[Dịch] Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh
Chương 39 : Quỳ trước cổng trường hát quốc ca
Người đăng: [VIP]
.
Giai đoạn học Sơ tam, về căn bản điểm số các môn học phụ là chiếm đa số, thay thế phần lớn cho các môn học chính. Mỗi tuần một lần, vào tiết học thứ tư, sẽ có một giờ thể dục, hiềm nỗi đào đâu ra một đám tuyệt thế mỹ nữ mặc bikini múa cột, nhảy sexy ở cái huyện Đông Sơn này trong giờ thể dục.
Sử Hạo đang một mình trốn trong góc phòng học gặm nhấm vẻ tĩnh mịch bao quanh, trong lòng gã miên man hàng ngàn hàng vạn những suy nghĩ, rối mù như mạng nhện, chán chả buồn chết, gục mặt xuống bàn, cúp tiết thể dục, chẳng bằng mò tới bể bơi ngoài trời, miễn phí mà ngắm nhìn mấy em gái nhỏ trần truồng tắm rửa nhỉ. Mặc dù cái gọi là bộ ngực của các em chỉ là hai cái núm nho nhỏ, nhưng được đội lên trên hai tảng thịt thì cũng làm cho người ta huyết mạch phun trào rồi.
Lại nữa, dưới nước ở bể bơi, "sự vận động của pít-tông" cũng không phải là ít, cái này mới là cái làm cho hắn ta phấn khởi nhất.
Gần chỗ sân vận động chính là có một cái bể bơi như vậy. Hồi trước Phương Nghị Thiên thỉnh thoảng có dẫn hắn mò vào đó "xa xỉ" chút, kể từ cái lần đầu tiên năm mười tuổi ấy, kiến thức về phong cảnh tươi đẹp đầy sắc xuân sau cái bể bơi tráng lệ kia đã khiến Sử Hạo mê tới sân vận động.... Cái bể bơi ngoài trời tráng lệ ấy.
Vì lý do giáo viên chủ nhiệm đã dặn đi dặn lại thân thể là vốn quý, có sức khỏe tốt, mới học tập tốt , Sử Hạo chỉ đành phải chuyển động đống thân thể uể oải, vội vã tới bãi tập ngắm nhìn đám bạn học đang huyên náo nô đùa.
Với học sinh trung học mà nói, giờ thể dục chẳng khác nào là thời gian thích hợp nhất trốn học để vào mạng (online) hoặc bổ sung thêm giấc ngủ.
Vốn bãi tập của các "cặp tình nhân Montreal" này (yêu nhau thắm thiết,lãng mạn-dịch giả), ban ngày thì hoang vu, hiu quạnh nhưng tới đêm thì lại ríu rít chí chóe mèo mả gà đồng, còn thời điểm hiện tại lúc này lại đang tập trung một đám lớn học sinh.
Đường băng (đường pitch or đường chạy-dịch giả) của bãi tập có hình oval được lát bằng những viên đá nhỏ màu đen, ở giữa đường băng là một sân bóng đá, cách đường băng không xa là một sân bóng rổ, hai bên đều là những cây nhỏ, cành lá đã úa vàng.
Ngày thu của huyện Đông Sơn ấm áp mà nhẹ nhàng, thật là khoan khoái, làm cho người ta không khỏi có được cảm giác kích thích như được dạo chơi ở vùng ngoại ô.
Giáo viên thể dục bắt đám học sinh tập một lần bài thể dục tám động tác rồi giải tán cho thoải mái tự do hoạt động, những học sinh chán chả buồn chết bèn tự mình tổ chức ra tiết mục: chạy bộ tranh tài.
Sử Hạo chưa từng tham gia, còn Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào cũng chẳng khác gì, cứ kệ cha chúng nó, những dạng tranh tài kiểu này đối với bọn chúng mà nói, thật giống như kiểu nhìn thấy một đứa bé gái chưa dậy thì, ngoại trừ vẻ tức cười thì không thấy có chút nét quyến rũ nào.
Ngay cái lúc Sử Hạo đang muốn rời khỏi bãi tập trở lại phòng học để tiếp tục công việc tìm kiếm "mộng cô" của mình, thì ở đằng xa bỗng nhiên kéo tới một đám học sinh, bướng bỉnh ngăn lại bước chân của hắn, đám học sinh số lượng không hề ít nghênh nga nghênh ngang tiến về phía hắn, ngó qua dáng vẻ bệ vệ cùng cái kiểu vênh mặt ưỡn ngực của bọn này, xem ra là đến kiếm chuyện.... Chỉ là Sử Hạo không rõ, trong giờ thể dục mình đâu có động chạm tới chúng?
Trên bãi tập đột nhiên xuất hiện một nhóm học sinh lấc ca lấc cấc, lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn thể học sinh Ban 7, từ dáng vẻ bệ vệ, khí phách hiên ngang của nhóm đó, bọn họ cảm nhận được "mùi thuốc súng" từ những kẻ ngoại lai đến chọc ngoáy này.
Mấy đứa học sinh ban 7 chơi đùa huyên náo xung quanh bị nhóm người kia đạp cho té ngửa xuống đất, đến cả chiếc váy của mấy ả nữ sinh cũng không có may mắn thoát khỏi việc bị vén lên, cái mông trắng trắng mềm mềm, cùng cặp đùi béo ngậy hoàn mỹ cũng lộ hết cả, Sử Hạo nhìn ngắm mà đầu óc không khỏi nhộn nhạo, nếu không phải còn có người trên bãi tập, chỉ sợ hắn sung sướng quá mà lấy tay vỗ đánh đét vào đùi rồi, nhóm người kia học ban nào nhẩy, đấy đều là nhân tài a.
- Thằng ranh, nhìn cái gì, đang nói mày đấy, có phải thấy bọn tao sút bạn học mày, mày không phục phải không?
Nhóm người kia tới bên cạnh Sử Hạo, ngó nghiêng đánh giá hắn một cách bất thiện.
Trong mắt Sử Hạo hiện lên một tia sắc nhọn ác độc, chợt rất nhanh liền che dấu đi, bây giờ đang trong thời kì "án treo", không thể gây chuyện nữa, một đám học sinh ăn no rửng mỡ rỗi việc không đáng cho ta phải động tay động chân, hắn khua tay ra dấu "mời", nhếch miệng cười nói:
- Đâu có, các vị cứ việc tiếp tục.
Nói xong rồi xoay người đi về phía khu giảng đường.
- Đm! "Suất ca" đang nói chuyện với mày, đây là thái độ gì?
Một thằng học sinh thấy Sử Hạo không thèm coi lão đại của mình vào trong mắt, thở hổn hà hổn hển nhắm lưng Sử Hạo tung ra một cước.
Khóe miệng Sử Hạo khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười nhạt đầy khinh bỉ, cũng chẳng thèm quay đầu lại, sự chuyển động điên cuồng của thần kinh cùng chiến đấu trong tiềm thức khiến cho chưa đầy một giây sau thân thể hắn phát ra động tác tương ứng, hơi hơi nghiêng mình, chợt tránh qua một bên, lập tức tay phải tóm lấy phía sau gã nọ, dẫm mạnh lên ống đồng, mạnh mẽ mà đạp về đằng trước, học sinh kia chỉ cảm thấy trong nháy mắt thân thể mình mất đi thăng bằng, té dập mặt về phía trước, hai chân suýt nữa thì bước thành hình chữ Nhất (一), thủ pháp của Sử Hạo vô cùng bí hiểm mau lẹ, người bên ngoài nhìn vào lại tưởng gã học sinh nọ do sút trượt mà ngã lăn quay.
Tiền Nhâm Hào phờ phạc nằm dưới tán cây, mồm ngậm mút một cọng rơm, đôi mắt híp tịt nằm oánh giá bọn nữ sinh trong lớp, đang mải phân tích vóc người cùng các bộ phận khác của các ả. Bất chợt gã phát giác ra tình huống bên kia, hai mắt đột nhiên mở to, đứng dậy chạy nhanh ra sân bãi, chưa tới nơi, miệng đã hét:
- Đm, chúng mày muốn chết có phải không?
Vương Hoa thấy vậy cũng vội vàng lao tới, cùng Tiền Nhâm Hào chạy đến bảo hộ phía trước người Sử Hạo, chúng nó không phải sợ Sử Hạo bị thương, mà sợ là gã Sử Hạo nhịn không được nổi điên lên, tay đàn anh này là một thằng đầu óc thiếu chất xám, chỉ hơi bị kích thích một chút là bốc đồng ngay.
- Uây, là thằng nào mà muốn tao phải ra mặt?
Một luồng thanh âm đột ngột vang lên trên sân bãi, "mùi thuốc súng" nồng đậm tràn ngập trong không khí ngay lập tức được đốt lên, tuy rằng dưới thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng những lời này không khỏi tăng thêm vài phần nóng bỏng, mười mấy thằng nam sinh xa lạ dáng vẻ oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang tạt hết cả ra, y như một đám tiểu côn đồ.
Tiền Nhâm Hào cướp lời trước, nhìn thằng ranh con mới xuất hiện kia, châm chọc nói:
- Hoàng Tiểu Suất? Mày muốn sao?
Hoàng Tiểu Suất cũng là một thằng đầu bò đầu bướu tương đối khá tại Nhị Trung, mình quả thật không làm gì được gã.
- Không có gì, thấy lớp chúng mày, nhân tài đông đúc, tới đây lãnh giáo chút.
Hoàng Tiểu Suất lơ đễnh cười nói, giọng điệu tỏ rõ vẻ khinh bỉ:
- Đừng lảm nhảm, tao khiêu chiến, một trăm mét và hai trăm mét, mỗi lớp cử ba đứa, có dám không?
- Thắng thua như nào?
Vương Hoa vẫn thờ ơ lạnh nhạt, mở miệng hỏi. Nếu đã là tranh tài, thì thiếu thế quái nào được cá độ.
- Ô hô! Thì ra là Vương lão đại ở đây a, tao là học sinh ngoan mà, đã thề sống, thề chết là không bao giờ cá độ nữa, nhưng mà, thằng nào thua phải quỳ trước cổng trường hát quốc ca, mày chơi không?
Hoàng Tiểu Suất vênh vênh cái mặt, con mắt cũng không thèm nhìn vào đám người Ban 7, gã xem chừng, thực lực bọn này cũng chỉ "tuổi tý" mà thôi.
Sử Hạo bất đắc dĩ bĩu môi, lũ học sinh này thật đúng là khoái làm ra mấy cái chuyện vô tích sự, để giữ chút ít mặt mũi mông má mà cứ làm như kiểu xã hội đen quyết phải sống mái với nhau không bằng, bất quá có một chút khác biệt đó là lũ học sinh thực ra cũng chỉ là một đám khoe mẽ lòe loẹt hoa hòe hoa sói, chứ còn hạng thực sự biết oánh nhau thì ít đến thảm thương, quả đúng là vô vị đến cực điểm. Sử Hạo xoay người đi tới một gốc cây nhỏ trên sân bãi, vừa đi vừa nói:
- Bọn mày chơi đi, tao đi ngủ, có gì gọi.
Vì để đề phòng chẳng may lời qua tiếng lại rồi choảng nhau, Sử Hạo quyết định không về phòng học nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện