[Dịch] Tối Cường Sát Thủ Hệ Thống
Chương 8 : Ngày diệt vong của thôn Tiểu Thạch
.
Trên những giá nến bằng đồng , những ngọn lửa như hạt đậu, cháy bập bùng trong sảnh chính của giáo đường.
Có một lão giả mặc một áo bào trắng có đính vàng đứng bên cạn thi thể của Ước Khắc thần phụ, nếu có người nào hiểu biết ở đây, hắn sẽ cho ngươi biết rằng, chỉ có phó giáo chủ cấp bậc cực cao trong Quang Minh giáo hội mới có thể khoác áo bào đeo phục sức.
Tắc Tư Mạn cứ im lặng quan sát thi thể trên mặt đất. Ồ, không đúng, ánh mắt của lão lay động biểu hiện lão không có chú ý tên của người chết kia.
Lão đang suy nghĩ, đã bao lâu rôi không bị người mắng qua.
Tắc Tư Mạn xuất thân từ một gia đình quý tộc. Lúc nhỏ, lão được đưa vào tu đạo viện để học hỏi. Khi đó, giáo viên dạy dỗ nghiêm khắc, việc la mắng là chuyện bình thường. Sau này khi thành đạt, nhờ vào thế lực và thủ đoạn của gia tộc, địa vị của lão trong Quang Minh giáo hội càng ngày càng tăng lên. Sau bao nhiêu năm cố găng, lão từ một nhân viên thần chức bình thường đã được thăng lên làm phó chủ giáo.
Có thể nói, từ lúc lão làm nhân viên thần chức đến giờ, chưa từng bị người nào mắng thẳng vào mặt.
Nhưng vào hôm nay, lão bị một đám nông phu chỉ thẳng vào mặt, buông lời mắng xối xả.
Lão cứ làm theo thông lệ của một nhân viên thần chức giám sát tuần tra. Khi lão xuống xe ngự dừng ngay cửa thôn, tình hình vẫn bình thường. Lão cho rằng, khi đám thôn dân ngu muội lạc hậu này nhìn thấy chính mình, ánh mắt của bọn họ sẽ là sùng bái kính sợ. Loại ánh mắt này, loại tình cảnh này, lão đã rất quen thuộc rồi. Và vào lúc đó, ngươi chỉ cần đi ra phía trước, nói vài câu thân thiết ới bọn họ, đám nông phu kia sẽ cảm tạ ơn đức với ngươi, càng thêm kính sợ.
Tiếp theo, lão nhìn thấy một đám đông kích động chạy đến đây, có người thậm chí còn không có mang giầy nữa. Ồ, đây đúng là một nhóm tín đồ thành kính cở nào. Lão tự nhắc nhở, liền bước ra, nói giọng nghiêm nghị: “Các tín đồ thành kính, chào các con, ta thay mặt tổng hội của Quang Minh thần, gửi đến những lời thăm hỏi ân cần thân thiết đến các con.”
“Ân cần cái con mẹ mày!”
Lão bị phun một bãi nước bọt vào mặt, sau đó hơn mười ngón tay chỉ thẳng vào mặt mà mắng. Trong lúc bị đám người kia mắng mỏ, lão còn phải nhận thêm vài đôi dép…. Lúc này, lão mới hiểu rõ, tại sao những người kia lại đi chân đất.
“Đại nhân, đây là hung khí giết chết Ước Khắc.” Bá Ni cầm một cây cung nỏ báo lại với Tắc Tư Mạn đang hoảng hốt.
Tắc Tư Mạn kinh ngạc nhìn cây cung nỏ này. Vật liệu bình thường, tựa hồ chỉ làm từ gỗ bình thường, tay nghề quá xấu, mà quan tro5nh nhất là phần đầu mũi tên được gọt dũa không đều. Toàn bộ cây cung nỏ thật giống với một món đồ chơi đánh trận của trẻ con.
“Có phát hiện gì nữa không?”
Bá Ni đáp: “Dựa theo thân nhiệt của Ước Khắc, thời gian tử vong trong khoảng mười giờ. Địa điểm tử vong chính là phòng xưng tội. Có lẽ là sát thủ giả làm tín đồ, lợi dụng khoảng cách gần để giết chết.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Đây không phải là nội dung mà Tắc Tư Mạn muốn nghe. Lão mặt kệ tên ngu xuẩn kia làm sao mà chết đi. Lão chỉ muốn xác định thân phận của sát thủ. Giả làm tín đồ, cầm cây cung nỏ, dùng khoảng cách gần để giết. Những điều này không thể nói rõ cái gì cả.
Bá Ni chần chờ nói: “Có một huynh đệ phát hiện một dấu vết rất nhỏ ở bức tường hậu viện. Trên cửa sổ phòng của Ước Khắc, có một lỗ nhỏ bị người để lại. Nếu như đó là do hung thủ lưu lại, thủ pháp như thế thật là chuyên nghiệp.
Làm việc chuyên nghiệp như vậy chỉ có sát thủ giết người để lấy tiền thưởng.
Tắc Tư Mạn dùng giọng châm trọc hỏi lại: “Chuyên nghiệp ư? Ngươi nói rằng có một sát thủ chịu đi xa xôi đến nơi này, chỉ dụng một món đồ chơi giết một nhân viên thần chức bình thường ư? Hắn cũng điên đó, hai là nói hắn đi ngang qua giết người cho vui?”
Bá Ni cũng biết tin tức này có điểm không đúng, không thể làm gì khác hơn mà nói: “Như thế chỉ có thể dùng dấu tay trên cây nõ so sánh với những thợ săn xung quanh.”
Tắc Tư Mạn âm thanh càng bén nhọn: “Ồ? Một thợ săn trong thôn nhỏ giết người, một Quang Minh kỵ sĩ đội lại không tìm được đầu mối hữu dụng. Ngươi muốn nói rằng Quang Minh kỵ sĩ của chúng ta rất vô dụng ư?”
Nói thợ săn gây ra, như vậy cũng không được luôn. Trong thôn Tiểu Thạch, thôn dân đều sinh sống bằng nghề nông. Cho dù phía nam của nó có một mảnh rừng nhỏ, nhưng nếu có thợ săn, chỉ là những tên bình thường bắt gà bắt thỏ các loại mà thôi, còn thợ săn chuyên nghiệp làm sao hoạt động ở đây cơ chứ.
Bá Ni ngậm miệng lại.
Tắc Tư Mạn sau hau lần châm biến, đã lâm vào trầm tư. Quang Minh kỵ sĩ dĩ nhiên không phải là đồ bỏ đi, trên thực tế tố chất chiến đấu của bọn họ có thể được đánh giá cao hơn với kỹ sị đoàn của một đế quốc bình thường. Bọn họ không tìm được đầu mối hữu dụng gì, vậy có thể kết luận đối thủ là một người chuyên nghiệp. Phán đoán của Bá Ni hẳn không có vấn đề gì. Nhưng mà với một tên chuyên nghiệp thì coi trọng cái gì chứ? Cần biết rằng, giết một tên nhân viên thần chức thấp kém như Ước Khắc, tiền thưởng không quá một kim tệ. Chẳng lẽ thật là đi ngang qua đây?
Tóm lại, Tắc Tư Mạn không biết rằng, nhân sĩ chuyên nghiệp bọn họ đoán mò đó đang ở cánh rừng nhỏ cách bọn họ không xa.
Không thể không nói, giết người và giết gà là việc khác nhau hoàn toàn.
Mặc dù trước khi ra tay, Đường Ân không ngừng nói cho chính mình, đối phương là một ác nhân đáng chết, cho nên phải thay trời hành đạo. Nhưng sau khi nhìn Ước Khắc thật sự chết ở trước mặt mình, hắn vẫn cảm thấy hoang mang.
Sau khi miễn cưỡng xử lý hiện trường, chờ thôn dân kéo đến, hắn vội nhảy ra từ sân sau, rồi chạy thẳng tới khu rừng, sau đó nôn mửa liên tục.
Trong giáo đường, Tắc Tư Mạn đang im lặng thì đột nhiên mở miệng nói: “Thời gian tử vong của Ước Khắc chính là trước lúc chúng ta nghe được tiếng chuông?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi có cảm giác rằng việc này trùng hợp quá hay không…”
Bá Ni vừa động: “Ngài nói là….”
Tắc Tư Mạn dường như nghĩ thông suốt cá gì, mỉm cười nói: “Hành trình của chúng ta là cố định, chỉ cần người cẩn thận là có thể biết được. Tốc độ di chuyển của chúng ta cũng chậm. Nhưng khi chúng ta gần đến thôn, thì tiếng chuông lại vang lên.”
“Ngài cho rằng có người cố ý để cho Ước Khắc chết trước mặt chúng ta?”
“Không chỉ như vậy.” Tắc Tư Mạn giọng lạnh lùng: “Cái tên Ước Khắc ngu xuẩn chết thì đã chết rồi, nhưng còn hành vi của hắn bại lộ ra đã làm dơ bẩn vinh dự của Quang Minh giáo hội. Người trong thôn này cũng sẽ không còn tin vào thần Quang Minh nữa. Thêm vào đó, nếu như có người cổ động đám thôn dân này đem chuyện đó truyền đi….”
“Việc đó quả thực đáng sợ. Đây là một kiếp nạn.”
Tắc Tư Mạn lạnh lùng nói: “Không sai. Tai nạn lần này sẽ trở thành một vết nhơ cho chúng ta. Dù sao ta là tuần sát sử của đám nhân viên thần chức này, chết tiệt rằng, sự việc được phát hiện trong phạm vi của chúng ta!”
Cái này không phải là tạt một chén nước bẩn lên người đại nhân ư? Đáng chết, là ai làm?” Bá Nhi hoàn toàn sáng tỏ suy nghĩ của Tắc Tư Mạn, không khỏi thầm than rằng quả nhiên người ở vị trí cao đều không đơn giản a. Hơn nữa nếu như vậy, thủ pháp chuyên nghiệp được giải thích rồi. Dù sao nếu như có người cố ý tạo ra, dĩ nhiên sẽ mời một ít nhân sĩ chuyên nghiệp đi làm để tranh lưu lại đầu mối.
“Là ai thì bây giờ không quan trọng nữa. Mấu chốt là chúng ta bây giờ nên xử lý như thế nào?”
Bá Ni cũng thật cơ trí, liền nói ngay: “Nên nói rằng Ước Khắc thật đã bị giết từ lâu, đây là một người của tà giáo Man Hoang giả dạng hắn?”
Man Hoang giáo là tông giáo tín ngưỡng của bộ lạc Bắc Hoang, là tử địch với Quang Minh thần điện. Tín đồ hai bên gặp nhau, thường là có một bên phải chết.
Tắc Tư Mạn cũng không có nói không: “Chủ ý không tệ. Nhưng mà làm như thế hơi khó khăn. Nông phu là ngu muội, nhưng không phải ngu dốt.”
“Vậy thì dùng tâm linh thần thuật để phong ấn đoạn trí nhớ này của bọn chúng.”
“Sẽ có hậu hoạn. Có pháp thuật phong ấn tất nhiên cũng có phương pháp giải trừ. Đến lúc đó sự việc càng không tốt.”
Ba Ni bó tay, hỏi: “Thuộc hạ đần độn, không nghĩ ra được biện pháp tốt nào.”
Tắc Tư Mạn mỉm cười: “Từ từ nghĩ thôi, sẽ tìm được phương pháp tốt. Có đôi khi, chúng ta cần phải thay đổi lại lối suy nghĩ. Nếu như chúng ta suy đoán thận phận của hung thủ như vậy, thì phải tập trung suy nghĩ vào hướng đó.”
Suy nghĩ sâu hơn? Suy nghĩ sâu hơn…. Bá Ni nhìn Tắc Tư Mạn mỉm cười, đột nhiên rùng mình. Chẳng lẽ là….
Thấy khuôn mặt của Bá Ni biến đổi không ngừng, Tắc Tư Mạn nhíu mày mỉm cười: “Ồ, xem ra ngươi đã tìm được phương pháp tốt rồi. Ta lúc đó chọn ngươi làm thủ hộ kỵ sĩ trưởng là do đầu óc cơ trí cửa ngươi. Nói cho ta nghe thử xem.”
Bá Ni run rẩy nói: “Phải….nếu không đem… đem…. đám nông phu đều… đều…. đều….”
“Đều làm sao?”
Nhìn ánh mắt sâu xa của Tắc Tư Mạn, Bá Ni cắn răng: “Đều giết hết!”
Hô.. Nói ra xong, Bá Ni đột nhiên có cảm giác mơ màng quái dị. Loại cảm giác này giống như loại cảm giác của ông lúc nhỏ, vì để chứng tỏ bản lĩnh nam nhân của mình, làm ra vẻ thờ ơ mà giết chết con chó già.
Tắc Tư Mạn không nói lời nào, chỉ là võ vai của Bá Ni, và mỉm cười.
Bá Ni cúi người, tỏ vẻ cảm tạ.
“Đại nhân, đám thôn dân tụ tập tại cửa giáo đường, yêu cầu ngài thay mặt giải thích.” Một Quang Minh kỵ sĩ báo cáo lại tình hình.
Tiếng mắng mỏ ở cửa càng lúc càng lớn, điếc ta nhức óc.
Bá Ni ra lệnh: “Bảo vệ cánh cửa, đừng để bọn họ tiến và. Trước trấn an tinh thần của bọn họ, nói rằng chúng ta đã tìm ra đầu mối, chỉ một hai giờ nữa, chúng ta sẽ tuyên bố rõ với bọn họ.”
“Tuân lệnh!”
“Còn nữa, sau khi làm xong việc này, mọi người tập hợp ở hậu viện giáo đường.”
“Tuân lệnh!” Kỵ sĩ lĩnh mệnh rời đi.
“Đại nhân ngài xem…”
“Ngươi làm rất khá.” Tắc Tư Mạn cười nói: “Thần thánh Quang Minh kỵ sĩ đường muốn thay máu. Ta có một danh ngạch. Chờ sau khi hoàn thành công việc tuần tra này, ngươi đi thử một lần xem.”
Bá Ni đại hỉ: “Cám ơn đại nhân tài bồi.”
Thần thánh kỵ sị chính là kỵ sĩ cấp cao nhất của Quang Minh giáo hội. Mặc kệ là địa vị hay là vũ lực đều là lực lượng trung thành của giáo hội. Nơi xuất thân của những kỵ sĩ này chí là từ thần thánh Quang Minh kỵ sĩ đường. Chỉ cần đậu qua một khoá huấn luyện thì có thể trở thành thần thánh kỵ sĩ rồi.
“Cái này là ngươi nên được.” Lập túc, Tắc Tư Mạm đưa một miếng thuỷ tin phát ra ánh sáng trắng đậm đặc cho Bá Ni, rồi nói, “Tìm một chỗ tốt để phóng nó.”
“Thần phạt thuỷ tinh!” Bá Ni kinh hãi.
Tắc Tư Mạn nhìn miếng thuỷ tinh kia với dáng vẻ rất đáng tiếc “Đúng vậy, đây là thần phạt thuỷ tinh. Vật này là vật duy nhất mà ta có được trong suốt mấy năm qua. Đáng tiếc a….”
“Ngài, ngài muốn dùng cái này để huỷ diệt thôn trang?”
“Chỉ có như vậy mới không lưu lại dấu vết nào cả. Còn nữa, để cho đám kỵ sĩ của ngươi câm miệng lại, tốt nhất là quên đi chuyện này. Bằng không, ngươi gặp phiền phức đó.”
“Dạ, Bá Ni vĩnh viễn thuần phục đại nhân.”
Năm giờ sau, bầu trên chỉ toàn một mảnh đen nhánh.
Một đạo bạch quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh về giáo đường.
Giống như một là tia lửa cháy vào một đống hoả dược. Giáo đường đột nhiên phát ra quang mang chói mắt, không khí xoay cuồng, trực tiếp cắn nuốt cả thôn trang.
Ở phía nam, bên cạnh rừng cây, Bá Ni cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt mình, vẫn chăm chú nhìn một màn trước mắt.
Tắc Tư Mạn nhíu mày nói: “Xe ngựa của ta. Chết tiệt, đừng để cho ta biết ai hại ta, nếu không ta nhất định sẽ cho hắn lên đài giảo hình.”
Xe ngựa hoa lệ của Tắc Tư Mạn dừng ở trước giáo đường. Vì tránh việc bị phát hiện, không thể làm gì khác hơn là để lại nó để bị huỷ diệt cùng với thôn Tiểu Thạch.
Bá Ni trong lòng phát lạnh, hơn hai trăm mạng người a, nhưng trong mắt Tắc Tư Mạn, còn không bằng một chiếc xe ngựa.
Bạch quang tới nhanh đi cũng nhanh. Chỉ chốc lát, tình cảnh đã trở nên im lặng. Chỉ là thôn Tiểu Thạch đã không còn một vết tích gì. Nơi này trở thành một vùng đất cằn cỗi.
Tắc Tư Mạn nói: “Tạo một cái bia thánh linh đi. Mặt khác, cho người báo tình hình ở phong địa này với gã kỵ sĩ kia… lý do thì không cần ta chỉ nha?”
“Dạ! Đại nhân yên tâm!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện