[Dịch] Tối Cường Hệ Thống

Chương 12 : Có thể cấp một cơ hội hay không?

Người đăng: 

.
oOo Bên trong "Nhân Tài Đăng Ký Đường", đưa tay không thấy được năm ngón, thế nhưng Lý trưởng lão giống như có thể coi thường bóng tối, mau chóng từ trên giá tìm được một quyển sách. Quyển sách này là ghi ghép trọn đời những việc đã trải qua của tổ sư khai tông. Trong bóng đêm, đôi mắt là hai ngọn lửa xanh lét nhảy múa, chung quanh không một tiếng động, chỉ nghe tiếng Lý trưởng lão lật từng trang giấy. - Vì sao người đệ tử này lại có thể luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới cao như thế nhỉ, trước giờ chưa từng có a. Lý trưởng lão lầm bầm, trong sách ghi Thái Cấp Ma Thân chỉ là một quyển công pháp luyện thể mà tổ sư khai tông tùy tay viết ra, đặc biệt cấp cho bao cát luyện tập, thật đúng là chưa bao giờ xuất hiện qua người đem luyện đến trình độ như vậy. . . . . Hôm sau. Lâm Phàm tỉnh giấc, chuyện đầu tiên làm là kéo đũng quần ra nhìn. Thấy tiểu đệ đệ khoẻ như vâm, bình yên vô sự, Lâm Phàm mới yên lòng. Từ nay về sau, Lâm Phàm cam đoan tuyệt đối sẽ không làm lại chuyện như vậy, quả thực là muốn mạng người. Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Phàm có chút nghi hoặc, là ai tìm đến mình? Chẳng lẽ là Hàn Lục tới? À không phải, với chuyện quá phận ngày hôm qua, Hàn sư huynh không một cước đá văng cửa phòng mình thì quá xin lỗi bản thân rồi. Lâm Phàm không có nghĩ nhiều, thu dọn một chút rồi mở cửa. - Ơ, ngươi là? Lâm Phàm nhìn người trước mắt, có chút nghi hoặc, lạ mặt, không quen thuộc. - Ta ở ngay bên cạnh, đệ chính là Lâm sư đệ mới vào ngoại môn đúng không? Người đến mỉm cười, giống như là một đại ca ca đối đãi tiểu đệ đệ mà nhìn Lâm Phàm. - À, thì ra là sư huynh, mời sư huynh vào. Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời vui vẻ, có exp tự đến cửa rồi. - Ha ha, Lâm sư đệ khách sáo quá, Nghê sư huynh ngày hôm qua dặn ta phải chiếu cố chăm sóc đến Lâm sư đệ, giờ là lúc ngoại môn dùng cơm, Lâm sư đệ mới vào ngoại môn, chỉ sợ còn chưa biết ăn ở đâu, để ta dẫn đường đi. Doãn Mạch Thần nhìn Lâm Phàm, cảm giác tiểu sư đệ mới vào này rất không tồi, đối đãi người khác rất nhiệt tình, sau này nếu có cơ hội hẳn là nên lui tới nhiều hơn. - Tốt, vậy làm phiền sư huynh. Lâm Phàm vui vẻ nói. Dọc theo đường đi, Lâm Phàm hỏi đông hỏi tây, Doãn Mạch Thần cũng nhất nhất giải đáp. - Doãn sư huynh, nhà ăn này lớn quá nhỉ. Giờ phút này Lâm Phàm phóng mắt mà nhìn, chỉ thấy tấp nập toàn người là người, mà mỗi người đều có cấp bậc tu luyện lơ lửng trên đỉnh đầu. Trong mắt Lâm Phàm, tất cả đều là exp a. - Lâm sư đệ, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều dùng cơm ở đây, chỗ dùng cơm tự nhiên phải rất lớn. Doãn Mạch Thần giải đáp nói. - À… Sau đó Lâm Phàm dưới dẫn dắt của Doãn Mạch Thần mà qua nhận một phần đồ ăn. Có rau có thịt, rất là thịnh soạn. Chẳng qua không biết thịt này là thịt gì, tại sao chưa thấy bao giờ, hơn nữa rất thơm ngon, mùi hương xông lên làm người ta cảm thấy rất thèm ăn. Bụng Lâm Phàm đã sớm biểu tình, hơn nữa sau khi bước vào Hậu Thiên thì dạ dày hắn dường như lớn hơn, hắn cũng không nói thêm gì mà bắt đầu tiên diệt khẩu phần của mình. Quả nhiên là không phải thức ăn thông thường, Lâm Phàm ăn xong thì exp cũng tăng thêm một chút. Lâm Phàm ngẩng đầu, chỉ thấy Doãn Mạch Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn mình: - Sư huynh, huynh nhìn đệ làm gì? Hiện tại Lâm Phàm chỉ cần nhìn một ánh mắt có chút khác thường nào đó thì cũng cảm giác cả người run lên, giống như thời thời khắc khắc đều có người nhớ tới thân thể thuần khiết của mình. Doãn Mạch Thần cười cười: - Không có gì, chỉ là bộ dạng ăn như hổ đói của Lâm sư đệ khiến ta mở rộng tầm mắt thôi. - Doãn sư huynh, mỗi người chỉ có thể lĩnh một phần cơm thôi sao? Lâm Phàm hỏi. - Đúng, ở đây chuẩn bị suất ăn theo đầu người. Doãn Mạch Thần cười nói. Lâm Phàm vừa nghe, tức thì vui mừng. Hiện giờ ở trong mắt Lâm Phàm, bất kỳ ai cũng đều là exp, mà không đi tranh thủ đá đểu chọc giận là không được rồi. Ngay khi xác nhận được tin tức từ Doãn sư huynh, Lâm Phàm bắt đầu quyết đoán mở ra skill chọc giận. Lâm Phàm tạo vẻ mặt bình tĩnh bưng lấy phần đồ ăn của Doãn sư huynh, để qua trước mặt mình, sau đó nhìn Doãn sư huynh, đợi Doãn sư huynh nổi giận. - Doãn sư huynh, đệ còn chưa ăn no, huynh ngồi nhìn đệ ăn là được rồi. Lâm Phàm mở miệng nói. Giờ khắc này trong lòng Lâm Phàm rất là chờ mong, Doãn sư huynh, huynh mau động thủ đi, nhanh chóng lật bàn đánh ta đi. Tuy rằng huynh làm người không tồi, nhưng ai kêu sư đệ ta dựa vào ăn đòn thăng cấp đây. Thế nhưng việc làm Lâm Phàm nhớ nhung kia lại không xuất hiện. Doãn sư huynh này chỉ hơi sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười. - Được rồi, như thế sư huynh không ăn nữa, nếu sư đệ chưa ăn no thì ăn phần của huynh cũng không sao. Doãn Mạch Thần nói. Lâm Phàm vừa nghe, tí thì ngã lăn. Chuyện này… Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, hiện tại muốn chọc giận người cũng thật là khó a, người ở đây là làm sao vậy, tại sao ai nấy đều rộng lượng thái quá thế chứ. - Doãn sư huynh? Huynh không đói sao? Lâm Phàm hỏi. - Đói. Doãn Mạch Thần gật đầu nói. - Vậy đệ giành đồ ăn của huynh, sao huynh không tức giận? Lâm Phàm có loại xúc động muốn khóc, không thể phối hợp chút mà đánh ca được sao? Doãn Mạch Thần cười lắc lắc đầu: - Làm sư huynh là cần phải chiếu cố sư đệ, nếu sư đệ đói, sư huynh tự nhiên phải giúp sư đệ ăn no. Fu-ck… Nếu như lúc này xung quanh không người, Lâm Phàm tuyệt đối là muốn khóc lớn một hồi, vì sao tiến vào ngoại môn lại toàn gặp được những người như thánh mẫu thế này, sau này để ca đi đâu hấp dẫn cừu hận đây? - Sư huynh, giờ đệ lại không đói nữa rồi, phần cơm này trả lại huynh. Lâm Phàm đẩy phần ăn trở về cho Doãn Mạch Thần. - Sư đệ, đệ đói thì đừng ngại, sư huynh không có việc gì. Doãn Mạch Thần nói. - Không cần. Lâm Phàm lắc đầu nói. . . . . Mà vừa lúc này, phía trước truyền lại tiếng vỗ bàn. - Đưa cơm của ngươi cho ta. Lâm Phàm nhìn theo, chỉ thấy một người to cao như quả núi đang đứng, hình như là cướp đồ ăn của một người khác. - Sư huynh, đây là của ta. Trong đám người truyền đến một giọng nói thánh thót như chuông bạc, rất dễ nghe, hẳn là của một muội tử. - Bây giờ là của ta, ngươi có gì không phục. . . . . Lâm Phàm giờ phút này đứng lên, nội tâm vui vẻ, rốt cuộc chứng kiến người như vậy. Lâm Phàm cũng không tin trong hơn tám nghìn đệ tử ngoại môn lại không có kẻ nào hung hăng càn quấy. - Lâm sư đệ, đừng gây chuyện, hắn là người của Dịch sư huynh. Doãn Mạch Thần có chút kiêng kị nói. Lâm Phàm vừa nghe lại càng vui hơn, đây là người có hậu trường a, không tồi, không tồi. - Doãn sư huynh, Dịch sư huynh là ai? Lâm Phàm hỏi. - Hắn là một trong mười đại đệ tử ngoại môn kiệt xuất, đứng ngang hàng với Mạnh sư huynh, địa vị tại ngoại môn rất cao. Người kia chính là người của Dịch sư huynh, loại chuyện này ở ngoại môn tuy rằng không hay xảy ra, nhưng không phải không có, sư đệ nghe sư huynh một lời, ngàn vạn lần đừng xen vào việc của người khác. Doãn Mạch Thần cảnh báo nói. - Vâng. Lâm Phàm gật gật đầu. Doãn Mạch Thần cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn chỉ sợ Lâm sư đệ nghé con không sợ cọp, thích lo lắng chuyện bất công của thiên hạ. Tuy nói tông môn nghiêm cấm tư đấu, nhưng cứ nơi có người sẽ có xung đột lợi ích, không thể nào tránh khỏi. Chẳng qua khi Doãn Mạch Thần quay đầu nhìn lại thì đã thấy Lâm sư đệ đi về phía bên kia, nhất thời kinh hãi ăn vội ăn vàng mấy miếng rồi chạy theo. Lâm sư đệ là muốn làm gì? Ngàn vạn lần đừng có xen vào việc của người khác a. -----oo0oo-----
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang