[Dịch] Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh
Chương 10 : Bão táp phòng ăn (Hạ)
Người đăng: [VIP]
.
Sử Thanh phần lớn dựa vào vị ca ca này, có thể nói là hai huynh muội họ tình cảm cực kỳ thân thiết, hồi còn bé khi bị khi dễ, ca ca luôn là người đứng phía trước bảo vệ mình, với ca ca Sử Hạo, cái cảm giác yêu thích, kính nể, thậm chí có chút ngưỡng mộ của Sử Thanh là phát ra chính từ nội tâm nó.
- Ca, ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
Sử Thanh thấy đám người kia khí thế ào ạt, trong lòng vừa sợ vừa tức, thật khó khăn mới có cơ hội cùng ca ca đi đến phòng ăn dùng bữa, thế nhưng lại đụng phải một lũ học sinh bất lương đến kiếm chuyện. Nó vốn thông minh lanh lợi, liếc mắt qua liền nhận ra lũ người này đến cũng hoàn toàn không có thiện ý, vội vội vàng vàng đứng dậy kéo Sử Hạo định rời đi.
Lưu Nhân kinh ngạc nhìn cô bé thuần khiết đáng yêu này, cợt nhả nói:
- Oa, không nghĩ tới a, Hạo ca lại có thể có một muội muội xinh xắn đến vậy, không nghĩ tới a, không nghĩ tới.
Sử Hạo trên mặt đeo một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Tưởng mày khi còn bé bị con lừa nó đá vào đầu cho nên nghĩ chỉ số thông minh chẳng thể vượt quá 60 được, chả nghĩ tới vẫn còn chút hiểu biết.
- Phải rồi, thật cũng chả dám nghĩ, có thể tại phòng ăn mà gặp được Hạo ca ngài á.
Lưu Nhân cười cợt nói, nét mặt mang bộ dáng y như con lợn chết không sợ nước sôi.
Tiền Nhâm Hào thấy Sử Hạo không thèm để gã vào trong mắt, ngược lại còn cùng bọn đàn em gã đấu võ mồm, tức không thể chịu được, thẹn quá hóa giận, gã đập bàn một cái thật mạnh, cơm canh trên bàn bị chấn động nẩy tung lên.
- Ăn m** đê, không thì đ** biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
- Ca, ta..... Chúng ta đi thôi.
Cả người Sử thanh không khỏi khẽ chấn động, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hù dọa đến tái nhợt, thân thể mềm yếu của nó đang run rẩy lẩy bẩy.
Sử Hạo vẫn ngồi như cũ, quay đầu nhìn Sử Thanh một chút, rồi chợt dừng ở người Tiền Nhâm Hào, sắc mặt không chút thay đổi, nói:
- Mày làm muội muội của tao sợ rồi đấy, gọi một suất ăn rồi hướng muội muội tao mà xin lỗi, không thì cũng đ** biết chuyện gì xảy ra đâu.
- Ha ha ha, thằng ranh nhà mày thật là quá ngông cuồng. Mày là đứa đầu tiên dám nói chuyện với Hào ca tao như vậy đấy.
Một gã thiếu niên đứng bên cạnh Tiền Nhâm Hào cười khẩy, gã thiếu niên tên là Long Giang, là anh em của Tiền Nhâm Hào, bản lĩnh đánh lộn phải nói là rất rất cao.
Tình huống đột ngột phát sinh bên này hấp dẫn sự chú ý của phần lớn học sinh trong phòng ăn, chúng vội vàng dừng đôi đũa lại, ngóc đầu lên nhìn tỏ vẻ 'sống chết mặc bây' đầy hứng thú.
- Mẹ mày, Hào ca bảo mày ăn, nghe thấy không?
Lưu Nhân cử chỉ cao ngạo quát. Có Tiền Nhâm Hào và Long Giang làm chỗ dựa phía sau, gã cũng nhân cơ hội mà mượn chút oai hùm.
- Hihi
Sử Hạo khẽ mỉm cười, chậm rãi bắt đầu bưng khay cơm lên, ánh mắt dừng một chút ở khay cơm, ngay khi mọi người còn cho rằng hắn sẽ ăn, thì cổ tay hắn chuyển mạnh, nắm chặt khay cơm trong tay nhằm lên mặt Lưu Nhân đập tới.
- Gào, Đ. mẹ....mày, có mà tao ăn vú con chị mày á.
Sử Hạo ánh mắt đột ngột biến đổi sẵng giọng quát, lời còn chưa dứt, cái khay trong tay đã úp thẳng lên mặt Lưu Nhân, mấy món ăn hắn vừa chọn món nào cũng toàn ớt là ớt, rồi cà chua. Quang cảnh quần áo bất ngờ bị dính đầy thức ăn dầu mỡ hiện ra trong con mắt Lưu Nhân, không đợi gã la thành tiếng, Sử Hạo đột ngột hướng tới bụng gã sút một cước, một cước này hắn đã tận lực mà sút, uy lực thật lớn. Lưu Nhân lúc này bay ngược ra phía sau, mình đập vô hai cái bàn rồi mới rơi phịch xuống mặt đất, bắt đầu kêu la.
Sử Hạo đã biết một trận như này là không thể tránh được, vậy thay vì đứng chờ bọn chúng động thủ, chi bằng mình khơi mào chiến tranh. Hắn không thích để mình lâm vào tình huống bị động.
Sử Hạo một bước nhảy vọt đến bên Lưu Nhân, một cái tát như trời giáng hạ xuống mặt gã, dữ tợn cười nói:
- Mày nhất định chưa nghĩ tới cảnh, trong cùng một ngày bị cùng một người đập cho no đòn hai lần á?
Lũ học sinh đang ăn cơm bên cạnh không khỏi kinh hãi nhìn Sử Hạo, đang gắp thức ăn muốn bỏ vào miệng, cũng phải dừng đũa giữa không trung, không nhúc nhích. Một cú đá đem người ta bay xa ba bốn mét, đây là học sinh trung học sao?
- Mẹ bọn bây, nhìn cái đ** gì, lão tử là thức ăn ngon cho bọn bây đấy hả.
Sử Hạo vênh mặt hướng học sinh chung quanh quát lớn.
Lũ học sinh đang hăng say mà ngó nhìn kia lúc này bị tiếng rống của Sử Hạo làm cho bừng tỉnh, bọn chúng lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, chỉ là trong tầm mắt vẫn thi thoảng khẽ liếc về phía Sử Hạo như cũ.
- Hào......Hào ca, làm sao..... làm sao bây giờ?
Ngô Tài hoảng sợ đến giờ mới kịp phản ứng, gã chăm chăm nhìn vào Sử Hạo, nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp.
- Hào cái con ** nhà ngươi, cùng lão tử LÊN!
Tiền Nhâm Hào chửi to một tiếng, chợt cùng bốn kẻ phía sau nhắm Sử Hạo vọt tới.
Sử Hạo thè lưỡi liếm láp đầu môi đỏ sẫm, trong mắt lập lòe một tia quang mang như máu, tay phải hắn nhanh chóng hạ xuống eo lưng, đạo ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trước mặt mọi người, một giây sau, một con dao quân dụng nhỏ mang đầy ánh hàn quang xuất hiện trong tay hắn, con dao dài độ sáu tấc (1) (cỡ 20cm-dịchgiả), hoa đao không ngừng lóe sáng, một mặt là lưỡi sắc, một mặt là răng cưa, lực công kích đúng lả không thể nghi ngờ.
- Có gan lắm, cùng lão tử LÊN nào!
Sử Hạo nét mặt dữ tợn gầm lên.
- Tùng Lâm Vương (2) (Jungle King-dịch giả), trời ơi, là loại Tùng Lâm Vương số ba a.
Long Giang đang muốn xông lên, trong nháy máy chợt dừng bước, hít một hơi lạnh.
Tùng Lâm Vương là một sản phẩm phòng thân của công ty Tây Ban Nha-Áo Thác (3) thuộc dãy hàng quân cảnh, loại này có rất nhiều công năng, kết hợp với cả việc phòng thân, bài trí cả phụ kiện phòng thân, dưới điều kiện không đảm bảo như khi ra chốn đồng quê không an toàn thì về cơ bản nó là một vật dụng phòng thân không thể thiếu. Ai mà có thể nghĩ đến, một học sinh trung học bình thường trước mặt lại có thể sở hữu Tùng Lâm Vương
Con dao nhỏ này Sử Hạo có được là khi hắn vào cái địa phương kia, là do Phương Nghị Thiên đưa cho hắn, cũng chính bởi vì nó là Tùng Lâm Vương (vua của rừng rậm-dịchgiả) nên Sử Hạo mới có thể sống sót mà từ cái địa phương đó đi ra. Nhìn khuôn mặt được phản xạ trên lưỡi dao, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một tia cười âm hiểm đến thấu xương.
Lúc này, khi ánh sáng kia lóe ra, bốn gã nọ đến một chút dũng khí, trong nháy mắt cũng sụp đổ, chẳng còn chút nào, mềm sợ cứng, không sợ cứng là không muốn đứng (muốn nằm =))-dịchgiả, thực ra câu này nguyên văn là: không sợ cứng là không muốn sống), đối mặt với một Sử Hạo tàn nhẫn như vậy, bọn chúng sợ thật rồi.
Bốn gã quay mặt nhìn nhau, sợ hãi rụt rè không dám lên tiến tới, mà ngay cả một thằng luôn luôn lớn mật như Long Giang cũng không khỏi chùn bước, trong lòng gã thầm rủa, "có tin nổi không, học sinh trung học oánh lộn, lấy loại này ra dọa người, điên mẹ nó rồi"
Sử Hào lạnh nhạt quét mắt qua mấy thằng, liếm liếm môi, chúng nó lại không động thủ, thế đấy....... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện