[Dịch] Toàn Chức Đại Kỵ Sĩ

Chương 127 : Thái Dương Hỏa Diễm Đao

Người đăng: 

.
Thiên ca ca giống như có tâm sự thì phải. Nói đến gia tộc, Tô Kha rõ ràng cảm thấy trong mắt Tần Thiên có một nét u buồn, một nỗi cô đơn, thương cảm, thậm chí là rất phẫn nộ. Nàng dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu:”Thiên ca ca, chúng ta xuống núi thôi.” Cơn mưa làm đường trở nên trơn trượt, lên núi dễ xuống núi khó, có nhiều chỗ bị sạt lở, hình thành nhiều khe rãnh nguy hiểm. Tô Kha không có kinh nghiệm leo núi, xuống núi phi thường khó khăn. Được rồi, phải thử xem « Nhật Nguyệt Bí Đồ » tầng thứ tám. Tần Thiên thầm nói. « Nhật Nguyệt Bí Đồ » được hắn tự phong ấn, chân khí hơn bảy năm nay dường như không có vận động qua rồi, khi chơi Game Online « Viễn Cổ » tuy không giải phóng, nhưng vẫn kiên trì tu luyện. Vừa vặn hoạt động một chút. Tần Thiên đem chiếc balo đeo ở trước ngực, ngồi xổm người xuống :”Kha nhi, Thiên ca ca cõng muội xuống núi.” “Cõng muội?” “Ừm, lên lưng nào.” “Nha.” Tô Kha bất ngờ không kịp phản ứng. Đôi tay trắng noãn như ngọc ôm lấy cổ Tần Thiên, Tần Thiên chợt ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng, thân thể ôn nhu, mềm mại chậm rãi ép sát vào lưng Tần Thiên. Cảm giác thoải mái, thiếu chút nữa làm cho Tần Thiên đứng ngây ngốc. ”Được rồi, chúng ta đi.” Nhật Nguyệt chân khí vận khởi, Tần Thiên nhảy dựng lên, phóng cao hơn 20m mới đáp xuống ngọn cây của một cây đại thụ. Hai chân tiếp lực, tiếp tục nhảy cao hơn 20m, tiểu Kha nhi xinh đẹp động lòng người trên lưng Tần Thiên, tưởng mình như một con diều hầu mạnh mẽ đang hướng về chân núi bay đến. “A, a.” Tô Kha sợ ngây người:”Thiên ca ca, huynh … huynh bay lên.” “Hắc hắc, đã nhiều năm rồi không có vận động.” Hoàn toàn chính xác đã nhiều năm không có vận động. Khi còn ở gia tộc, vụng trộm tu luyện « Nhật Nguyệt Bí Đồ », thường xuyên lén tu luyện khinh công trong núi, chiến đấu, kỹ xảo, thậm chí dùng bàn tay trần cùng một trăm con Dã Lang tàn bạo đánh nhau. Tuy không sử dụng chân khí « Nhật Nguyệt Bí Đồ » nhiều năm nhưng Tần Thiên tu luyện « Nhật Nguyệt Bí Đồ » đã lâu, không phải là một con chim non. Tiểu mỹ nữ Tô Kha, càng thêm ôm chặt Tần Thiên. “Thiên ca ca.” Ngọt ngào ôm lấy cổ Tần Thiên, nàng chợt nhớ lại cái ngày kia ở đại học Hoa Hạ. Lộ trình hơn bốn giờ xuống núi, Tần Thiên không đến 30’ đã có thể hoàn thành. Thời điểm giữa sườn núi, từng nhóm leo núi hướng về trên núi chạy tới. Tần Thiên chỉ có thể di chuyển chậm lại, dùng sức lực người bình thường, chậm rãi cõng Tô Kha xuống núi. “Người trẻ tuổi, các cháu có chứng kiến Vân Hải Phật Quang không ?” “Còn có tràng cảnh bảy tinh cầu hình Nhật Nguyệt tề huy, có xem thấy không?” “Nha.” Tần Thiên chỉ có thể gật gật đầu:”Thấy được, thấy được một chút.” “Thế nào? Đẹp không?” “Lúc ở đỉnh núi đó, bây giờ còn không, các cháu có chụp ảnh không ?” Nguyên một đám kẻ leo núi liên tục hỏi thăm. “Cái này, cái này.” Tần Thiên thực không biết trả lời như thế nào. Trên lưng Tô Kha ngòn ngọt cười, thay thế Tần Thiên trả lời:”Phi thường tráng lệ, đáng tiếc Cameras chúng cháu hết pin, không có chụp được .” “Ài, đáng tiếc thật.” Kẻ leo núi một bên tiếc nuối một bên hâm mộ, tiếp tục hướng về ngọn núi trèo lên. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Thiên, người trẻ tuổi này cũng thật lợi hại, lưng cõng bạn gái còn dũng mãnh như thế, so một mình xuống núi còn nhanh hơn. “Ai!” Tô Kha tiếc nuối ghé vào đầu vai Tần Thiên:”Không biết vì cái gì, Kha nhi đột nhiên ngủ ở trên đá, nếu như sử dụng Cameras quay được, Thiên ca ca có thể chứng kiến Thái Dương thần điểu cùng Nhật Nguyệt tiên tử đó rồi.” Thực sự có Thái Dương thần điểu cùng Nhật Nguyệt tiên tử? Tần Thiên có chút tin Tô Kha, đáng tiếc cho tới bây giờ, hắn không có bất kỳ ấn tượng cùng cảm giác gì. “Bảy vầng Nhật Nguyệt luân, mặt trời cùng ánh mặt trăng tập hợp trên đỉnh Thiên Phong.” “Gia tộc bọn ta ở chỗ này cư ngụ hơn hai nghìn năm, đến giờ mới thấy cảnh tượng như vậy.” “Sương mù tràn ngập cả Đại Mang Sơn, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, nhất định là thượng cổ thần tiên hàng lâm.” Dưới núi, khắp nơi đều bàn tán về Vân Hải Phật Quang, bảy vầng Nhật Nguyệt luân. Chứng kiến Tần Thiên và Tô Kha xuống núi, lại càng hỏi thăm:”Người trẻ tuổi, các cháu có chứng kiến tràng cảnh Nhật Nguyệt tề huy không ?” Đổ mồ hôi! Tần Thiên cùng Tô Kha đến một nhà ăn nông thôn (Lạc gia viên) ăn cơm tối xong, bắt chuyến xe cuối cùng khách về Hoa Hạ thành. Về nhà ga, cả hai ngồi trên xe taxi quay về kí túc xá, cũng đã hơn mười giờ tối. Chuẩn bị tiến vào kí túc xá, trong bầu trời đêm, ánh mặt trăng chợt run rẩy, vì « Nhật Nguyệt Bí Đồ » của Tần Thiên truyền đến một tia bất an. “Kha nhi, chú ý.” Tần Thiên cảnh giác kéo Tô Kha lại gần bên cạnh. “Sưu sưu sưu.” Sáu thân ảnh mặc đồ đen bồng nhiên đáp xuống, dẫn đầu là một kiếm sĩ hơn 60 tuổi, chặn đường Tần Thiên và Tô Kha. “Các ngươi là ai?” Tần Thiên đem Tô Kha bảo vệ ở sau người. Kiếm sĩ đầu lĩnh không đếm xỉa đến Tần Thiên mà nhìn chằm chằm vào Tô Kha:”Tiểu mỹ nữ, thiên kim tiểu thư Tô Kha của Tô quế viên Tô gia, chúng ta đã đợi ngươi một ngày rồi đó.” “Các ngươi là ai? Tại sao bao vây chúng ta?” Tô Kha khẩn trương đứng ở sau lưng Tần Thiên. “Chúng ta là ai?” “Ha ha ha.” Kiếm sĩ đầu lĩnh cười to:”Tô quế viên các ngươi cùng đế quốc Nhật chúng ta đối nghịch, hôm nay ta muốn bắt ngươi làm nữ nô.” “Lên.” Kiếm sĩ đầu lĩnh ra lệnh, năm hắc y thủ hạ hướng về Tần Thiên vây đến. Mắt thấy, năm cái hắc y thủ hạ hướng về Tần Thiên cùng Tô Kha chộp tới. “Uống.... uố... ng!” Tần Thiên nổi giận gầm lên một tiếng. “Thái Dương Hỏa Diễm Đao.” Hai cánh tay Tần Thiên đột nhiên rừng rực lửa, hình thành hai thanh Thái Dương Hỏa Diễm Đao màu đỏ tươi. “Giết!” Ngọn lửa thiêu đốt, chiến đao bay múa, đao mang cuồn cuộn. “PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC.” Năm đạo máu tươi xuất hiện, năm hắc y nhân lập tức chết ngay lập tức. Khi Tần Thiên còn ở gia tộc, vụng trộm tu luyện « Nhật Nguyệt Bí Đồ », ngoại trừ tu luyện nội công chân khí, lúc cùng đại tiểu thư tu luyện trong núi cũng thường xuyên tìm dã thú nâng cao kĩ năng võ học. Tần Thiên, tuyệt đối không phải một quả hồng mềm. “Người trẻ tuổi, ngươi có tu luyện võ học.” Thái Dương Hỏa Diễm Đao của Tần Thiên nhanh chóng giết năm hắc y nhân, làm lão kiếm sĩ thật bất ngờ, tuy vậy cười hắc hắc nói:”Đáng tiếc lại gặp phải lão phu, khó thoát khỏi cái chết.” “Hô!” Một cây đại kiếm tiêu chuẩn của Hàn Quốc được rút ra. “Đại Lệ Thập Tam Kiếm.” Kiếm quang mãnh liệt hướng về Tần Thiên vọt tới. “A, ngươi không phải là người Nhật Bản, ngươi là người Hàn Quốc.” Tần Thiên liếc nhìn ra thân phận của đối phương. Kiếm quang của lão kiếm sĩ bay đầy trời, Tần Thiên mắt thấy né tránh không kịp, chỉ có thể nắm chặt tay thành hai quả đấm lửa, cùng lão kiếm sĩ quyết chiến. “PHỐC PHỐC PHỐC.” Tần Thiên phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh văng vào góc tường. Thống khổ ôm lồng ngực, Tần Thiên cố gắng đứng dậy:”Lão,...., lão là cao thủ Hàn Quốc, ít nhất cũng là cấp bậc kiếm sĩ Hàn Quốc tám sao.” “Người trẻ tuổi, không ngờ kiến thức thật bất phàm.” “Cho ngươi chết được nhắm mắt.” “Đúng vậy, lão phu tám sao, sắp đột phá kiếm sĩ Hàn Quốc chín sao.” “Người trẻ tuổi, có thể tiếp được lão phu một kích mà không chết, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, lão phu rất thích, đáng tiếc ngươi là người Hoa Hạ, hơn nữa lại phát hiện thân phận của lão phu.” “Đằng đằng đằng.” Lão kiếm sĩ kiêu ngạo đi đến trước người Tần Thiên:”Chết.” Trường kiếm đâm tới Tần Thiên. “Hắc hắc hắc.” Thống khổ không chịu nổi, cơ hồ Tần Thiên không đứng dậy nổi, đột nhiên gian trá cười. “Bổng tử, lão bị lừa rồi.” “Oanh!” Hai nấm đấm của Tần Thiên bốc lên ngọn Nhật hỏa, hình thành tầng tầng lớp lớp đao mang. Đao là binh khí có khí thế mạnh mẽ, thiên về sát phạt, sát thần diệt phật, Tần Thiên thích nhất là vũ khí này. “Thái Dương Bất Diệt Đao.” Ngọn lửa rực cháy giống như mặt trời. “Tiểu tử, ngươi gạt ta.” Kiếm sĩ tám sao vội vàng né tránh, nhưng Thái Dương Bất Diệt Đao như hình với bóng, bao phủ bốn phía. “Giết!” “Phanh!” Hai tay Tần Thiên xuyên thẳng qua lồng ngực lão kiếm sĩ tám sao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang