang xúm quanh một thiết bị nghiên cứu cơ thể người, bên trong thiết bị là một đứa trẻ nít, đứa trẻ nhìn có vẻ chưa đầy hai tuổi, một đôi mắt to đen láy nhau nháu nhau nháu chuyển qua chuyển lại, dường như rất tò mò đánh giá cái thế giới mới lạ này.
- Tiến sĩ Phương, đây là con ruột của ngài a, ngài thực sự muốn làm như vậy sao?
Một nữ tử trẻ tuổi thân mặc áo blu trắng đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bụ bẫm của đứa trẻ nít. Trong đôi mắt sáng long lanh để lộ ra vẻ đau xót cùng yêu thương không thể che dấu nổi.
- Đừng nói nữa.
Người được cô gái trẻ gọi là tiến sĩ Phương là một trung niên nam tử, thân mặc một chiếc áo blu trắng rộng. Tiến sĩ Phương phất tay nói:
- Tiểu Liên, liều thuốc cường hóa thân thể S-P-1 đã chuẩn bị xong cả chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Vị nữ tử mới vừa rồi khuyên can có chút tiếc hận nhìn đứa trẻ khả ái như một con búp bê gốm sứ trước mặt này, sợ hãi nói:
- Thuốc cường hóa thân thể S-P-1 là sản phẩm tốt nhất ở trong nước, dược tính cải tạo cũng là mạnh nhất, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tôi sợ... tôi sợ nó không chịu nổi.
- Nếu như không chịu nổi thì coi như nó chưa từng có mặt trên cái thế giới này, đừng lảm nhảm nữa, mở tất cả thiết bị ra, bắt đầu bơm S-P-1 vào.
Tiến sĩ Phương truyền xuống chỉ thị một cách lãnh khốc, mặc dù trong thiết bị là con của lão, nhưng lão không hề có chút nào vẻ mềm lòng cùng sự ấm áp tình thương của người cha, tâm nguyện cả đời này của lão, chính là tạo ra một chiến sĩ mạnh mẽ nhất, chỉ cần có thể để cái tâm nguyệt ấy của mình trở thành hiện thực, thì hy sinh một đứa hài tử có đáng là chi, huống hồ nó chỉ là một đứa hài tử thật vô dụng, đã hai tuổi rồi, mà đến cả bò cũng chưa biết. Những đứa trẻ khác hai tuổi thì đều đã biết nói, nhưng cái loại này thì thật là hay, ngay cả bò mà cũng còn chưa được học.
Lão đường đường là một bác sĩ mà cũng không thể nào lý giải nổi, con của mình so với con những khoa học gia khác sinh ra, tại sao lại kém cỏi đến như vậy.
Tiểu Liên vô cùng bất lực cầm lấy cái bình nhỏ đựng chất lỏng màu đỏ, rồi sử dụng ống chích năng lượng cao độ đem cái chất lỏng đỏ như máu kia bơm vào trong cơ thể của đứa trẻ. Ánh mắt Tiểu Liên gắt gao nhìn chằm chằm vào điện tử đồ, rồi chợt quay đầu, kinh hỷ đan xen nhìn vào đứa trẻ nít trong thiết bị đang khóc lớn.
- Tiến sĩ Phương, thành công rồi, đứa trẻ đang khóc, thành công rồi.
Lần thứ mười, rốt cục chín lần thất bại cũng đổi lại một lần thành công, những đứa trẻ của chín lần trước mỗi khi bơm loại cường hóa thân thể S-P-1 vào thì đều ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi cũng đồng nghĩa với việc thí nghiệm đã thất bại. Bất quá, lần này thành công rồi, đứa trẻ khóc.
Tiến sĩ Phương đột nhiên hiểu ra, hài tử của mình cũng không phải là dạng kém cỏi, chẳng phải là cũng có chút truyền thống hay ho di truyền từ mình đó sao! Loại tốt a, nụ cười trên khóe mắt lão chợt lóe lên rồi biến mắt, tiếng khóc rống của đứa trẻ cũng không thể nào khơi dậy tình thương đã ngủ say từ lâu của người làm cha trong lòng lão, trên nét mặt lại tỏ vẻ lãnh đạm, lạnh lùng như cũ, khiến cho lòng người phát run:
- Bơm một liều nữa, không, phải bơm hai liều nữa vào.
Nếu đã là cái giống tốt như vậy, phải là nên tận tình mà cải tạo.
Thuốc cường hóa thân thể S-P-1 là do chính lão một tay nghiên cứu mà thành. Hiệu quả cải tạo thân thể của loại này được coi là số một, nhưng cũng là loại chưa hoàn thiện, chín lần thất bại trước chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Tìm không được kẻ thích hợp làm thí nghiệm, nghe đâu Phương tiến sĩ-Phương Tuấn đích thân ôm đứa con chưa đầy hai tuổi của mình đi để cải tạo.
Tuy nhiên, tác dụng phụ của việc cải tạo khi thất bại là gì thì cho tới nay chưa được nghiên cứu tới, chỉ là những đứa trẻ của chín lần trước không nhiều thì ít đều có chút quái dị, quái dị cả trong suy nghĩ.
- Điều này....
Tiểu Liên ngạc nhiên nhìn Phương Tuấn, bơm vào một liều S-P-1 mà có thể thành công đã là may mắn lắm rồi, nếu được trải qua huấn luyện, sau khi trưởng thành nhất định sẽ trở thành một nhân vật lợi hại có thể độc đương nhất diện (1). Nhưng đồng thời bơm cả ba liều vào, nếu không thành công thì có thể lấy đi tính mệnh của đứa trẻ, mà thành công rồi cũng có thể lấy đi tính mệnh của nhân dân cả nước a, cả ba liều thuốc cải tạo bơm vào người, như thế thì lực chiến đấu sẽ cường đại biết bao nhiêu?
Ở nơi này, không ai dám làm trái ý của Phương Tuấn, mặc dù không bằng lòng, nhưng cuối cùng Tiểu Liên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa theo sự phân phó của Phương Tuấn, thêm một lần nữa lại bơm vào đứa trẻ thêm hai liều cường hóa thân thể S-P-1 mạnh nhất.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người ai cũng trở nên căng thẳng, mười mấy ánh mắt gắt gao nhìn vào đứa trẻ, trong lòng Phương Tuấn lại càng âm thầm mà cầu nguyện, mong sao đứa trẻ có thể khóc, cũng chả phải lão đau lòng vì sự an nguy của đứa con, lão quan tâm chính là việc thí nghiệm thành công hay thất bại, khóc lên là đại công cáo thành rồi.
Thời gian khẩn trương trong lòng mọi người đang từng giây từng phút trôi qua, đứa nhỏ không thể tạo nên kỳ tích, dõi theo giấc ngủ âm trầm của nó, đợt cải tạo lần này một lần nữa lại được chấm dứt bằng sự thất bại... Đứa trẻ nít chưa đầy hai tuổi này trở thành "Đồ vật thừa" của một sự thất bại đến kỳ công, đúng là được nữ thần may mắn quan tâm, không để cho nó bị biến thành một con cờ trong kế hoạch của người cha nó - một lời nguyền của ma quỷ địa ngục, nhưng nhất định kiếp này của nó sẽ phải một mình đối mặt với những con đường gập nghềnh mấp mô...
Tuy nhiên, trong tình thế mà tất cả các khoa học gia còn đang thất vọng, tuyệt không một ai phát hiện ra dị trạng của tiểu hài tử, ngay cái lúc mà bọn họ buông lơi trong chớp mắt kia, thân thể quỷ dị của đứa trẻ khẽ chợt run rẩy, đang lúc mọi người còn cho rằng thí nghiệm đã thất bại thì ba liều cải tạo thân thể S-P-1 mạnh mẽ kia lặng lẽ không tiếng động mà dung nhập vào tứ chi xương cốt đứa bé, thậm chí mỗi một giọt máu, một mỗi tấc da tấc thịt của nó cũng đang tràn ngập luồng năng lượng cường đại.
"Ầm ầm"
Bỗng nhiên, gần như chết lặng, trong phòng thí nghiệm chợt vang nên một tiếng nổ điếc tai, bên trong phòng người người rối rít liếc mắt, toàn bộ cánh cửa tự động bằng inox dầy nặng kia từ từ lõm rồi rụng rơi thậm chí ầm ầm mà đổ xuống đất. Một người thanh niên lãnh khốc ước chừng hai mươi tuổi đang đứng chỗ cánh cửa. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng như chim ưng nhìn chằm chằm vào Phương Tuấn:
- Điên khùng bệnh hoạn (2), vì cái kế hoạch của ông mà ngay cả con mình cũng không buông tha.
- Phương Nghị Thiên, mày đi ra ngoài cho tao, nếu không đừng trách tao không nể tình huynh đệ.
Phương Tuấn ngay lập tức đưa tay móc ra một khẩu K54, lạnh lùng hướng họng súng về phía người thanh niên.
- Quay tới đây, bắn đi!
Phương Nghị Thiên sắc mặt không chút thay đổi nhìn vào Phương Tuấn, đối mặt trước họng súng vẫn thờ ơ không chút chấn động, hắn chậm rãi đi tới thiết bị bên cạnh, đem đứa trẻ ôm vào trong lòng.
- Để thằng nhỏ xuống, nếu không đừng trách tao vô tình.
Phương Tuấn lạnh lùng quát to.
Phương Nghị Thiên thần sắc khinh thường liếc lão một cái, xoay lưng, ôm đứa trẻ chậm rãi bước ra ngoài cửa.
"Pằng"
Phương Tuấn không chút do dự bóp cò, một tiếng súng lớn vang lên dội quanh phòng thí nghiệm, song trong nháy mắt khi mà tiếng súng kia vang lên, gian phòng thí nghiệm vốn sáng như ban ngày đột nhiên chìm ngập trong bóng tối, tới khi mấy khoa học gia lấy được đèn pin mang trong người ra thì sàn nhà phòng thí nghiệm chỉ còn lại một vệt máu đỏ sẫm cùng thanh âm vang vọng khắp phòng thí nghiệm khiến tất cả mọi người cơ hồ đều run sợ:
- Phương Tuấn, chờ xem, rồi ông sẽ hối hận vì việc làm hôm nay, hai mươi năm sau, hài tử của ông sẽ trở thành chướng ngại cho cái kế hoạch mà ông không thể vượt qua!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện