[Dịch]Toàn chức ác ma

Chương 4 : Chết thẳng cẳng

Người đăng: no_dance8x

.
-----o0o----- "Đã chết rồi." Ngay khi Tư Mã Ngũ Nhan vừa mới tỉnh lại một lần nữa thì câu nói này truyền đến bên tai hắn. Tư Mã Ngũ Nhan chớp chớp con ngươi rồi đưa mắt nhìn người vừa nói những lời độc địa nọ. Hóa ra người vừa nói chính là một mỹ nữ đeo kính cận, mặc áo khoác dài màu trắng. Trên khuôn mặt trắng noãn như điêu khắc từ ngọc tràn đầy vẻ hờ hững. Lúc này, nàng đang ngồi trước mặt Tư Mã Ngũ Nhan. Ngón tay có mang găng tay màu trắng đang lật mí mắt sau đó lại thăm dò hơi thở của hắn. Rất hiển nhiên, ba chữ đã chết rồi chính là kết luận cuối cùng của cuộc kiểm tra trên. "Con bà nó, cô mới chết rồi đấy." Tư Mã Ngũ Nhan không hề khách khí mắng chửi. "Rõ ràng trợn to con mắt nói dối, ông đây vẫn còn sống sờ sờ mà sao lại nói đã chết?" Thậm chí hắn hoài nghi phía sau cắp kính dày cộm, đôi mắt xinh đẹp của hắn ngoài cận thị còn mang theo một vài triệu chứng nan y bẩm sinh về mắt... Nhưng mà kỳ lạ chính là mặc kệ hắn mắng chửi với âm lượng của mười phần sức lực nhưng mỹ nữ cũng những người xung quanh lại làm bộ như không hề nghe thấy. Tư Mã Ngũ Nhan giãy dụa thân thể mệt mỏi của mình. Dựa lên mặt đất, hắn ngồi dậy rồi trắng trợn mò mập bộ ngực to như hai ngọn sóng lớn đang cuộn trào mạnh mẽ.(Chưa thấy thằng tác giả nào miêu tả ngực phụ nữ ngộ như thằng cha này) Con bà nó, để cô nhìn cho rõ: Liệu người chết có biết ăn đậu hủ của cô hay không? Nhưng một sự việc khác còn quỷ dị hơn lại xảy ra. Ngay trong lúc tay của Tư Mã Ngũ Nhan chưa kịp chạm vào người của mỹ nữ thì mấy người hộ sĩ đã khiêng cáng cứu thương đến nơi. Trong ánh mặt kinh sợ của hắn, bọn người này trực tiếp đi xuyên qua người của hắn. Tại sao thân thể của mình lại cứ như trong suốt vậy? Tư Mã Ngũ Nhan vừa cảm thấy nghi ngờ vừa nhìn động tác của những người này. Bỗng nhiên một cảm giác lạnh lẽo bao trùm thân thể, mỗi lỗ chân lông trên toàn thân co rút thật nhanh khiến tóc tai của hắn dựng đứng lên. Hắn nhìn thấy một "thân thể của chính mình" đang nằm trên mặt đất! Nếu không phải vì nhìn thấy người nằm trên mặt đất ăn mặc và kiểu tóc giống mình thì có thể nói Tư Mã Ngũ Nhan không thể nào nhận ra cái xác đó là của mình. Trên mặt đất, xương cổ của hắn đã gãy đôi, cái đầu dính liền vào thân thể theo một góc độ ghê tởm. Vừa nhìn sơ qua khuôn mặt, hắn không khỏi chửi đổng lên: "Mẹ nó, đó là mặt mình sao? Tuy mình không phải là một gã siêu cấp suất ca(cực kỳ đẹp trai) nhưng ngũ quan cũng không đến nỗi vặn vẹo thê thảm như bây giờ chứ?" Từ thời gian rơi ở trên cao xuống thì khuôn mặt của Tư Mã Ngũ Nhan chấm đất trước nên cả khuôn mặt bây giờ cơ hồ đã bẹp dí thành một mặt phẳng. Vừa nhìn sơ qua một mảnh máu thịt lẫn lộn ở trước mắt, Tư Mã Ngũ Nhan chỉ muốn ói ra bữa cơm đêm qua... Nhìn đám nhân viên đang chăm chú kiểm tra cái xác của mình ném vào một cái túi đựng thi thể loại lớn màu đen sau đó đặt lên cáng cứu thương, khiêng lên xe, Tư Mã Ngũ Nhan rốt cuộc đã xác định được một sự thật: Mình đã chết! Bình thường mình đã xem qua rất nhiều phim kinh dị và tiểu thuyết huyền huyễn các loại nên những tình tiết trước mắt đều cùng một kiểu như trong những thứ đó. Mẹ nó, chả lẽ mình cứ như vậy chết thẳng cẳng hay sao? Như vậy bây giờ mình chính là hồn phách trong truyền thuyết à? Tư Mã Ngũ Nhan mờ mịt nhìn sự cố lộn xộn trong hiện trường, nào là mảnh thủy tinh rồi mảnh kim loại... lại có một vài cảnh sát đang khẩn trương thăm dò và xử lí hiện trường. Mà vụ nổ khi xe cứu thương va chạm với xe chở xăng dầu đã khiến những người đi đường ngạc nhiên và kinh sợ xúm lại thành một vòng tròn... Bây giờ mình đã thực sự không thuộc thế giới này rồi! Tư Mã Ngũ Nhan ngửa đầu nhìn về ánh nắng xán lạn trên không trung rồi quay đầu quan sát dưới chân. Quả nhiên, bên dưới không hề có cái bóng nào. "Mẹ kiếp!" Cuối cùng kết quả giám định của Tư Mã là: Đã chết thẳng cẳng! Sau một giấy, đôi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan bỗng phun ra một cỗ khí thế hừng hực. "Cặp vợ chồng chó chết của tiệm chân giò hun khói Triệu ký kia! Ông đây không bỏ qua cho các người đâu! Dù làm quỷ cũng tuyệt đối không! Đúng rồi, còn có tài xế xe cứu thương và bà chủ Triệu Ký... Các người đã tạo ra tai nạn khiến ta qua đời nhưng dù chết đi ta cũng không để các ngươi yên! Ánh mắt của hắn quét khắp hiện trường vài vòng. Sau khi nhìn thấy mấy người cảnh sát cẩn thận từng li từng tí kéo một thi thể trong buồng điều khiển của xe cứu thương ra. Bộ xương cốt đen thui này hiển nhiên chính là gã tài xế lái xe cứu thương. Có chết thì ta cũng đánh lên thi thể! Nghĩ đến đây, Tư Mã Ngũ Nhan đi đến trước mặt thi thể rồi điên cuồng quyền đấm cước đá liên tục lên xác chết của gã tài xế một cách tàn bạo. Nhưng gã cảnh sát ở bên cạnh lại thản nhiên chụp ảnh kiểm nghiệm, quả thật không hề nhìn thấy động tác của hắn. Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan nhận ra công kích của mình không hề có tác dụng nào với thi thể. Quyền cước của hắn tựa như biến thành một đòn gió lướt qua người nhưng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng cho dù như vậy thì hắn vẫn không hề thỏa mãn mà dùng hết sức đạp lên cái xác: "Ông đây vẫn còn là một xử nam, lão lại đâm chết ta rồi! Không những vậy, đã đem chết còn hủy hoại khuôn mặt của ta? Mẹ nó, quả thật quá tổn hại đến hình tượng mà." Phát điên được một lúc thì nhân viên công tác đã xử lí xong công việc của mình nên hắn bắt đầu sắp xếp nhân lực để dọn dẹp hiện trường. Đôi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan lại trông mong nhìn mấy người đang xách thi thể của mình lên xe. Nhưng đến khi chiếc xe chở xác vừa đi mất thì hắn chợt nghĩ đến: Có lẽ mình phải đi theo cái xác của mình mới hợp lý. Ngay lập tức, Tư Mã Ngũ Nhan bắt đầu đuổi theo chiếc xe. Tất nhiên, sau khi đuổi theo mấy phút thì đến cái mông của chiếc xe chở xác cũng không còn nhìn thấy nữa. "Mẹ nó, mệt chết ông đây rồi!" Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy mình đã ở trong tình trạng kiệt sức. Vừa đặt mông xuống đất vừa thở hổn hển, hắn lại nghĩ: "Trong tiểu thuyết không phải Quỷ hồn rất lợi hại hay sao? Nhưng vì cái gì mà ta mới hoạt động vài cái liền cảm thấy mệt mỏi vậy?" Những người vây xung quanh dần tản đi, để lại Tư Mã Ngũ Nhan cô độc ngồi giữa đường. Thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe không hề kiêng nể cán ngang qua thân thể trong suốt của hắn. "Sinh hoạt trong thành phố cũng không hề ngừng lại vì một tai nạn giao thông mà vẫn tiếp tục vận hành như trình tự vốn có của nó." Tư Mã Ngũ Nhan bất đắc dĩ nghĩ thầm. Thì ra cái chết của hắn quá bé nhỏ. Vốn trong suy nghĩ, hắn luôn cho rằng cái chết của mình phải oanh oanh liệt liệt, chí ít quốc gia sẽ phải treo cờ đưa tiễn, tổng thư kí Liên Hiệp Quốc đích thân chủ trì đại hội truy điệu, vô số mỹ nữ khóc than đòi tìm đến cái chết... Phiền muộn được một lát thì Tư Mã Ngũ Nhan mới đứng dậy nổi. Hắn bắt đầu đi dạo xung quanh đường phố một cách vô cớ, không hề có mục đích nào. Dựa theo tình huống hiện tại, Tư Mã Ngũ Nhan có thể nghe người khác nói chuyện nhưng hắn lại không thể nào đụng chạm lên người họ. Mà những người đó cũng không hề cảm giác được sự tồn tại của Tư Mã Ngũ Nhan, cứ như hắn chính là một người trong suốt vậy. "Vậy có phải đã chứng minh ta có thể dễ dàng trộm đồ vật, trộm cướp và ăn đậu hủ của mỹ nữ hay không?" Nhưng ý nghĩ này chỉ có thể tồn tại trong vài giây ngắn ngủi rồi liền bị cảm xúc tuyệt vọng và thê lương thay thế. Tư Mã Ngũ Nhan đã thử rất nhiều lần và sự thật đã chứng minh, bây giờ chính bản thân hán tựa như một cơn gió hoặc là một chất vô hình tồn tại trong không khí. Căn bản không thể trộm đồ, cướp đoạt hay ăn đậu hủ của mỹ nữ! Mẹ nó, vậy rốt cuộc thì ta tồn tại để làm gì đây? Không phải trong truyền thuyết hồn phách sẽ bay lên thiên đường hoặc rơi xuống địa ngục à? Rồi gì mà uống Mạnh bà thang để luân hồi sang kiếp khác nữa? Nghe nói còn có hắc bạch vô thường chuyên dẫn dắt linh hồn đến Nại Hà? Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta chết lâu như vậy nhưng không có người nào đến rước? Chẳng lẽ hai đại ca Hắc bạch vô thường đã đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu) mà quên đón ta mất rồi? Vậy thì ta chính là cô hồn dã quỷ trong truyền thuyết à? Suy nghĩ của Tư Mã Ngũ Nhan đã trở nên bế tắc. Mắt hắn mở trừng trừng nhìn mọi người xung quanh sinh hoạt nhưng không thể nào giao lưu khiến cảm giác phiền muộn không hề suy giảm. "Con mẹ nó!!!!" Tư Mã Ngũ Nhan không nhịn được mà ngửa mặt lên trời rồi hét thật lớn. Hắn nghĩ thầm: "Dù sao cũng chẳng có ai nghe thấy, nếu không họ đã cho ta là người điên." Nhưng ngay sau đó, một sự việc kỳ lạ xảy ra. Theo tiếng hét thật to của Tư Mã Ngũ Nhan, một đường ánh sáng bắn mạnh ra từ miệng của hắn rồi cứ như pháo hoa trong ống bắn mạnh lên bầu trời! Đó là cái giống gì vậy? Trong lúc Tư Mã Ngũ Nhan nhìm chằm chằm vào đường ánh sáng thì bỗng nhiên đường ánh sáng này lại nổ thật mạnh. Dưới ánh nắng lung linh, nó lại biến thành một hàng chữ màu đen cực lớn! Không ngờ nội dung của hàng chữ cực lớn lại là "Con mẹ nó!" -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang