[Dịch]Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái - Sưu tầm
Chương 10 : Bạn trai thứ nhất 10
Ngày đăng: 18:12 04-01-2019
.
Biên tập: B3
Còn chưa đụng phải, người nọ đã đỡ lấy vai Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh vội lùi về sau mấy bước, nhưng lại va vào người đằng sau.
Quý Đường không hề né tránh, để mặc cho Bùi Oanh Oanh đụng vào mình.
Bùi Oanh Oanh kinh ngạc, nhanh chóng nói lời xin lỗi rồi thức thời đứng sang bên cạnh.
Doãn Hàm không nhìn Bùi Oanh Oanh mà chỉ nhìn Quý Đường, gương mặt anh tuấn hiện lên ý cười: “Hôm nay em muốn xuống nước sao?”
Quý Đường gật đầu: “Ừm.”
Bùi Oanh Oanh không biết bơi nên chỉ nằm ở trên ghế dài, cái miệng nhỏ nhấm nháp đồ uống trong tay.
Cả Quý Đường và Doãn Hàm đều xuống bơi, cô hơi buồn chán nhìn ra bầu trời phía xa, bầu trời giống như được nối liền với mặt biển xanh thẳm.
Dù đi nghỉ rất thoải mái, nhưng người không biết bơi như cô mà ra biển thì đúng là cực kỳ nhàm chán.
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, chạy về phòng lấy bài tập ra, cô vừa làm bài tập vừa hưởng gió biển, chỉ là năng suất không cao cho lắm.
Không biết bao lâu trôi qua, Quý Đường và Doãn Hàm lên bờ.
Quý Đường cầm kính bơi, giũ mái tóc dài ướt sũng: “Em muốn về phòng ngủ một giấc, không có việc gì thì đừng gọi em.” Cô ấy vừa nói với Doãn Hàm vừa đi ngang qua Bùi Oanh Oanh, tiện tay mang luôn đống sách vở trong tay Bùi Oanh Oanh đi.
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, lại nghe thấy Quý Đường bỏ lại một câu: “Doãn Hàm, anh dạy con bé tập bơi đi, sắp thành con mọt sách đến nơi rồi.”
Cô nhìn bài tập của mình bị Quý Đường đem đi, không nhịn được mà thở dài.
Doãn Hàm cũng quay về phòng, chẳng qua anh ta tắm xong rồi lại đi ra, còn mặc thêm một cái áo phông.
Doãn Hàm ra ngoài liền ngồi xuống cái ghế dài ở phía ngoài cùng, anh ta vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng trong tay.
Bùi Oanh Oanh và anh ta cách nhau một cái ghế dài.
Đối với lời của Quý Đường, anh ta chẳng hề tỏ thái độ gì.
Bùi Oanh Oanh cũng thấy vui vẻ tự tại.
Cô vốn không muốn quá gần gũi với Doãn Hàm, như vậy không tốt chút nào.
Bùi Oanh Oanh ngồi một hồi thì muốn đứng dậy về phòng, chỗ này chỉ có mỗi cô và Doãn Hàm, không khí quá lúng túng.
Doãn Hàm vẫn nhìn máy tính bảng như cũ, hình như đang xử lý công việc. Bài tập của cô thì đã bị Quý Đường lấy mất rồi, ngồi đây ngẩn người mãi cũng quá nhạt nhẽo.
Cô muốn về phòng lấy điện thoại nghe nhạc.
Bùi Oanh Oanh về phòng lại thấy cửa bị khoá trái, có lẽ là Quý Đường đang tắm nên không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác là ảo não quay trở ra.
Doãn Hàm vẫn còn nhìn máy tính bảng, Bùi Oanh Oanh liếc nhìn anh ta, rồi đi ra chỗ tay vịn bên mạn thuyền.
Cô cảm thấy đồ bơi của mình rất hở hang nên luôn quấn khăn bông lên người.
Bùi Oanh Oanh nhìn mặt biển, đột nhiên thấy hiếu kỳ, nghĩ không biết bên dưới có cá không.
Chẳng hiểu sao Bùi Oanh Oanh chỉ cúi nhìn một chút thôi mà bỗng mất thăng bằng, cả người cứ thế ngã thẳng xuống biển. Cô chỉ kịp thét lên một tiếng rồi rơi ùm xuống nước.
Doãn Hàm nghe thấy tiếng thét chói tai của Bùi Oanh Oanh thì ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Bùi Oanh Oanh đã biến mất.
Anh ta vội vàng buông máy tính bảng xuống, đứng dậy chạy vọt tới chỗ Bùi Oanh Oanh đứng vừa rồi.
Khi nhìn thấy Bùi Oanh Oanh đang giãy giụa dưới biển, anh ta không nghĩ nhiều liền nhanh chóng nhảy xuống.
Bùi Oanh Oanh chưa từng đến biển, càng chưa bao giờ xuống nước.
Tuy trong sách nói nước biển rất mặn, nhưng cô cũng không quan tâm lắm.
Hiện giờ khi bị rơi xuống biển, cô mới nhận ra nước biển thật sự quá mặn.
Cô há miệng muốn kêu cứu, nhưng vừa há miệng ra, nước biển liền trào vào cổ họng, mặn đến nỗi khiến cô buồn nôn, hơn nữa cả hai mắt cũng đau, nước biển tràn vào mắt làm mắt cô đau rát, nóng cháy.
Bùi Oanh Oanh không được học bơi nên không biết là càng giãy giụa thì càng chìm nhanh hơn.
Cô muốn kêu cứu nhưng lại nói không thành lời, sợ hãi đến phát khóc.
Đúng lúc này, có một cánh tay ôm lấy eo Bùi Oanh Oanh, kéo cô lên trên.
Bùi Oanh Oanh vùng vẫy trong nước một lúc, bây giờ đã sợ đến không chịu nổi, nên vừa thấy có người đến cứu, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt đối phương.
Mặc kệ người tới là ai, cô cũng đều coi người này là cọng rơm cứu mạng.
Doãn Hàm ôm Bùi Oanh Oanh đến bậc thang của du thuyền, tỏ ý bảo cô leo lên. Bùi Oanh Oanh cắn răng leo lên trước, vừa leo đến nơi, cô liền ngồi xụi lơ trên đất.
Sau đó Doãn Hàm cũng lên tới nơi, vừa rồi anh ta quá vội nên cũng không kịp đeo kính bơi, nhưng hai mắt cũng chỉ hơi đỏ. So với một Bùi Oanh Oanh không biết bơi thì tốt hơn rất nhiều.
Anh ta cúi đầu nhìn Bùi Oanh Oanh đang ngồi bệt dưới đất, khăn bông cô dùng để quấn lên người đã sớm bị rơi mất, không biết đã trôi đi nơi nào. Giờ phút này tóc cô ướt sũng, gương mặt nhỏ nhắn trắng đến doạ người, tay chân lộ ra ngoài vừa nhỏ nhắn vừa trắng mịn, mà khiến người ta chú ý nhất chính là lưng của cô.
Bùi Oanh Oanh tập múa từ nhỏ nên cần cổ như cổ thiên nga, mà từ cần cổ thiên nga kéo xuống sau lưng chính là một đường cong ưu nhã, uốn dọc theo cột sống, giống như dòng nước quanh co, hoặc như núi non trập trùng.
Từ trước tới giờ cô chưa từng mặc đồ hở lưng, làn da sau lưng quanh năm bị che giấu dưới lớp áo, hiện tại bị phơi ra dưới ánh mặt trời, ngoài trắng ra thì còn rất non mềm, trắng đến loá mắt, non mềm y như đậu hũ.
Vừa rồi lòng bàn tay Doãn Hàm đã cảm nhận được sự non mềm đó.
Nước biển nhỏ giọt từ tóc cô chảy xuống cổ, rồi trượt xuống theo đường cong, cuối cùng chui vào bên trong đồ bơi.
Doãn Hàm nhíu mày, quay mặt đi, cầm một chiếc khăn bông lớn đưa cho Bùi Oanh Oanh.
Bùi Oanh Oanh bất ngờ thấy một chiếc khăn bông xuất hiện ở trước mặt mình thì hơi sững sờ, sau đó nhận lấy, vội vàng quấn lên người rồi muốn đứng dậy về phòng, nhưng cô vừa mới đứng lên đã ngã mạnh xuống đất.
Doãn Hàm ngạc nhiên, anh ta nhìn chân Bùi Oanh Oanh, thấy mắt cá chân trái của cô hình như cũng hơi đỏ.
Bùi Oanh Oanh cố gắng đứng lên lần nữa, nhưng vẫn thất bại, lần này cô bị ngã thảm hại hơn, đau đến nỗi nước mắt trào ra.
Doãn Hàm thở dài môt hơi, anh ta ngồi xổm xuống, gắng tỏ ra hoà nhã: “Đừng cậy mạnh, chắc em bị rơi xuống nước nên trật khớp rồi, xong lúc nãy leo lên lại va tiếp phải bậc thang nữa.”
Bùi Oanh Oanh cúi gằm mặt, cô vừa khó chịu lại vừa buồn bực, lên tiếng: “Anh có thể gọi chị đến giúp em không?”
Doãn Hàm chỉ đáp lại một chữ “Được.”
Nghe nói Bùi Oanh Oanh bất cẩn rơi xuống nước, mắt cá chân còn bị thương, Quý Đường nhanh chóng ra tới.
Cô ấy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bùi Oanh Oanh thì bảo Doãn Hàm bế Bùi Oanh Oanh về phòng.
Nghe được mệnh lệnh này, Bùi Oanh Oanh giật mình, đang muốn từ chối thì Quý Đường đã cau mày nói: “Chân em bị thương, em không để anh ấy bế về phòng thì chẳng lẽ muốn tự bò về?”
Vẻ mặt Doãn Hàm vẫn bình thản như không, trực tiếp cúi người bế Bùi Oanh Oanh lên.
Lúc anh ta bế Bùi Oanh Oanh về, cả người cô cứng ngắc, cô ngước mắt lên nhìn về phía Quý Đường ở đằng sau, thấy Quý Đường vẫn đang nhìn theo hia người bọn họ, dường như trong mắt còn chứa ý cười, khoé môi cô ấy cũng hơi cong lên.
Bùi Oanh Oanh ngây ngẩn.
Cô ngơ ngác nhìn Quý Đường, Quý Đường cũng nhận ra Bùi Oanh Oanh đang nhìn mình, vậy nhưng cô ấy không những không trốn tránh mà còn nháy mắt với Bùi Oanh Oanh.
***
Chân Bùi Oanh Oanh bị thương, may là trên du thuyền có bác sỹ.
Bác sỹ kia giúp Bùi Oanh Oanh kiểm tra vết thương, lại cầm đá lạnh tới cho Bùi Oanh Oanh chườm.
Quý Đường nhận lấy công việc này, Doãn Hàm bế Bùi Oanh Oanh đặt lên giường xong thì rời khỏi phòng.
Bùi Oanh Oanh ngồi trên giường, ngoài đau mắt cá chân ra thì cô thấy cả người đều không thoải mái, mới bị rơi xuống biển nên có rất nhiều vệt nước muối dính trên người cô, khiến toàn thân cô dính nhớp.
Bùi Oanh Oanh chần chừ giây lát, nhìn Quý Đường đang chườm chân giúp mình, nhỏ giọng nói: “Chị, em muốn đi tắm.”
Quý Đường nâng mắt nhìn cô: “Trên người không thoải mái sao? Em muốn tôi đỡ em đi hay là gọi Doãn Hàm đến bế?”
Dĩ nhiên là Bùi Oanh Oanh chọn Quý Đường rồi.
Rèm cửa sổ trong phòng được thả xuống, ánh mặt trời bên ngoài chỉ có thể chiếu xuyên qua một tầng vải, cả căn phòng liền trở nên mờ ảo.
Quý Đường nghe vậy thì đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, cô ấy vốn mũi cao mắt sâu, vào lúc này trông lại càng đẹp đến không sao tả xiết, một vẻ đẹp siêu thực.
“Được thôi.”
Quý Đường để Bùi Oanh Oanh khoác tay lên vai mình, từ từ đỡ Bùi Oanh Oanh đứng lên, nhưng Bùi Oanh Oanh vừa mới đứng lên thì nơi mắt cá chân đã đau nhói, chẳng qua cô còn chưa kịp ngã xuống thì bỗng thấy cả người mình được bế bổng lên.
Bùi Oanh Oanh trợn mắt há mồm nhìn Quý Đường đang bế mình.
Quý Đường thì ngược lại, cô ấy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, nhỏ nhẹ nói: “May là chưa ngã.”
Quý Đường khoẻ đến như vậy sao?
Bùi Oanh Oanh nhớ tuần trước mình vừa mới cân, cô nặng đến chín mươi cân cơ mà. (Bê: 1 cân Trung Quốc bằng 1/2 kg. Bùi Oanh Oanh nặng 45 kg.)
Thế mà Quý Đường bế cô chẳng khác nào như đang ôm một cục bông vậy, đừng nói đến đổi sắc mặt, ngay cả hơi thở cũng không hề thay đổi.
Bùi Oanh Oanh chớp mắt, biểu tình ngây ngô sững sờ. Quý Đường nhìn thấy liền bật cười thành tiếng.
Cô ấy bế Bùi Oanh Oanh đến phòng tắm, nhẹ nhàng đặt Bùi Oanh Oanh xuống chiếc ghế nhỏ.
Quý Đường xoay người cầm lấy vòi sen, điều chỉnh nước ấm. Thấy Bùi Oanh Oanh vẫn chưa cởi quần áo ra thì nhíu mày, nói mập mờ: “Muốn tôi cởi giúp em sao?”
Bùi Oanh Oanh nhất thời kịp phản ứng, cô nuốt nước miếng, mấp máy môi: “Chị, em có thể tự tắm.”
Quý Đường tắt vòi nước nóng đi, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Oanh Oanh, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bùi Oanh Oanh một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Em định tự tắm kiểu gì? Em không thể tự đứng dậy, cởi quần cũng khó khăn, đến dầu gội đầu cũng không với được luôn, em phải gội đầu nữa.”
Bùi Oanh Oanh lập tức làm một hành động khiến Quý Đường kinh ngạc, cô chống chân phải xuống đất, chân trái co lên, hai tay lắm lấy thành ghế dịch về trước một bước, yếu ớt nói: “Với được mà.”
Quý Đường: “…”
Cô ấy cười cười, tựa hồ hơi bất đắc dĩ: “Được, em tự tắm đi, để tôi mang quần áo vào cho em. Em cũng muốn tự mặc quần áo đúng không?”
Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Trước khi ra ngoài, Quý Đường còn không quên chuyển sữa rửa mặt của Bùi Oanh Oanh xuống đất để cho cô tiện lấy.
***
Lần này Bùi Oanh Oanh tắm mất hơn hai tiếng đồng hồ mới coi như sạch sẽ.
Tắm xong cô mới mở cửa ra, nhỏ giọng gọi Quý Đường.
Một lát sau Quý Đường mới đi tới, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, nhìn Bùi Oanh Oanh khắp một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Tắm xong rồi?”
“Vâng.”
Quý Đường nhếch môi: “Có thể tự tắm được, vậy nhất định là có thể tự mình lên giường rồi.”
Bùi Oanh Oanh: “…”
Vì vậy cô lại làm ra một việc khiến Quý Đường càng kinh ngạc hơn, cô bám vào cửa đứng dậy, rồi co chân nhảy lò cò về giường.
Quý Đường nhìn thấy, mặt lặng lẽ sa sầm.
Bùi Oanh Oanh ngồi xuống giường mới thở phào nhẹ nhõm, cô bôi thuốc, lại chườm lạnh xong thì mới thấy khá hơn một chút, không còn cái cảm giác không thể đứng nổi như trước đó nữa.
Cô vừa mới ngồi ngay ngắn lại, Quý Đường đã đi tới, cô ấy cầm chiếc khăn bông trùm lên đầu Bùi Oanh Oanh, bỏ lại ba chữ lạnh như băng: “Tự mình lau.”
…
Nhưng cũng không lâu sau, Quý Đường lại quay lại, cô ấy cầm gối kê xuống dưới chiếc chân đau của Bùi Oanh Oanh.
“Tối ngủ cũng phải kê chân, không cho phép đá lung tung.”
“Vâng.” Động tác lau tóc của Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại: “Cám ơn chị.”
Quý Đường liếc cô, im lặng không nói gì mà cứ thế ra ngoài.
***
Suốt một đêm này, Bùi Oanh Oanh hầu như không thể ngủ được, chỗ mắt cá chân đau đến nhức nhối, cử động đau mà bất động cũng đau, đầu óc thì choáng váng quay cuồng.
Không biết bao lâu trôi qua, Bùi Oanh Oanh cảm giác được bên giường lún xuống.
“Sao vậy? Đau quá không ngủ được?” Giọng Quý Đường rất trầm.
Bùi Oanh Oanh nhỏ giọng đáp: “Em đánh thức chị ư?”
“Đúng vậy, em liên tục cựa quậy, sao tôi có thể ngủ được?”
Tối nay trong phòng không bật đèn ngủ, rèm cửa cũng khép chặt, Bùi Oanh Oanh không thể nhìn rõ mặt Quý Đường, cô nghe đối phương nói thế thì cắn môi, lại nghe Quý Đường nói tiếp: “Không được cắn môi, phải bỏ thói quen xấu này của em đi.”
“Vâng… em xin lỗi.” Bùi Oanh Oanh rũ mắt, không biết nên làm gì.
Chiều nay cô nghe thấy Quý Đường nói với Doãn Hàm là muốn về sớm hơn dự định.
Nếu như không có cô thì kỳ nghỉ của Quý Đường và Doãn Hàm đã không bị phá hỏng.
“Nếu như muốn xin lỗi tôi thì có phải nên đền bù hay không?” Quý Đường nói, giọng nói còn mang theo vẻ dụ dỗ.
Bùi Oanh Oanh ngơ ngác nhìn cô ấy: “Đền bù kiểu gì?”
Một giây kế tiếp, cô liền thấy có một bàn tay lồng vào trong tóc mình, dịu dàng nâng đầu cô lên.
Hôm nay cô dùng dầu gội đầu hương hoa hồng, giống như hoà trộn vào mùi hương trên người Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh chưa kịp phản ứng thì có thứ gì đó rơi xuống môi cô.
Lạnh như băng.
Cô ngây dại.
Đối phương tuỳ ý hôn cô, còn đưa đầu lưỡi vào trong dò xét.
Chờ khi cô phản ứng lại thì Quý Đường đã sớm ngồi dậy.
Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà run rẩy, cô không nhìn rõ mặt Quý Đường, cũng không biết hiện tại vẻ mặt đối phương ra sao, nhưng cô biết nhất định là mình đang hoảng sợ.
“Em… chị, em không phải đồng tính luyến ái.” Bùi Oanh Oanh khó khăn lắm mới nói ra được câu này.
Cô đã sớm cảm thấy Quý Đường có vấn đề rồi.
Trước đó khi chọn một trong số mấy người bọn cô, Quý Đường bắt các cô cởi quần áo, sau đấy khi lần đầu tiên chính thức gặp mặt, lại là ở trên giường cô, đã vậy còn thò tay luồn vào quần áo cô, thậm chí…
Bất kể những cái ôm, hay là giọng nói thân mật của cô ấy, đều không thể không khiến cho Bùi Oanh Oanh nghĩ nhiều hơn.
Bùi Oanh Oanh vẫn luôn sợ mình hiểu lầm, nên đã cố gắng đè nén loại suy nghĩ này, dù gì thì Quý Đường cũng là người đã có bạn trai.
Nhưng bây giờ, Quý Đường lại hôn cô.
Trên đời này có người con gái nào lại hôn lưỡi người cùng giới chứ?
“Tôi cũng không phải, em nghĩ gì thế?” Quý Đường cười khẽ, cúi người xuống, dùng đầu ngón tay lướt qua môi Bùi Oanh Oanh, nóng hổi tươi mới: “Chỉ là muốn được đền bù thôi, đằng nào thì sau này Oanh Oanh cũng sẽ hôn người đàn ông khác. Tôi nghĩ Oanh Oanh đáng yêu như vậy, không biết sẽ trao nụ hôn đầu cho tên đàn ông thối nào, nhỡ đâu tôi lại không thích kẻ đó, thế thì làm thế nào bây giờ? Cho nên, trao nụ hôn đầu cho tôi là tốt nhất.”
Lời của cô ấy khiến cả người Bùi Oanh Oanh rét lạnh.
Giọng điệu của cô ấy chẳng khác nào đang nói chuyện với thú cưng của mình, không phải, là đang nói với vật sở hữu của mình mới đúng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện