[Dịch] Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 35 : Kẻ bị giết và Kẻ giết người

Người đăng: [VIP]

.
Trong lòng Sử Hạo run lên bần bật, thằng cha "mặt sẹo" không đơn giản a, ánh mắt sắc bén như vậy, sức quan sát của hắn quả là thực vô cùng dọa người, nếu đã bị nhìn thấu, cũng đếch cần giả bộ, mềm mỏng thăm dò không xong thì dứt khoát phải cứng mà chơi. - Vậy thì em sẽ nói… Anh là Cẩu Vương sao? Nhưng thật ra Sử Hạo đã sớm đoán được rồi, nơi này có bốn gã, cũng chỉ có thằng ôn "mặt sẹo" này đủ khí chất làm lão đại. Đúng như dự đoán, "mặt sẹo" chậm rãi hạ bắp chân trên không trung xuống, hai tay chống lên bàn mạt chược, vểnh mắt nhìn chằm chằm vào Sử Hạo, cười lạnh lẽo: - Không sai, chính là tao, anh bạn trẻ, có gì sao? - Mày nên biết tao, tao là....... Thanh âm Sử Hạo chợt ngừng lại, một bước dài xông đến bên bàn mạt chược, hai tay đấm mạnh một cái. - Sử Hạo Bàn mạt chược nhất thời bay lên không trung, mạt chược lả tả vãi xuống đất, lạch cạch lốp đốp kêu vang. Quả thật lần này Sử Hạo làm quá đột ngột, ba vị "anh trai" đứng bên cạnh bàn mạt chược không khỏi ngã chúi về phía sau, mấy ả cave cũng bị hù dọa hét lên chói tai phải cỡ trên 80 đề xi ben. Trong hộp đêm khép kín, thật giống như tiếng quỷ kêu. - Sử Hạo? Cẩu Vương "mặt sẹo" sửng sốt một hồi, chợt nhe răng cười: - Thì ra chú chính là Sử Hạo, không đơn giản a, chú có thể tới được đây nhất định là đã đá đít được mấy thằng đàn em phế thải của ta, có gan lắm. - Đâu có, ông mày đến để thịt mày đấy, mấy thằng anh em đang đợi chúng mày ở ngoài bãi rác a. Sử Hạo cao hứng không hề sợ, nếu hắn mà sợ thì đã chẳng xuất hiện ở nơi này. - Có thể thấy được, mày thực sự rất tài, nghé con không sợ cọp, cho mày một cơ hội, làm đàn em của tao. Cẩu Vương bắt gặp thằng ranh con này thân thủ bất phàm, lại có cốt khí, lúc này đang muốn tính toán kéo nó vào trướng. Sử Hạo ngoẹo cổ nghiêng đầu, đón ánh mắt của Cẩu Vương, cười đểu: - Một mình mày còn chẳng nên thân, tao đi theo mày thì còn cái đếch gì tiền đồ nữa? - Đ** biết điều. Cẩu Vương thần sắc lạnh lẽo, chợt một chân đạp lên cái ghế bên dưới, cái ghế nhất thời bay lên trên không, hướng phía Sử Hạo vụt mạnh tới, Sử Hạo thu hồi vẻ mặt cợt nhả, ngược lại vô cùng nghiêm túc mà trước nay chưa hề có, bật lại những cái phần tử tàn nhẫn ở trong xã hội như thằng Cẩu Vương, tuyệt đối là không thể xem thường. Mắt thấy cái ghế bay đến trước người, Sử Hạo mạnh mẽ nhảy vọt người lên, tựa như thần long quẫy đuôi, một cước nặng nề sút vào cái ghế, nhất thời cái ghế thay đổi phương hướng, uy lực của nó càng thêm mạnh mẽ lao đến một gã khác, gã nọ chẳng kịp phản ứng, liền đổ uỵch ngay xuống đất. Xem ra những đứa ở đây chỉ thằng Cẩu Vương là có chút bản lĩnh thực sự. Nhất thời trong lòng Sử Hạo không còn khẩn trương nữa. Tuy nhiên lúc mà Sử Hạo đá bay cái ghế, Cẩu Vương đã vọt tới trước người hắn, vung lên một quyền hung hăng đấm tới, Sử Hạo phản ứng cực nhanh, lúc chân chạm đất vội vàng nhích sang bên cạnh tránh né, nhưng cũng bị một quyền của gã đánh trúng vai trái, Sử Hạo tuy đau vẫn nhếch miệng cười tràn đầy lãnh khí, đây là lần đầu hắn vừa ra tay đã bị đả thương, khiến trong lòng hắn nhất thời hơi lạnh. Vai trái Sử Hạo khẽ nghiêng, sau đó lảo đảo lui lại mấy bước, Cẩu Vương được thế không chịu buông tha, áp sát lại gần, giơ chân hung hăng quét tới đầu Sử Hạo, cước này vừa mãnh vừa mau, Sử Hạo cơ hồ có thể nghe được âm thanh xé gió vù vù. Công kích đã tới, cũng chẳng kịp nhìn, thân thể Sử Hạo chỉ vội ngửa ra phía sau, làm một tư thế thiết bản kiều (cái cầu sắt kiểu hình chữ U ngược-dịch giả), khó khăn lắm mới tránh được cú quét ngang của Cẩu Vương. Trong mắt Cẩu Vương lóe lên vẻ kinh ngạc, chân phải của gã vừa chạm đất, chân trái thêm lần nữa toàn lực đá ra, cước này mà đá trúng, nhất định Sử Hạo nằm im trên mặt đất. Bất quá sự cố gắng hơn mười năm của Sử Hạo cũng không phải chỉ để múa may cho đẹp, lâm nguy bất loạn, xử biến bất kinh (lâm nguy không loạn, gặp biến không sờn-dịch giả), lúc này vẫn duy trì tư thế thiết bản kiều, nếu mà nhổm dậy né tránh, nhất định hẳn là không kịp, hắn nhanh tay nhanh mắt, tay phải chống đất, cái lưng cố gắng vặn vẹo, thân thể chỉ trong nháy mắt bắt đầu di chuyển, dùng một tay chống đỡ cả thân mình, trong lúc vô tình xuất ra một chiêu giống như động tác freeze của nhảy breakdance (1) Sự chuyển mình này không thể nói là không ổn, chả những lắc mạnh quét tới phía Cẩu Vương, mà lại có thể tiến hành phản kích, chân phải Sử Hạo đang ở không trung mạnh mẽ chuyển động, hung hăng nện thẳng vào bụng của Cẩu Vương. - A.... Cẩu Vương đau đớn hắt ra một tiếng, lảo đảo lùi lại về phía sau, tay phải Sử Hạo dồn sức phát lực, xoay mình trên không trung, bởi do là chiêu thức xuất ra trong lúc vô tình kia lại không thuần thục, đến lúc tiếp đất cũng không ổn định, một gối quỳ xuống, hai tay mở rộng, vì để làm ổn định lại tư thế cơ thể, người ngoài ngó vào trông tháy dáng vẻ vô cùng tiêu sái. Không đợi Cẩu Vương kịp nghỉ ngơi, Sử Hạo nhanh chóng đứng thẳng dậy, hai chân đột nhiên phát lực, giống như con sói hung hãn nhào tới phía Cẩu Vương, Sử Hạo biết hắn lúc này là một Lang Vương, Lang Vương nhất định chiến thắng Cẩu Vương. Sử Hạo nhắm tới Cẩu Vương tay đang ôm bụng, huơ ra một quyền, vốn còn tưởng thế là mỹ mãn không hề sơ hở, một quyền công kích, phát sinh dị biến, Cẩu Vương mạnh mẽ đứng thẳng dậy, ương ngạnh đón lấy một quyền của Sử Hạo, song quyền của gã mãnh liệt bóp thẳng cổ Sử Hạo, Cẩu Vương cơ hồ điên dại, lực đạo không ngừng gia tăng, Sử Hạo cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, tức ngực, khó thở, quả tim cũng y như vậy, sắc mặt nín nghẹn đỏ bừng, cái loại cảm giác khó chịu này làm cho người ta muốn phát điên. Thân thể Sử Hạo tương đối thấp, lại bị khổ người to của Cẩu Vương bóp nghẹt cả cổ lại rồi nhấc lên không trung làm cho hai chân của hắn không ngừng dãy giụa. Ánh mắt Sử Hạo hơi chút lay động. Tất cả suy nghĩ giống như bị cái máy bơm hút ra khỏi đầu, chỉ trong chớp mắt, trong đầu óc hắn, hiện ra vô số những kiểu hình ảnh, tựa như máy chiếu phim thời xưa có hình không tiếng, những đoạn hình ảnh chạy như nước chảy, những thứ vui cười, đau khổ, kiên trì, âu yếm, hình ảnh một khuôn mặt quen thuộc thoáng hiện ra trong đầu hắn, giống như một bức ảnh cũ đã lâu năm, rõ ràng rồi mờ mịt, rồi lại từ từ rõ ràng. Bố mày mới có mười mấy tuổi, hẵng còn là trai tân á, không thể để ngoẻo như thế này được, tuổi thanh xuân còn dài mà chưa được tiêu sái, cứ thế mà ngoẻo quả thật là không đáng. Sử Hạo đột nhiên khôi phục chút ý thức, tay phải lặng lẽ chạm đến bên hông. Bỗng dưng, một đạo ánh sáng trắng lạnh, ngọt bén hiện lên, giữa hai thân người nổ tung một mảng máu, rực rỡ như trăm hoa cùng nở trong chớp mắt. Ánh mắt mọi người đều ngạc nhiên, vẻ mặt Cẩu Vương không dám tin, trong không khí tràn ngập mùi nồng nặc của máu tươi, bốn ả cave há hốc miệng, nhưng lại hoảng sợ không dám kêu, thời gian vào giờ phút này tựa như ngừng trôi, giống kiểu hình ảnh không có tiếng nhưng chỉ chốc rồi lại thong thả tiếp tục vận hành. Thân hình cường tráng của Cẩu Vương lảo đảo về phía sau mấy bước, máu tươi vẫn dọc theo bộ ngực không ngừng xối xả chảy ra bên ngoài. Sử Hạo ngã ngồi xuống đất, vội vã hít thở luồng không khí mới mẻ, bộ ngực hắn phập phồng lên xuống kịch liệt, ngồi dưới đất một cách vô lực, ba kẻ khác hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương có thể thấy được một thông tin: Sợ Hãi. - FUCK Thần sắc Sử Hạo hơi đổi, thấp giọng chửi một tiếng, tiện tay rút ra con Tùng Lâm Vương cắm ngay trên ngực của gã Cẩu Vương đang nằm co quắp, một cột máu tươi lại phun ra, Cẩu Vương nằm trong vũng máu, cả người đẫm máu, thân thể không ngừng co giật, Sử Hạo đột nhiên như bị sét đánh, hình như cho đến lúc này, mới chợt ý thức được một vấn đề ----- Cẩu Vương, hắn chết rồi???? - Hạo ca, chạy mau Long Giang lần thứ hai lớn tiếng gào thét, hai tay đẩy cửa, nét mặt vô cùng lo lắng, thi thoảng ngó ra phía ngoài nhìn qua nhìn lại. "Mẹ kiếp, chết thì chết, cùng lắm lão tử mày ra đầu thú, phán cho cái tội ngộ sát, mười tám năm sau ra tù lão tử vẫn là hảo hán" Sử Hạo cắt ngang luồng suy nghĩ, đứng dậy chạy bay ra ngoài, cùng với Long Giang hướng về phía cửa thang lầu vọt đi. Trong hộp đêm truyền ra tiếng thét chói tai, Sử Hạo mơ hồ nghe được tiếng bọn họ, "Cẩu ca, Cẩu ca đã chết....." "Chết cái con m* nhà ngươi, mau mau đưa tới bệnh viện" Lúc mà Sử Hạo và Long Giang chạy đến thang lầu, thanh âm phía trong hộp đêm đã nghe không còn rõ nữa. Tuy nhiên đến khi hai đứa vừa muốn xuống lầu, thì ở phía dưới có một đám người vác dao vác kiếm chạy vọt lên trên, dẫn đầu đoàn người là một trong ba thanh niên đã bị Sử Hạo đánh cho một trận. Gã thanh niên kia bắt gặp Sử Hạo, nét mặt ngẩn ngơ, thân thể vô thức ngừng lại một chút, rồi chợt quát: - Là thằng này, chém chết nó! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang