[Dịch]Tối Chung Trí Năng- Sưu tầm

Chương 1 : Con riêng nhà họ Đỗ

Người đăng: 

.
"Đỗ Thừa, đây là tiền công ba ngày của cậu, mai cậu không cần đến nữa." Ba ngày, lại ba ngày, nhìn tờ tiền một trăm đồng ông chủ quán quà vặt đưa cho mình, Đỗ Thừa mỉm cười bất đắc dĩ, hắn cũng không hỏi lý do tại sao, chỉ nhận lấy tiền rồi bước tập tễnh rời khỏi quán. Đỗ Thừa lúc nhỏ bị què chân, vốn tật có thể chữa khỏi, nhưng vì không trả nổi khoản viện phí khổng lồ, nên khi lớn lên trở thành một người què thực sự. Vừa đi tới chỗ khay mì, Đỗ Thừa đã thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ trước cửa quán quà vặt có phần cũ kỹ này. Một gã thanh niên đứng dựa ở cửa xe, tay nghịch một chiếc bật lửa màu vàng được chế tạo khéo léo, hai mắt thì nhìn về phía Đỗ Thừa. Gã thanh niên khá trẻ, chỉ khoảng hai mốt, hai hai tuổi, thân hình cao lớn, mặc một bộ trang phục thường ngày của hãng Versace, lại thêm chiếc Ferrari đằng sau làm nền, càng toát ra được phong độ công tử con nhà giàu. Đặc biệt là vẻ kiêu ngạo của gã, nó mang lại cho người khác một cảm giác cao sang vời vợi. "Sao vậy, tứ thiếu gia họ Đỗ của tôi, lại bị đuổi việc rồi hả? Đúng là đồ vô dụng, chỉ biết làm mất mặt gia đình." Thấy Đỗ Thừa đi tới, gã thanh niên mỉm cười nói, chỉ là nụ cười này thiếu đi chút thân thiện, nhiều hơn chút ngạo mạn, khinh rẻ và lạnh lùng. Đỗ Thừa không để ý tới vẻ cười nhạo của gã thanh niên mà đi lướt qua bên cạnh, nét mặt hờ hững như đang gặp một người xa lạ vậy. "Thái độ gì thế, mày đừng có quên, tao là anh ba mày." Gã thanh niên thấy Đỗ Thừa không để ý đến mình thì không nổi giận, nhưng nụ cười trên môi đã biến mất, giọng điệu cũng lạnh đi nhiều. Đỗ Thừa vẫn không để ý tới gã, nét mặt chẳng hề thay đổi, chân bước tập tễnh men theo con đường đi về phía trường học. Đỗ Thừa trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng một cái quần jean đã giặt bạc màu rẻ tiền, dưới chân đi một đôi giày thể thao ba, bốn chục đồng, tất cả đều mua ở hàng vỉa hè, cộng giá cả bộ lại có lẽ cũng chẳng mua được một mét vải may quần áo gã thanh niên kia đang dùng. Thế nhưng, đúng như gã thanh niên đã nói, hai người là anh em. Tên của gã thanh niên là Đỗ Vân Long, đứng thứ ba trong số những người thừa kế đời thứ ba của gia tộc họ Đỗ. Gia tộc họ Đỗ ở thành phố F rất có quyền thế, họ mới phát tích ba mươi năm, cho đến ba năm trước, họ đã bước được vào hàng ngũ gia tộc giàu sang có tài sản trên ba tỉ. Đỗ Thừa bằng tuổi với Đỗ Vân Long, nhưng nhỏ hơn ba tháng. Bình thường mang thai phải chín tháng mười ngày mới sinh, muốn tiếp tục sinh con cần đợi một năm sau. Vậy theo lý thường mà nói, nếu Đỗ Thừa nhỏ hơn Đỗ Vân Long, thì ít nhất phải nhỏ hơn một tuổi chứ không phải ba tháng. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Đỗ Thừa là một đứa con riêng. Một đứa con riêng tuy có danh phận, nhưng không hề có quyền hưởng thừa kế, đồng thời còn phải chịu sự đối xử lạnh nhạt và khinh bỉ của gia tộc cùng người ngoài. "Sao vậy, Đỗ Thừa, câm rồi à? Không phải mày đang nghĩ tao hại mày bị đuổi việc đấy chứ? Mày là người của Đỗ gia, sao có thể đi làm công ở những chỗ như thế này, nếu để cho người ta biết thì gia tộc chẳng phải sẽ rất mất mặt." Có vẻ Đỗ Vân Long không muốn dừng việc chế giễu Đỗ Thừa, gã lái chiếc Ferrari lăn chầm chậm theo sau rồi nói với Đỗ Thừa qua cửa sổ xe. Nhìn học việc Phủ Thiên ở đằng trước còn cách chưa tới năm mươi mét, Đỗ Thừa suy nghĩ một chút rồi dừng lại, nói với Đỗ Vân Long bằng một giọng lạnh lùng: "Anh chơi đủ chưa, Đỗ Vân Long?" Có lẽ do trời sinh tương xung tương khắc, từ nhỏ Đỗ Vân Long đã thích phá Đỗ Thừa, bất kể là việc gì, gã đều không muốn Đỗ Thừa được như ý, dù cho Đỗ Thừa có đi làm thuê, gã cũng sẽ ngấm ngầm quấy rối. Đỗ Thừa thân thể thương tật nên kiếm việc chẳng dễ dàng gì, mà cứ mỗi lần kiếm được một công việc là sẽ lại bị Đỗ Vân Long phá. Bắt đầu từ khi học THPT cho đến giờ, hơn bốn năm trời, Đỗ Thừa không làm công việc nào được quá ba ngày. Lúc mới đầu Đỗ Thừa cũng nổi giận, nhưng về sau hắn lựa chọn im lặng, vì hắn biết giận dữ chỉ uổng công. Hiện tại sở dĩ hắn lên tiếng chẳng qua là vì không muốn đến trường rồi vẫn bị Đỗ Vân Long quấy rầy, bởi do hai người học cùng một trường. "Chơi, sao tao phải chơi nhỉ?" Đỗ Vân Long giẫm phanh, kiêu ngạo nói: "Mày phải nhớ mày họ Đỗ, là người của Đỗ gia, mày có thể chết đói, nhưng không thể làm mất thể diện của Đỗ gia." "Yên tâm, anh không nói thì không ai biết tôi là người của Đỗ gia đâu, cũng không ai tin điều đó cả." Trong mắt Đỗ Thừa, cái gọi là giàu sang quyền thế còn thua cả cứt chó, hắn chẳng lấy nó làm kiêu. Nói xong, Đỗ Thừa lại cất bước đi về phía cổng học viện Phủ Thiên. Đỗ Vân Long cười lạnh lùng nói: "Có giỏi thì mày đừng lấy một đồng của Đỗ gia đi, ra vẻ ta đây!" Đỗ Thừa nghe Đỗ Vân Long nói như vậy thì chấn động cả người, gã nói không sai, hắn quả thật không thể không dùng tiền của Đỗ gia. Song, cuối cùng hắn vẫn chọn nín nhịn, chỉ lặng lẽ đi về phía học viện. Đỗ Vân Long thấy Đỗ Thừa im lặng thì có vẻ hơi chán. Gã nhấn chân ga, trong tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút tới học viện Phủ Thiên, còn Đỗ Thừa cứ đi tập tễnh đằng sau, khiến người ta có cảm giác chênh lệch quá rõ ràng. ▂▂▂ Làm người, không phải ăn cơm để lớn thì là ăn nhục để lớn. Đỗ Thừa tuy mới hai mươi, nhưng thân phận một đứa con riêng cùng một người tàn tật khiến hắn từ nhỏ đã phải nếm trải nhiều nỗi khổ đau mà người thường ít khi gặp đến, làm tâm trí hắn chín chắn hơn so với những người cùng tuổi. Cũng may, khi ông trời lấy đi của ngươi một thứ gì, có thể sẽ tốt bụng tặng cho ngươi một thứ khác để bồi thường. Đỗ Thừa tuy thân thể tàn tật, bù lại có một cái đầu rất thông minh. Thành tích học tập của Đỗ Thừa cực tốt, bắt đầu từ THPT đến giờ, hắn luôn nhận được những khoản học bổng cao, đây cũng là một điểm mà Đỗ Vân Long vô cùng ghen ghét, gã là con cháu của Đỗ gia, sinh ra đã có đầu óc khôn khéo, nhưng bất kể trên mặt thành tích hay học bổng, gã đều bị Đỗ Thừa lấn lướt hoàn toàn. Học viện Phủ Thiên là học viện có đội ngũ giáo sư tiến sĩ giỏi nhất cả nước, học bổng của học viện rất cao, đồng thời học phí cũng cao chót vót, khoản học bổng Đỗ Thừa nhận được về cơ bản đều dùng cả vào việc học, chút ít còn lại chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày. Đỗ Thừa đang theo học kỹ thuật máy tính, lớp cách cổng chính học viện không xa, sau khi vào cổng, hắn đi qua con đường chạy xuyên giữa học viện, dọc hai bên đường trồng đầy cây ngọc lan, mất chưa đến năm phút đã đến tòa nhà của khoa kỹ thuật máy tính. Chiếc Ferrari của Đỗ Vân Long đang đỗ ở bãi đỗ xe dưới tòa nhà, chủ nhân của nó chưa lên lớp, nhưng không phải để đợi Đỗ Thừa, mà là để nói chuyện với một nữ sinh. Nữ sinh này vô cùng xinh đẹp, vẻ ngoài của cô có thể hình dung bằng bốn chữ "Hoàn mĩ vô ngần", bộ váy dài trắng như tuyết tôn lên dáng người thon thả, mái tóc dài đen bóng mềm mại xõa xuống vai trông cực kỳ thuần khiết, nhưng điểm khiến người khác ấn tượng nhất lại là nụ cười của cô. Nụ cười của cô rất mê người, ngọt ngào mà trong sáng, giống như nụ cười của thiên sứ, khiến người ta có cảm giác ấm áp trong lòng. "Đỗ Thừa, cậu đến rồi, mình đang tìm cậu nè." Trông thấy Đỗ Thừa đi tới, cô gái mỉm cười gọi hắn. Đỗ Vân Long thấy vậy thì tựa vào xe, đầu hơi ngẩng lên, tuy trông có vẻ kiêu căng nhưng càng lộ ra được nét phóng khoáng và cao quý của gã. Không biết từ lúc nào, tay gã đã cầm một tấm thiệp đỏ. Bởi vì sự có mặt của Đỗ Vân Long, lại thêm mới bị đuổi việc, sắc mặt Đỗ Thừa vẫn lạnh lùng, nhưng khi bắt gặp nụ cười ấm áp như tắm gió xuân của cô nữ sinh, vẻ lạnh lùng đó bất giác từ từ tan rã. "Cố Tư Hân, có việc gì không?" Đỗ Thừa hỏi. Cố Tư Hân, hoa khôi khoa kỹ thuật máy tính, là thiên sứ trong mắt hầu hết nam sinh của khoa, nụ cười của cô được mọi người ngầm gọi là nụ cười thiên sứ, số nam sinh thầm mến cô mà tập hợp lại đủ để xếp hàng vòng quanh học viện Phủ Thiên một vòng. "Cho cậu cái này." Cố Tư Hân rút trong túi xách ra một tấm thiệp mời màu đỏ, mỉm cười ngọt ngào nói với Đỗ Thừa: "Ngày bảy tháng sau là sinh nhật mình, mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, hi vọng cậu có thể đến tham gia." Lúc Cố Tư Hân đang nói, Đỗ Vân Long đứng bên cạnh lắc lắc tấm thiệp mời trong tay với Đỗ Thừa, vẻ mặt rất khiêu khích. Đỗ Thừa lờ đi động tác của gã, chỉ là hắn cũng không nhận tấm thiệp trong tay Cố Tư Hân mà từ chối: "Có thể mình sẽ không có thời gian để tới, xin lỗi nhé." Cố Tư Hân hình như chưa bao giờ bị người khác từ chối, vẻ tươi cười của cô hơi sững lại. "Đồ nhát gan, làm mất mặt Đỗ gia, nhưng thôi, mày đi chỉ sợ càng làm mất thể diện." Đỗ Vân Long có vẻ như đã biết trước Đỗ Thừa sẽ từ chối, gã nói bằng một giọng khinh bỉ. Đỗ Thừa biết gã muốn chỉ cái gì, những bữa tiệc như vậy cuối cùng đều trở thành nơi khoe khoang của đám nhà giàu lắm tiền, hắn quả thật không có tư cách tham gia. "Đỗ Vân Long, bạn nói bậy gì đó?" Cố Tư Hân nghe thấy Đỗ Vân Long nói thì tỏ vẻ tức giận. Đỗ Vân Long khoát tay thản nhiên như không, không nói thêm gì nữa. "Đỗ Thừa, cậu đừng nghe người khác nói lung tung, mình hi vọng hôm đó cậu có thể đến tham gia, được không?" Cố Tư Hân quay người lại nói với Đỗ Thừa, nụ cười của cô tuy đã bị Đỗ Vân Long phá tan, nhưng trong đôi mắt trong veo sáng ngời lại đầy vẻ chân thành. "Cố Tư Hân, mình thực sự không có thời gian, để sau nói tiếp nhé." Đỗ Thừa có chút áy náy, hắn trả lời xong, không đợi Cố Tư Hân nói thêm gì đã vội vã lướt qua bên cạnh cô, đi về phía tòa nhà. "Tư Hân, cậu không phải lo cho loại người này, hôm đó mình sẽ tặng cho cậu một món quà sinh nhật xinh xắn, mình nghĩ cậu nhất định sẽ thích nó." Nhìn Cố Tư Hân hãy còn sững sốt, trong mắt Đỗ Vân Long rõ ràng lóe lên một tia đố kỵ, gã vội an ủi Cố Tư Hân, đồng thời vươn tay ra muốn thừa cơ khoác lên bờ vai mềm mại không xương của cô. Cố Tư Hân dường như không thích động tác thân mật này, cô bước sang một bước, vừa vặn tránh được tay gã, sau đó cười gượng nói: "Cảm ơn bạn, Đỗ Vân Long, mình lên lớp đây." Nói xong liền đi vào trong nhà. Bị Cố Tư Hân né tránh, Đỗ Vân Long khó chịu ra mặt, đợi bóng dáng cô biến mất ở cửa ra vào, gã mới hậm hực nói: "Giả nai, đợi tao đè mày xuống giường rồi xem còn nai với ai."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang