[Dịch]Toàn chức ác ma

Chương 2 : Một cái quần lót mang lại tai nạn đẫm máu

Người đăng: no_dance8x

-----o0o----- Khi Tư Mã Ngũ Nhan rời khỏi cục cảnh sát bằng cửa sau với sắc mặt xám xịt thì trời đã hừng đông. Ánh bình mình xua tan bóng tối, ven đường đã có thể thấy khá nhiều người dậy sớm để rèn luyện sức khỏe. Trên quảng trường ở ven đường, một số người bắt đầu luyện Thái cực quyền hay múa kiếm để tập thể dục buổi sáng. Mấy tiệm ăn sáng cũng đã mở cửa sớm để bắt đầu buôn bán. Thỉnh thoảng, những thức ăn như giò cháo quẩy hay bánh bao thịt cũng nương theo gió đưa đến những hương thơm hấp dẫn những đoàn người đi làm, đi học đến ăn. Hai bàn tay của Tư Mã Ngũ Nhan đút trong túi quần, hắn đang đi dạo trên đường lớn một cách nhàm chán. "Thoạt nhìn cũng có thể thấy nhiều người có thể thảnh thơi sinh hoạt trong một thành phố phồn hoa, náo nhiệt như vậy. Nhưng tại sao...?" Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy thật phiền muộn: "...Tại sao hết lần này đến lần khác mình lại không thể phù hợp với cảnh tượng này?" Từ khi sinh ra, Tư Mã Ngũ Nhan đã cảm thấy mình khác hẳn những người bình thường. Hắn có cảm giác vui buồn yêu ghét rất kỳ lạ. Ví dụ như một đứa bé cùng tuổi hắn thích ăn kẹo nhưng cha mẹ không muốn cho nó ăn thì đứa bé đó sẽ rất tức giận rồi lăn lộn dưới đất mà khóc liên tục. Riêng Tư Mã Ngũ Nhan lại không hề giống vậy, nếu như hắn muốn ăn kẹo mà cha mẹ không đồng ý thì hắn sẽ tự mình nghĩ cách đi lấy, thậm chí trộm cắp, chém giết. Hắn càng không có cảm giác buồn bực vì cha mẹ không cho phép... Sau đó, Tư Mã Ngũ Nhan được đi học và bắt đầu tiếp thu những phương diện giáo dục tri thức lẫn đạo đức thì hắn mới hiểu ra rất nhiều chuyện. Hắn hiểu những việc trộm cắp, cướp đoạt đều sai, đều trái pháp luật. Ngay sau đó, những vấn đề khác lại nối gót theo sau khiến hắn càng cảm thấy khó hiểu nhiều hơn. Ví dụ như trong sách vở nói "con người không nên có lòng tham" nhưng tại sao trong hiện thực nhiều người lại có ý nghĩ tham lam? Hơn nữa, họ không hề chịu bất kỳ hình phạt nào cả? Đặc biệt là khi nhìn thấy những thầy cô giáo nói về những đạo lý trong sáng thánh thiện này đến nỗi bay cả nước bọt rồi cố gắng kiếm thêm trăm đồng thu thập bằng cách cho những học sinh dốc lòng cầu học "tiêu thụ" những tài liệu thi cử bằng trăm phương nghìn cách... lại càng khiến hắn không thể giải thích nổi. Ngoại trừ sự bất đồng về tư tưởng thì sinh lý của hắn lại càng khác những con người bình thường. Ngoại trừ thần lực từ khi mới sinh ra mà anh họ của Tư Mã Ngũ Nhan đã nhắc đến thì hắn còn có rất nhiều khả năng "nho nhỏ" khác, chỉ là Tư Mã Ngũ Nhan chưa bao giờ nói với bất kỳ ai những thứ này mà thôi. Ví dụ như thị giác lẫn thính giác của hắn rất kinh khủng, dường như có thể ngang bằng Thiên Lý Nhãn, Thượng Phong Nhĩ trong truyền thuyết. Khi bị Tư Mã Ngũ Nhan bị chấn thương thì tốc độ khôi phục lại nhanh đến kinh người. Đã từng có một lần, hắn té gãy chân, xương hoàn toàn gãy đôi nhưng sau khi bó thạch cao đến hết ngày thứ tư thì đã có thể đi lại như bình thường, thậm chí còn có thể chạy như bay nữa. Trong lúc kiểm tra, bác sĩ đã kinh ngạc phát hiện, đoạn xương hoàn toàn gãy đôi chỉ trong bốn ngày đã khôi phục hoàn hảo. Nếu như nói nhưng khác biệt về tư tưởng lẫn sinh lý đó vẫn chưa thể khiến những người xung quanh coi trọng thì tính cách của Tư Mã Ngũ Nhan càng khác thường hơn nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc hắn bị đưa vào Viện nghiên cứu dành riêng cho những sinh vật "Phi nhân loại". Riêng Tư Mã Ngũ Nhan lại càng không thể hiểu rõ đầu đuôi lẫn những nguyên nhân dẫn đến những ý nghĩ kỳ quái của mình. Rốt cuộc vì vậy mà hắn đã tạo ra những sự việc không thể tin được. Kèm theo đó là những phiền toái nhiều đến không thể đếm hết dành cho người anh họ đang đội phó cục cảnh sát. Lại nói đến lần Tư Mã Ngũ Nhan nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ đuổi theo một mỹ nữ thì trong đầu hắn xuất hiện những thành một kịch bản như thế này: Người đàn ông mạnh mẽ đang đuổi theo mỹ nữ bỗng nhiên biến thành một con sói thật lớn. Ngay sau đó hắn nhe răng cười dài, xé hết quần áo của nàng ra rồi liều lĩnh đặt dưới thân để cưỡng hiếp... Còn sự kiện cặp vợ chồng chủ tiệm hun khói vừa xảy ra ngày hôm qua, khi hắn nghe thấy những lời đối thoại của cặp vợ chồng này thì trước mắt hiện lên cảnh tượng hai người nọ huơ dao rồi tàn nhẫn phanh thây cô bé một cách máu me, tàn nhẫn... Những ảo giác như vậy, hoặc gọi là phán đoán trước, khiến hắn không hề do dự xông lên phía trước để sắm vai "Anh hùng bạo lực". Kết quả mỗi lần như vậy đều trở thành một màn biến lợn lành thành lợn tàn tật... Thế nhưng tại sao tất cả những chuyện này lại trở nên như vậy chứ? Vì cái gì cuối cùng ta lại có những ảo giác chính bản thân cũng không thể nào hiểu rõ nguyên nhân? Tại sao ta không thể an tâm đến trường, đi làm, yêu đương, kết hôn, sinh con rồi chờ chết như một người bình thường? Vậy thì bây giờ mình phải ngoan ngoãn trở lại cái Viện nghiên cứu phi nhân loại đáng chết giẫm rồi. Nhớ đến việc nhàm chán trong căn phòng trắng xóa đó, mỗi ngày lại phải nhìn những ông cụ hói đầu mặc áo khoác dài màu trắng cầm những đồ vật có hình thù kỳ quái để kiểm tra trên người. Chẳng lẽ mình vẫn còn muốn ăn những viên thuốc thí nghiệm không rõ tên đều đặn mỗi ngày hay sao? Thật sự Tư Mã Ngũ Nhan không hề muốn trở về, chết cũng không bao giờ. Bởi vì hắn đã trải qua cảm giác bị nhốt sống như những con khỉ trong đoàn xiếc... một cảm giác chết tiệt! Nhưng Tư Mã Ngũ Nhan đã đồng ý với anh họ. Mà mỗi lần hắn trốn về thì lại đem đến nhiều phiền phức cho anh họ và cô dượng... Sinh hoạt phiền muộn? Một lựa chọn thật khó khăn! Tư Mã Ngũ Nhan dễ dàng ngắt một cành cây ở ven đường. Hắn vừa ngắt lá vừa bước đi, miệng lại tự bói cho mình: "Quay về, không quay về, quay về, không quay về..." Khi mắt đã nhìn thấy những chiếc lá cuối cùng, khi kết quả đã sắp được công bố thì đúng lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan lại cảm thấy trên mặt có cảm giác mềm nhẵn. Tiếp theo, lỗ mũi hắn tràn đến một mùi hương nhàn nhạt mê người. Chiếc khăn nhà ai lại rơi lên mặt ta? Tư Mã Ngũ Nhan ném đống lá còn lại xuống đất rồi mới đưa tay gạt cái khăn tay rơi trên mặt mình ra. Sau khi nhìn kỹ, hắn không khỏi trợn mắt há mồm. Cứ tưởng cái khăn nào hương thơm ngào ngạt, thì ra là một cái quần lót của phụ nữ! Chiếc quần lót màu hồng nhạt thật mềm mại, cảm xúc trên tay cũng vô cùng hoàn hảo. Nhưng lúc này tâm tình của Tư Mã Ngũ Nhan cực kỳ kém, nào có cảm giác khoái trá hưởng thụ đâu? Hắn ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt phẫn nộ tìm kiếm chủ nhân của chiếc quần lót. Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan đang đứng bên dưới một cửa hàng hai lầu. Vừa ngẩng đầu thì hắn liền nhìn thấy một cái đầu lâu nữ (Câu văn của tác giả, không thêm không bớt) có đầu tóc bù xù lộ ra bên trong cửa sổ. "Con mẹ nó! Mụ làm trò gì mà ném quần lót lên đầu ông đây vậy?" Tư Mã Ngũ Nhan nổi giận đùng đùng đưa cái quần lót trong tay ra rồi chất vấn. "Anh chàng đẹp trai nhỏ bé à, tại sao anh lại lấy quần lót của em vậy? Thảo nào đồ lót của em lại hay bị mất đó nha!" Người đàn bà trên lầu vuốt mái tóc, lộ ra một mặt béo ú như một miếng thịt heo luộc thật dày. Kèm theo giọng nói đẫy đà, mụ cũng không ngại tặng thêm một nụ cười có một chút tức giận cho "anh chàng đẹp trai bé nhỏ" ở bên dưới. Giọng nói này khiến Tư Mã Ngũ Nhan không thể không nổi da gà khắp người. Con mẹ béo chết tiệt này lại còn vu oan cho hắn! Rốt cuộc áp lực trong lòng lại bùng nổ không thể ngăn cản! "@#$%*?!" Tư Mã Ngũ Nhan vứt cái quần lót, ngón tay giữa hướng về phía mụ béo. Sau đó, hắn lại dùng lời lẽ đầy chính nghĩa hỏi thăm tám đời tổ tông của mụ một lần. Đầu tiên, mụ béo đang đứng trên lầu hơi sửng sốt. Đại khái mụ ta không hề nghĩ đến "anh chàng đẹp trai nhỏ bé" lại chửi tục lưu loát đến như vậy. Đến khi có phản ứng thì mặt mày của mụ trở nên tím ngắt. Nhất thời hai tay của mụ chống nạnh, mắt hổ thì trợn tròn rồi bắt đầu thi chửi tục với Tư Mã Ngũ Nhan. Giữa lúc khí thế chửi tục của hai người cao đến ngất trời, tạm thời không thể phân thắng bại thì những trong đám người qua đường đang bao vây xung quanh bỗng hét lớn: "Coi chừng!" Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan đang chửi đến mức quá nhập tâm. Đến nỗi thính giác cực kỳ biến thái cũng không thể nhận ra một chiếc xe buýt cứ như một con ruồi không đầu bay đến trước mặt hắn! Đợi đến khi hắn nhận ra có nguy hiểm thì tất cả đã quá muộn. Ầm! Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, thân thể của Tư Mã Ngũ Nhan bị hất tung lên cao rồi tạo ra một vòng cung hoàn mỹ. Dựa theo tốc độ của một vật rơi tự do, hắn ngã sấp xuống mặt đường nhựa. Trên người Tư Mã Ngũ Nhan, một vũng máu tươi thật lớn nhanh chóng tràn ra ngoài... -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang