[Dịch] Toàn Chức Pháp Sư

Chương 38 : Trạm dịch Tuyết Phong Sơn

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:19 09-05-2018

.
Bọn họ ngồi trên xe buýt và đi xuyên qua một mảnh đất hoang rộng lớn ngoài thành. Chạy được một lúc, mọi người liền nhìn thấy một ngọn núi. Ngọn núi rất xanh, rất sâu. Cây cối mọc um tùm, cỏ dại mọc thành cụm. Nhìn từ xa, trên ngọn núi còn có mấy tầng mây dày đặc xen lẫn nữa.. “ Có thấy ngọn núi kia không?? Tòa thành đứng sừng sững ở trên núi đó chính là Tuyết Phong Sơn. Đó cũng là biên giới của Bắc Thành chúng ta. Trạm dịch Tuyết Phong Sơn ở trong một khe núi, giữa hai ngọn núi Tuyết Phong Sơn và Lôi Bình Sơn.” La Vân Sóng bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh cho bọn học sinh. “ Bắc Thành chúng ta là một tòa thành không lớn cũng không nhỏ trong số các tòa thành con người sinh sống. Nhưng nếu là Đại Ma Đô, Đại Đế Đô, Đại Yêu Đô những tòa thành thị này thì cái biên giới an toàn không phải gọi là trạm dịch, tiểu trại nữa.” Huấn luyện viên Phan Lệ Quân vuốt vuốt mái tóc của mình nói. “ Nói như vậy, các người thường xuyên tiếp xúc với yêu ma, vậy thì các ngươi nhất định là trung giai ma pháp sư?” Vương Tam Bàn mở miệng hỏi. “ Trung giai?” Phan Lệ Quân nhìn lướt qua Vương Tam Bàn, sau đó trả lời một cách lạnh nhạt. “ Trung giai ma pháp sư sao có thể đến chỗ mấy tên tiểu tử như các ngươi chứ.” Vương Tam Bàn nghe thấy thế trong lòng liền không vui, liền nói thầm: “ Nói như vậy các ngươi bất quá cũng chỉ là một cái sơ giai ma pháp sư nho nhỏ, cũng không có tài cán gì.” Vương Tam Bàn là loại người không giữ được trong lòng có gì phun ra hết. Sau khi hắn nói xong câu này, ngược lại hắn lại thấy hai vị huấn luyện viên nhìn hắn cười cười. Hiển nhiên hai người này cảm thấy lời nói của Vương Tam Bàn quá ngây thơ. …. Xe buýt chạy một mạch vào trong núi. Có lẽ xe cũng chạy được 1 ngày ở trong ngọn núi này rồi. Một ngày này, Mạc Phàm hắn cũng không có nhàn rỗi. Hắn vẫn luôn ở cuối xe buýt duy trì trạng thái minh tu. Hắn cùng cái xe buýt này rất là có duyên nha, lần trước hắn hoàn thành được 7 viên ngôi sao Lôi Ấn cũng nhờ vào cái xe buýt này. Hiện tại, hắn cảm thấy Hỏa hệ của mình hình như chạm đến cái gì đó. Tiểu cá chạch trụy tương đương với một cái Tinh trần ma khí, làm cho Mạc Phàm có rất nhiều thời gian tu luyện. Từ lúc sát hạch hằng năm đến bây giờ cũng đã trôi qua được 1 năm. Trong 1 năm này Mạc Phàm hắn sử dụng Tinh Trần ma khí liên tục thì thấy ánh sáng của ngôi sao sáng hơn. Hắn cảm nhận được Hỏa hệ ngôi sao xuất hiện một chút biến hóa rõ ràng. Trước kia những ngôi sao này lúc sáng lúc tối. Hiện giờ ánh sáng của nó rất là ổn định. Nghe nói, khi ngôi sao xuất hiện lột xác ánh sáng rõ ràng, thì năng lượng càng trở nên khổng lồ. Hiệu quả kỹ năng cùng uy lực cũng theo đó mà tăng cường lên! Tất cả đều nhờ vào việc hắn xài hoa tai tiểu cá chạch này trong một thời gian dài không ngừng nghỉ. Cũng không biết Hỏa Tư tăng lên một bậc sẽ có uy lực như thế nào?? Thật đáng mong chờ! ……….. Rốt cuộc cũng tới trạm dịch Tuyết Phong Sơn. Tuy gọi là tiểu trại, nhưng nơi này cũng không phải là một thôn trang đơn sơ. Hai bên tiểu trại là những vách núi cao chót vót. Những vách núi này cao tới trăm mét, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bầu trời không còn thấy thứ gì khác nữa. Hai bên vách núi tạo thành bức tường ngăn cản thiên nhiên. Hơn nữa, trước sau của sơn cốc này còn được khóa lại bởi 2 cánh cửa đá khổng lồ. Tiểu trại này giống như là một pháo đài nhỏ ở trong sơn cốc vậy. “ Nơi này chính là tiểu trại Tuyết Phong Sơn à? Nghe nói trừ những yêu ma biết bay và yêu ma có năng lực leo trèo cường đại, cao cấp ra, thì cái thành lũy trong trấn nhỏ của Tuyết Phong Sơn này đủ đem tuyệt đại đa số yêu ma tác yêu tác quái ngăn cản ở bên ngoài. Hơn nữa từ khi có trạm dịch Tuyết Phong Sơn, nhiều năm qua từ báo cáo đưa lên, chúng ta chưa từng nghe nói tới ở trong thành có yêu ma đả thương người.” Trương Kiến Quốc từ trên xe buýt bước xuống, nhìn tấm cửa đá bảo hộ to lớn mà không khỏi xúc động nói lên. “ Lão sư, ta nghe nói tấm cửa đá bảo hộ là do Thổ hệ ma pháp sư kiêm Kiến tạo sư Trương Ngọc Hằng nổi danh ở Bắc Thành chúng ta làm ra. Dưới ma pháp trung giai đều không thể rung chuyển nó?” Cô gái Chu Mẫn rất là hiếu học hỏi. “ Đúng vậy, cửa đá tuy nhìn cổ xưa, nhưng thực tế độ cứng rắn của nó không thua gì sắt thép.” Trương Kiến Quốc đi tới phía trước. Trên tay cầm một lá cờ hình số 3, giống như một người hướng dẫn du lịch dẫn một đám học sinh của mình đi tham quan tòa thành cổ vậy. Không lâu sau, 4 cái xe buýt khác lần lượt đi tới. 100 học sinh tiềm năng, khôi ngô của lớp dẫn đầu trường Thiên Lan ma pháp cao trung đứng dưới cửa đá khổng lồ. Hai bên cửa đá đều có một tốp canh gác. Trong đó có một vị không mặc quân phục ma pháp sư đang nhàn nhã đùa bỡn ngọn lửa trong lòng bàn tay. Ngọn lửa nho nhỏ giống như sủng vật đáng yêu biết nghe lời vậy. Ngọn lửa ở trong lòng bàn tay hắn nhảy từ ngón tay này sang ngón tay khác, rồi lâu lâu còn nhảy múa xung quanh thân hắn, nhìn rất là tao nhã, kỳ diệu. Mạc Phàm chú ý từ nãy giờ, trong lòng âm thầm ngạc nhiên. Từ bản lĩnh chơi đùa với ngọn lửa của đối phương hắn biết được so với hắn thì họ thành thạo hơn rất nhiều, rất nhiều. Cũng không biết vị này khi mặc quân phục của quân đội thì Hỏa Tư của hắn phải có uy lực mạnh mẽ hơn thế nào nữa?? “ Haha, Trảm Không lão đại, hôm nay sao lại chạy tới nơi này để trực vậy??” La Vân Sóng ngẩng đầu lên, cười nói với vị hỏa sư đang trêu đùa ngọn lửa kia. “ Nhàn rỗi không có việc gì làm ấy mà. Nghe nói hôm nay có một đám thiếu nữ trường cao trung tới, nên tới xem xem thế nào??” Vị nam tử tên là Trảm Không thẳng thắn thừa nhận bản tính của mình, cười hắc hắc nói. Ở một bên, Chu Mẫn nhăn nhó lông mày, bởi vì nàng cảm nhận được cái vị tên gọi là Trảm Không này đang nhìn chằm chằm vào người mình. “ Rất đẹp trai nha” “ Đúng vậy, đúng vậy. So sánh với những thằng đi cùng chúng ta thì hơn hẳn. Đích thực là nam nhân.” “ Hơn nữa hắn còn rất thành thật.” Lớp học có mấy cô nàng mê trai khi nhìn thoáng qua liền không giữ được mình, ở nơi đó ríu ra ríu rít. “ Tiểu muội muội, người đừng có nhíu mày với lão đại Trảm Không của chúng ta nữa. Hắn là một trong số ít cường giả ở đây đấy.” Phan Lệ Quân nói với vị nữ học sinh giỏi nhất trong trường đang không thích bị Trảm Không tóm được kia. Trong lời nói toát lên sự sùng bái đối với vị Trảm Không này. “ Trảm Không, ta cũng có nghe qua. Đó không phải là Hỏa ma pháp sư giết yêu ma nhiều nhất ở trạm dịch Tuyết Phong Sơn sao!” Trương Kiến Quốc lập tức ngẩng đầu nhìn lại, sau đó cao giọng nói: “ Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu. Rất vui khi được gặp mặt” “ Không phải chỉ giết mấy con yêu ma thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ.” Vương Tam Bàn nói. “ Đúng là không có gì ghê gớm thật. Ngay từ đầu, khi Đặng Khải cho các người tới nơi này thực tập, ta đã cự tuyệt….” Soái ca Trảm Không nói. “ Đã trôi qua 1 năm cảnh giới, đến bây giờ mọi chuyện đã yên ổn. Đã là ma pháp sư thì không thể không trải qua quá trình rèn luyện như thế này được. Cũng không thể thấy yên ổn mà nghỉ ngơi không rèn luyện nữa.” Trương Kiến Quốc nói. “ Ta thì không sao cả. Nhưng đám học sinh đừng có ở nơi này làm loạn là được. Ta cũng không phải là tiểu mỹ nữ có da thịt non, thơm ngon bị Độc nhãn ma lang ăn đến không còn gì.” Trảm Không cười ha ha nói. Trương Kiến Quốc xấu hổ cười. Hắn là cao thủ chân chính muốn đùa giỡn nữ sinh của mình, Lão sư như hắn cũng đành bó tay. Một năm trước cảnh giới?? Việc này Mạc Phàm cũng có nghe qua bà cô Mạc Thanh đề cập tới, có điều do phần lớn hắn học trong Tháp Ngà Voi của trường học nên không được biết nhiều. Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đáng sợ vậy??
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang