[Dịch]Tô Tuyết Linh - Sưu tầm

Chương 7 : Đại Phu Nhỏ Tuổi

Người đăng: 

.
" Bà bà, sao con thấy người nó lạ lạ, hình như con bệnh rồi a. Bà bà bắt mạch cho con. " Tô Tuyết Linh ngồi cầm đôi đũa gỗ xới xới bát cơm trắng, nói. " Con cảm thấy thế nào. " Bạch thị cười hiền, hỏi. " Nó lạ lạ. " Tô Tuyết Linh đáp thẳng thắng. " Ha ha... đúng là mắc cười a.... " Bạch thị bỗng cười to. Tô Tuyết Linh mở to mắt nhìn Bạch thị: " Dạ?! " Bạch thị đứng dậy, đi đến trước gương đồng, quay lại khẽ vẫy tay gọi Tô Tuyết Linh, tiểu cô nương chẳng hiểu gì nhưng cũng bước tới. Bạch thị chỉ vào chiếc gương đồng mỉm cười, Tô Tuyết Linh cũng theo đó rồi nhìn vào gương, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. " A... a... mình làm sao vậy ta. " Tô Tuyết Linh la lên hai tiếng, mở to mắt nói. " Ui da. Đau! " Tô Tuyết Linh thử lấy tay nhéo má một cái, đau điếng. Bạch thị lấy tay vỗ nhẹ vào trán Tô Tuyết Linh, mắng: " Tiểu hài tử ngốc này, không đau sao. Là con chứ ai mà la làng. " " Dạ?! " Tô Tuyết Linh ngớ ngẩn. " Con nhìn đi... Tiểu hài tử, là con đó! " Bạch thị lấy tay chỉ vào gương đồng nói. Tô Tuyết Linh lại quay đầu nhìn hình chiếu mình trong gương, trong mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên, và phần vui sướng, vài phần ngưỡng mộ đan xen lẫn nhau. " Thật xinh đẹp! " Tô Tuyết Linh ngắm mình trong gương, miệng không khỏi khen ngợi. " Đúng là khuynh quốc khuynh thành. " Bạch thị mỉm cười thỏa mãn, cũng không khỏi ca ngợi. Thật giống. Không biết đây là khuynh quốc khuynh thành hay hồng nhan họa thủy a... ............. Hôm nay trời nắng nhẹ, Bạch thị lấy thuốc ra phơi. Vừa phơi, vừa nhìn chăm chú Tô Tuyết Linh đang cầm quyển sách, lắc lắc cái đầu nhỏ xinh đọc thơ. Bỗng Tô Tuyết Linh ngẩng đầu lên, nhìn Bạch thị cười thanh tú, nói: " Bà bà! Bà bà dạy con làm đại phu có được không ạ? Nhìn bà bà chữa bệnh cho những người trong thành, con cũng muốn học theo. " " Con muốn làm đại phu?! " Bạch thị nhìn Tô Tuyết Linh hỏi. " Dạ! Con rất muốn học! " Tô Tuyết Linh kiên định gật đầu. Bạch thị cười, hỏi: " Nói ta nghe, sao con lại muốn học ta làm đại phu. " " Vì con muốn chữa bệnh cho người khác. Lúc đó con rất vui! " Tô Tuyết Linh cười híp mắt, trả lời. " Hảo! Vậy ta dạy con. Nhưng nhớ cho rõ, đời này ta chỉ truyền lại y nghề cho con. Con không được phép truyền cho người khác! " Bạch thị nghiêm túc nói. " Dạ! " " Con phải chăm học, nếu không ta sẽ không truyền cho con nữa. Biết không! " Bà bà nhìn Tô Tuyết Linh cười. " Dạ! Con sẽ chăm chỉ. " Cái miệng lanh lợi, giơ tay lên hứa. " Được rồi! Nào. Tới đây. Ta dạy con làm đại phu. " Bạch thị nói, vẫy vẫy cái tay gọi Tô Tuyết Linh đến bên cạnh. Từ đó, ngày ngày Tô Tuyết Linh cứ buổi sáng thức giấc sớm, theo Bạch thị lên núi hái thuốc. Lúc đầu thì hay ngáy ngủ, Bạch thị cứ gọi bằng cách nào cũng không dậy thế là Bạch thị đành một thân lên núi. Đến khi về, Tô Tuyết Linh lại nói sao lạI không cho con bé đi theo, khóc ầm cả lên. Bạch thị giải thích thì con bé lại cười xấu hổ, đành bỏ qua. Nhưng sau một thời gian thì con bé cũng quen, luôn giúp Bạch thị làm thuốc. Sáng thì theo Bạch thị leo núi hái thuốc, sau thì dã thuốc, phơi thuốc,... có lúc còn theo Bạch thị đến kinh thành chữa bệnh cho những người dân nghèo,làm một đại phu nhỏ tuổi, nhưng con bé phải đeo khăn trùm kín cả mặt, vì bà bà sợ khuôn mặt động lòng người của con bé sẽ gây họa khắp nơi nên bắt con bé phải đeo, lúc đầu thì không chịu, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Còn lúc rảnh thì chuyên tâm đọc sách. Kể cả mẹ, bạn bè ở thế giới bên kia cũng chưa bao giờ nhớ đến một lần, giống như người mất trí nhớ. ..........
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang