[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 73 : Ta, Chính Là Phi Ưng Bang
Ngày đăng: 18:27 04-05-2018
.
Phi Ưng bang sau khi hoàn thành cải cách là có thể khiến cho Tam Anh hội cũng phải kiêng dè, Tô Tín cũng chuẩn bị muốn ra tay.
Tất cả bang phái trong Thường Ninh phủ trừ Huyết Y hội là tồn tại có thế lực khủng bố sau lưng, địa bàn đối với những bang phái khác mà nói là vô cùng quan trọng.
Cho nên trước tiên Tô Tín nhắm mục tiêu vào Thanh Trúc bang.
Hiện tại Phi Ưng bang mạnh hơn Thanh Trúc bang rất nhiều, nếu chỉ cần đại chiến là có thể thắng ngay trận đầu.
Nhưng Tô Tín không lựa chọn khai chiến hiển nhiên như vậy, mà ra sách lược ăn dần từng bước.
Nếu khai chiến toàn diện, tuy có thể diệt Thanh Trúc bang nhưng Tô Tín cũng không dễ chịu, bang chiến sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ.
Huống hồ Tô Tín còn ý định lợi dụng Thanh Trúc bang tiến hành rèn luyện thủ hạ dưới tay.
Phi Ưng bang trải qua cải cách và khuếch trương kêu gọi bang chúng gia nhập, hiện tại bang chúng đã vượt qua một vạn hai ngàn người.
Trong số đó có tám ngàn người gia nhập chiến đường, thậm chí số lượng không kém gì nhân số bang chúng của Thanh Trúc bang.
Đại bộ phận trong đó hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, vừa vặn nhân cơ hội chiến đấu đại quy mô này để đệ tử bang phái quen bang chiến, bất kể thắng bại, vừa hay để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu một chút.
Với sách lược xơi tái từng bước như vậy, Phi Ưng bang cùng Thanh Trúc bang mỗi ngày đều xảy ra ma sát vài lần, khai chiến mấy trận.
Bởi vì quy mô quá nhỏ nên Thanh Trúc bang cũng không thể làm việc gì khác, dù sao Phi Ưng bang cũng không khai chiến toàn diện với bọn họ, thậm chí trong một số trận chiến đấu Thanh Trúc bang vẫn chiếm thượng phong đó.
Cho nên đối với những trận triến ma sát như vậy Thanh Trúc bang đều mắt nhắm mắt mở, kỳ thật chính bọn họ cũng không muốn tử đấu với Phi Ưng bang, đương nhiên đến cuối cùng đã khiến bọn họ hối hận.
Cũng với sách lược xơi dần từng bước tự nhiên này không cần Tô Tín quan tâm tới, thậm chí Lý Phôi cũng không cần ra tay, toàn bộ giao cho chiến đường xử lý.
Tô Tín đẩy Lý Thanh lên vị trí đại đầu mục, có hắn và Lưu Thắng Minh lão làng trấn thủ, loại bang chiến quy mô nhỏ này không có vấn đề gì.
Sau khi tu luyện xong, nhân lúc còn rảnh rỗi Tô Tín đi tới trường tư thục đón Hinh Nhi tan học.
Trước kia Tô Tín đưa Hinh Nhi đến trường tư thục tại Vĩnh Lạc phường, về sau Vĩnh Lạc phường bị Thanh Trúc bang chiếm nên hắn đành chuyển Hinh Nhi tới trường tư thục tại Kim Nguyệt phường.
Kim Nguyệt phường với tư cách là phường lớn nhất trong đông thập nhị phường, trường tư thục tại nơi này còn nhiều hơn Vĩnh Lạc phường nhiều.
Gọi thêm cả Hoàng Bỉnh Thành cũng đang vô cùng rảnh rỗi, Tô Tín đi thẳng đến trường tư thục. Vừa tới cửa trường hắn đã nhìn thấy một đám người vây quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Tô Tín đẩy đám người ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn giận dữ.
Hóa ra là mấy tiểu hài tử đánh nhau ở trước cửa trường tư thục. Vốn dĩ việc này là chuyện rất bình thường, hài tử mà, lúc nào chẳng ầm ĩ, cãi vã nhau.
Nhưng cảnh tượng trước mắt là bốn tiểu nam hài tầm 10 tuổi đang vây đánh nữ hài nhỏ gầy, mà nữ hài này chính là Hinh Nhi.
Hinh Nhi đã học qua nội công và kiếm pháp của Tô Tín, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu hài tử bảy tuổi nên khí lực lớn bao nhiêu chứ?
Hơn nữa nàng không có kiếm bên người, chỉ có thể vung mạnh túi sách nhỏ ngăn cản, nàng bị bốn nam hài tử đánh lui về phía sau.
Trong đó một tiểu nam hài thân thể mập mạp cười lạnh nói:
- Xú nha đầu ngươi dám đánh ta, hôm nay ta sẽ giáo dục ngươi một chút, để cho ngươi biết ai là lão đại.
Hinh Nhi quật cường nhìn hắn, nói:
- Ngươi mắng phụ mẫu ta, ta sẽ đánh ngươi!
- Haaa.... Ta còn mắng đấy, ngươi chính là dã hài tử không phụ mẫu, có bản lĩnh ngươi gọi phụ mẫu ma quỷ của ngươi đánh ta đi.
Tiểu hài tử mập mạp hung hăng càn quấy cười lớn, khiến đám người chung quanh cau mày.
Trường tư thục dạy học dạy làm người, tiểu mập mạp này đúng là quá không có giáo dưỡng.
Cho dù nghĩ như vậy cũng không có ai đứng ra ngăn cản, bởi vì có bốn tên đại hán đứng sau tiểu mập mạp, chúng dùng ánh mắt hung ác nhìn chung quanh, nên không người nào dám đứng ra xen vào việc người khác.
Bọn họ mặc kệ nhưng vẫn còn có người quản.
Hoàng Bỉnh Thành nhìn thấy muội muội như trân bảo của lão đại bị khi dễ, hắn sẽ làm gì?
Hắn lập tức tiến lên đẩy mấy tên tiểu tử kia ra, nổi giận mắng:
- Mấy tên nam hài các ngươi ức hiếp nữ hài tử còn có xấu hổ hay không? Phụ mẫu các ngươi dạy các ngươi như vậy sao? Có tin hôm nay ta đánh các ngươi bờ mông nở hoa hay không, thay phụ mẫu các ngươi giáo huấn một trận!
Tiểu mập mạp cho dù đối mặt với người lớn như Hoàng Bỉnh Thành vẫn hung hăng càn quấy.
- Ngươi là cái thá gì chứ? Loại như ngươi có tư cách giáo huấn ta? Lưu thúc, ở đây có người khi dễ ta!
Bốn tên tráng hán bên cạnh đẩy đám người đi tới, một người trong đó mặt mũi đầy khinh thường đẩy Hoàng Bỉnh Thành:
- Tiểu nha đầu này là người nhà của ngươi? Cuối cùng cũng nhìn thấy chính chủ, nếu hôm nay nha đầu đó không xin lỗi thì không được phép đi.
Tên tráng hán kia khí lực khá mạnh, tuy Hoàng Bỉnh Thành cũng từng tu luyện nội công nhưng cái kiểu Tô Tín ép hắn sử dụng bữa đực bữa cái ấy nên cùng lắm khí lực cũng như cường thân kiện thể, bị hắn đẩy lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
- Khốn kiếp!
Hoàng Bỉnh Thành lúc này tức giận trong lòng.
Hoàng Bỉnh Thành hắn hiện tại chính là người quyền thế lớn nhất trong Phi Ưng bang dưới trướng Tô Tín, tuy thân phận Lý Phôi không khác gì hắn nhưng Lý Phôi lại không quan tâm quyền thế.
Cho nên Hoàng Bỉnh Thành hiện tại chính là nhân vật tâm phúc chạm tay có thể bỏng trong Phi Ưng bang, ai gặp hắn mà không cung kính kêu một tiếng Hoàng gia?
Hiện tại suýt nữa bị tiểu lâu la đẩy té ngã, hắn suýt nữa tức nổ phổi, lập tức muốn xông lên dốc sức liều mạng, nhưng cũng ngay lập tức bị Tô Tín cản lại.
- Tức giận hồ đồ? Không đi gọi người tới đây!
Tô Tín đi tới, thản nhiên nói.
Hoàng Bỉnh Thành lúc này mới kịp phản ứng, chính mình thật sự là tức giận hồ đồ, với thân phận của hắn mà phải tự mình ra tay sao? Huống chi thể trạng của mình còn không đủ để người ta đánh mấy đòn.
Nhìn thấy Tô Tín đến, Hinh Nhi lập tức bổ nhào vào lòng hắn kêu một tiếng ca ca, đôi mắt đẫm nước mắt, so với dáng vẻ quật cường vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Tráng hán họ Lưu nhìn thấy cảnh này liền hừ lạnh, nói:
- Ngươi chính là người nhà của tiểu nha đầu này sao?
Tô Tín không để ý đến hắn, chỉ xoa xoa đầu Hinh Nhi và an ủi nàng.
Nhìn thấy Tô Tín bỏ qua mình như thế, tráng hán họ Lưu lập tức giận dữ, nhưng Tô Tín nói một câu kế tiếp làm hắn tỉnh táo lại.
- Dám nháo sự ở Kim Nguyệt phường, ngươi đi theo ai lăn lộn?
Nghe Tô Tín nói như thế, tráng hán họ Lưu lập tức kịp phản ứng, đối phương cũng là người trên đường.
Nhìn tuổi của Tô Tín không giống như đại nhân vật nhưng nơi này không phải địa bàn của hắn, chuyện này náo lớn cũng làm hai bang phái tranh chấp.
Cho nên tráng hán họ Lưu pha trò nói:
- Thật không nhìn ra nha, thì ra huynh đệ cũng là người trong đồng đạo, đã như thế chuyện này thôi đi, tiểu hài tử đánh nhau mà thôi, không coi là đại sự gì.
Tráng hán họ Lưu lôi kéo tiểu mập mạp muốn đi, nhưng Tô Tín lại lãnh đạm nói:
- Ta cho ngươi đi sao?
Đột nhiên tráng hán họ Lưu quay đầu lại, sắc mắt rét lạnh, nói:
- Huynh đệ kia, bởi vì cái gọi là làm người lưu một đường ngày sau dễ tương kiến, chỉ là tiểu hài tử đánh nhau mà thôi, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy chứ?
- Tiểu hài tử đánh nhau còn cần đám người lớn các ngươi ở phía sau lược trận sao?
Giọng Tô Tín lạnh băng:
- Nếu hôm nay các ngươi không cho ta câu trả lời thỏa đáng, vậy thì không ai có thể rời khỏi Kim Nguyệt phường.
- Cuồng ngôn!
Tráng hán họ Lưu quát lớn:
- Ta là tiểu đầu mục dưới trướng Tưởng Hà Tưởng đại đầu mục Giang Dương bang, hài tử này cũng là nhi tử của Tưởng đại đầu mục, ngươi dám động tới chúng ta thử xem?
- Trên địa bàn Phi Ưng bang ngươi dám lôi Giang Dương bang để uy hiếp ta?
Suýt nữa Tô Tín giận quá hóa cười.
Tráng hán họ Lưu cười lạnh nói:
- Ngươi bị ngu sao, Phi Ưng bang là Phi Ưng bang, chuyện này náo lớn thì các lão đại của ngươi tha cho ngươi sao?
Tô Tín vuốt cằm, nói:
- Thật có lỗi, ngươi nói sai một việc, ta chính là Phi Ưng bang, mà Phi Ưng bang chính là ta!
Tên tráng hán họ Lưu vừa muốn nói gì đó liền thấy bốn phương tám hướng là bang chúng Phi Ưng bang chen chúc tới, mới một lúc đã có mấy trăm người.
Đám người vây xem thấy thế liền dạt qua một bên.
Ồ, đúng là đại nhân vật khó lường đấy!
- Tham kiến bang chủ!
Đám bang chúng bốn phía lập tức hô to.
Tô Tín chậm rãi đi tới trước mặt tráng hán họ Lưu và thản nhiên nói:
- Giới thiệu với ngươi một lần nữa, tại hạ Tô Tín, là Tô Tín bang chủ Phi Ưng bang hiện tại. Nói là phải tin, ta nói không cho phép các ngươi rời khỏi Kim Nguyệt phường, ngươi bây giờ tin hay không?
Tráng hán họ Lưu lập tức há hốc mồm nhìn Tô Tín, run rẩy nói:
- Tô... Tô bang chủ, là ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin người tha cho ta!
Lúc này tráng hán họ Lưu hết hi vọng.
Cả đám bang chúng ở Thường Ninh phủ đi theo bang phái lăn lộn có ai không nghe qua sự tích của Tô Tín? Thậm chí rất nhiều người còn sùng bái hắn như thần tượng.
Nhưng đại bộ phận mọi người chỉ biết Tô Tín là người trẻ tuổi chứ không biết bộ dạng như thế nào, nhiều người chưa từng thấy mặt.
Hắn làm sao nghĩ tới chính mình chẳng qua chỉ phụng lệnh lão đại đi đón nhi tử hắn tan học lại chọc phải đại nhân vật giống như Tô Tín.
Tô Tín bình tĩnh nói:
- Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhi tử đại đầu mục Giang Dương bang lại đi tới trường tư thục bên Kim Nguyệt phường sao?
Tráng hán họ Lưu run rẩy nói:
- Đây là con tư sinh của lão đại với ngoại thất, bởi vì đại tẩu ghen cho nên hắn không dám thả con mình trong địa bàn Giang Dương bang, mà gửi hắn đi tư thục bên Kim Nguyệt phường, hơn nữa còn tìm ba thủ hạ đi theo hắn.
- À, ngay cả nhi tử của mình cũng không dám để bên cạnh, vị lão đại của ngươi cũng đủ bất lực.
Tô Tín quay đầu lại, hắn nói với tiểu mập mạp:
- Khi dễ nữ hài cũng không phải là thói quen tốt, đây là không đúng nên ngươi phải nói xin lỗi.
Tuy tiểu mập mạp bị bang chúng Phi Ưng bang chung quanh bao vây đông đảo nên sợ hãi, nhưng hắn ngày bình thường ngang ngược kiêu ngạo thành thói quen, cũng không biết Tô Tín là thân phận gì, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, quật cường nói:
- Không nói, không thèm nói đó!
Tráng hán họ Lưu bên cạnh hắn sắp khóc.
Tiểu tổ tông ơi, ngươi có biết hay không, cho dù phụ thân ngươi gặp người trước mặt cũng phải ngoan ngoãn hành lễ nhận sai đó.
Tô Tín khẽ cười một tiếng:
- Không xin lỗi sao? Yên tâm, ta là người lớn không đánh tiểu hài tử.
- Nhưng làm sai việc cũng nên phải chịu trừng phạt, ngươi không muốn xin lỗi, vậy hãy để người khác nhận lỗi thay ngươi đi.
Tô Tín tùy tiện chỉ một tên bang chúng Giang Dương bang:
- Đi, đãnh gãy chân trái của hắn cho ta, còn không xin lỗi thì đánh chân phải, lại không xin lỗi tiếp tục đánh gãy cánh tay, dù sao thân người có rất nhiều thứ để đánh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện