[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 74 : Không có chút thường thức
.
Hai người kẻ xướng người họa, lấy Tần Xuyên và Đường Vi làm trò đùa.
- Đường tiểu thư, chúng tôi vào trước. Cô cùng bạn trai trông Net của cô chậm rãi trò chuyện. Chỉ có điều tôi có chút lo lắng, chút nữa khi khiêu vũ liệu anh ta có đạp rách váy cô không? Ha ha…
Hồ Hi Nghiên nói xong, cùng bạn trai Hoàng Thành khí thế đi vào đại sảnh.
Lần trào phúng này khiến cho Tần Xuyên cảm thấy khó hiểu, quay đầu hỏi Đường Vi:
- Tiểu Vi Vi, sao cô ta hận chị như vậy?
Đường Vi cười nhạt một tiếc:
- Cậu không tức giận là được rồi, tôi không sao cả. Lúc trước cô ta thích Trần Hạo Bân, kết quả Trần Hạo Bân vẫn luôn theo đuổi tôi, do vậy cô ta ghi hận trong lòng.
- Hóa ra là như vậy, thực là đáng tiếc mà, hai người bọn họ đúng là một cặp đôi trời sinh, đều thối nát như nhau!
Tần Xuyên tỏ vẻ đáng tiếc.
Đường Vi bật cười:
- Cậu còn có tâm tư cười nhạo bọn họ. Tôi đột nhiên nhớ tới cậu không biết khiêu vũ, vậy chút nữa phải làm sao bây giờ.
- Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, đi vào rồi nói.
Tần Xuyên đã ngửi được mùi thức ăn từ trong truyền ra, không nhịn được nữa.
Trong toàn bộ căn phòng tầng một đã trải qua cải tạo, trở thành đại sảnh yến hội.
Dưới năm chiếc đèn thủy tinh cực lớn, các đôi nam nữ quần áo chỉnh tề chuyện trò vui vẻ, phần lớn đều là phú thương Đông Hoa.
Đường Vi mặc lễ phục xinh đẹp tham gia yến hội, rất nhiều người đều biết cô. Đặc biệt là một số quý công tử, khi nhìn thấy cô đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
Đương nhiên cũng khiến cho Tần Xuyên trở thành cái gai trong mắt nhiều người.
Tần Xuyên cũng không thèm để ý tới những ánh mắt ghen ghét đó. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào nơi như này, chỉ có điều hắn cũng không có hứng thú gì với việc xã giao của những người này, chỉ có tiệc đứng phong phú ở hai bên khiến cho hắn ăn liên tục.
- Chậc chậc, nhiều bào ngư, tôm hùm như vậy mà không có ai ăn, quá lãng phí rồi.
Tần Xuyên cũng mặc kệ người khác nhìn mình như nào. Sau khi vào cửa không làm gì cả, chạy tới một bên cầm một chiếc đĩa, sau đó gắp một đĩa đồ ăn cao như núi.
Không chỉ như vậy, Tần Xuyên cảm thấy đứng ăn quá phiền toái, do đó chạy tới một cái bàn gần đó, ngồi xuống, ăn từng miếng từng miếng lớn.
- A… Món tôm hùm này không tệ. Ồ, đây là gì, thật thơm…
Vừa ăn, Tần Xuyên còn vừa hỏi thăm người gần đó. Dù sao hơn một năm nay phần lớn hắn đều ăn cơm hộp, nào có nhìn thấy nhiều sơn hào hải vị đắt đỏ như này.
Đường Vi vừa mới trò chuyện cùng mấy người quen, đã thấy Tần Xuyên chạy qua một bên ăn uống.
Dáng vẻ này khiến cho cô cũng không khỏi ngượng ngùng. Tuy rằng nói chính cô gọi Tần Xuyên tới đây, nhưng hành động này của Tần Xuyên quả thực quá quái dị rồi.
- Cậu không thể kìm chế một chút sao, đây không phải là đang ở nhà hàng.
Đường Vi cầm một ly Champagne, đi tới bên người Tần Xuyên, nhỏ giọng nói.
Tần Xuyên ngẩng đầu lên, trong miệng đầy thức ăn, đôi mắt long lanh nói:
- Tiểu Vi Vi, chị lấy đồ uống ở đâu vậy? Cho tôi một ly đi, tôi muốn Cocacola hoặc nước trái cây, không uống rượu.
Đường Vi nghe xong trợn trừng mắt, nhưng cảm thấy đối phương như vậy đúng là có chút đáng yêu, vì vậy nói:
- Cậu chờ đấy, tôi đi lấy cho cậu.
Cô gái đi hỗ trợ lấy nước trái cây, Tần Xuyên thì tiếp tục vui vẻ ăn thả ga.
Đúng là một nơi tốt, phụ nữ đều mặt ít vải, hơn nữa còn ăn mặc rất xinh đẹp. Muốn đùi có đùi, muốn mông có mông, có cô còn lộ ra hơn nửa ngực, đúng là sướng vê ka lù.
Chỉ có điều có mấy bác gái còn lẳng lơ như vậy, đúng là không thích hợp. Phi lễ chớ nhìn!
Trong đại sảnh, đa số mọi người đều nói chuyện làm ăn, chào hỏi, nói chuyện phiếm với nhau.
Không có ai như Tần Xuyên cả, đặt mông ngồi ở trên bàn, coi yến hội trở thành bữa tiệc.
Kết quả là hành động của Tần Xuyên dần dần bị mọi người chú ý. Nếu không phải là mọi người biết bên ngoài có bảo vệ trông coi, còn tưởng là tên ăn mày nào đó trà trộn vào đây để ăn uống.
- Người đó là ai? Sao lại ăn như quỷ chết đói vậy?
- Thực ngu xuẩn, coi nơi đây là thứ gì chứ.
- Không giống thiếu gia nhà ai, trước kia chưa từng thấy qua.
Một số người bắt đầu bàn tán, nghị luận, cười nhạo nhìn Tần Xuyên.
Hồ Hi Nghiên đang tán gẫu với vài tên con ông cháu cha, phát hiện nhiều người nhìn về một góc nào đó, cô ta quay đầu nhìn, mới phát hiện đó chính là Tần Xuyên đang chăm chú ăn.
- Hừ, quả nhiên là quỷ nghèo, chưa từng ăn ngon.
Hồ Hi Nghiên cười nhạo.
- Hồ tiểu thư, cô quen người con trai đó sao? Sao hắn ta lại ăn như chưa từng được ăn vậy.
Một tên hỏi.
Hồ Hi Nghiên cười khanh khách:
- Tôi không biết anh ta, chỉ là lúc vào cửa gặp được Đường Vi, anh ta là bạn trai của cô ấy, thân phận thì chỉ là một tên trông Net, không hiểu sao Đường Vi lại tìm được một tên bạn trai nghèo kiết xác như vậy.
- Trông Net? Là người làm công ở chỗ lên mạng sao? Sao Đường tiểu thư lại tìm hạng người như này làm bạn trai?
Mấy người con trai ưa thích Đường Vi đều lộ vẻ khó tin, nhìn Tần Xuyên với ánh mắt khinh thường.
Lúc này, Đường Vi cầm một ly nước chanh trở lại bên người Tần Xuyên:
- Không có Cocacola, uống tạm nước trái cây đi.
Tần Xuyên nhận lấy ly thủy tinh, nhếch miệng cười nói:
- Cảm ơn tiểu Vi Vi.
- Ăn ngon không?
Tần Xuyên uống ừng ực hai ngụm nước trái cây, liếm bờ môi nói:
- Ăn ngon lắm, chị không ăn sao? Đã đến giờ cơm rồi.
- Tôi nhìn cậu ăn cũng thấy no rồi.
Đường Vi mỉm cười nói.
Tần Xuyên nháy mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng:
- Tiểu Vi Vi, có phải là tôi khiến chị mất mặt không? Chủ yếu là tôi không quen ai ở nơi này, từ nhỏ lại lớn lên trên núi, chưa từng ăn thứ gì ngon, trong lúc nhất thời không nhịn được…
- Hóa ra cậu cũng biết mất mặt, tôi còn tưởng da mặt cậu dày như tường thành chứ.
Đường Vi nhấp một ngụm Champagne, khẽ thở dài:
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải loại con gái chết vì sĩ diện. Người khác nhìn tôi như nào cũng không sao cả, cậu vui vẻ là tốt rồi.
Tần Xuyên có thể nghe ra đây là những lời thực lòng. Chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Xem ra quả thực tồn tại duyên phận giữa người với người, chính mình và Đường Vi không phải là một ví dụ sao!
- Tiểu Xuyên Xuyên, mĩ nữ ở đây rất nhiều, tôi thấy ánh mắt cậu luôn nhìn loạn, có nhìn trúng cô nương nhà ai không?
Đường Vi trêu chọc.
Tần Xuyên lập tức ra vẻ nghiêm trang, đáp:
- Tôi có nhìn loạn đâu. Tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng chị giữa đám đông. Tối nay, chị chính là người xinh đẹp nhất!
Đường Vi lập tức tươi cười hơn hở, vui vẻ đưa tay nhéo má Tần Xuyên một cái:
- Thật ngoan. Mặc dù biết cậu đang nói linh tinh, nhưng tôi vẫn cảm thấy cao hứng.
Vốn nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Tần Xuyên vẫn không tin đây là bạn trai của Đường Vi, kết quả nhìn thấy cảnh hai người thân mật với nhau, tác động qua lại, cuối cùng cũng đành xác nhận.
Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà! Không ít người thầm ca thán.
Hồ Hi Nghiên và Hoàng Thành lại cặp kè đi tới, ra vẻ nhiệt tình hỏi thăm:
- Bạn trai của Đường tiểu thư, nhìn anh ăn thật ngon nha, trong tiệm Net không có tôm hùm châu Úc sao?
Đường Vi nhíu mày, hai người này đúng là âm hồn không tan mà, hình như quyết tâm trêu chọc bọn họ cả đêm nay.
Ai ngờ Tần Xuyên ngẩng đầu lên, đáp một câu:
- Cô não phẳng à?
- Anh… Anh mắng tôi?
Hồ Hi Nghiên có chút hoài nghi mình đã nghe nhầm.
Tần Xuyên cắn một cái chân cua, phun ra xác cua:
- Trong tiệm Net ngoài cơm hộp thì cũng chỉ có mì tôm, nói là mì tôm nhưng đến tôm Khựa còn không có nói gì tới tôm hùm châu Úc. Không có chút thưởng thức mà. Đúng là đồ có bệnh!
Đường Vi đứng một bên cười trộm, cậu ta đúng là không cố kị điều gì mà, chỉ có điều trong lòng cô cũng thấy thoải mái.
Sắc mặt Hoàng Thành trở nên khó coi, hừ lạnh nói:
- Hi Nghiên là thiên kim nhà giàu, đương nhiên sẽ không tới nơi dơ bẩn, cấp thấp như tiệm Net. Ngược lại người như cậu rất không có tố chất, chẳng trách chỉ làm được một tên trông Net.
Nghe thấy thằng này dám nói tiệm Net là nơi cấp thấp dơ bẩn, Tần Xuyên đã nổi giận thật sự, thằng này coi mình là ai chứ.
- Hừ, dù tôi không có tố chất cũng tốt hơn so với đồ yếu sinh lý như anh.
Tần Xuyên lập tức đáp trả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện