[Dịch]Tô Tuyết Linh - Sưu tầm

Chương 4 : Xuyên Không!

Người đăng: 

.
Tuyết rơi rơi ngoài hiên nhà, mặt trời chẳng thấy đâu, nơi nơi phủ tuyết trắng, gió lạnh thổi rùng mình. Nơi này, là một nơi vô cùng xa lạ, nhưng... cũng có vài phần quen thuộc.... Trong một ngôi nhà trúc nằm trong khu rừng tre xanh mơn mớt, bị tuyết phủ lên trắng cả rừng, mọi thứ đều yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vù vù của bão tuyết. Từ trong một giấc ngủ sâu xuyên qua trọng lực suốt ba ngày.... Tô Tuyết Linh nhắm nghiền mắt, nằm trên chiếc giường trúc trải dài nệm lông chồn, đột nhiên mở mắt, đôi mắt trong veo, mang đậm chất ngây thơ và một chút đượm buồn. Tô Tuyết Linh khẽ chống tay ngồi dậy. Bỗng, một cơn đau đầu phong ba ập tới, mặt con bé nhăn nhúm lại, lấy tay xoa huyệt thái dương, " Con tỉnh rồi! " Một bà lão mái tóc đã điểm trắng, khuôn mặt phúc hậu, dáng dấp bình thường, bên ngoài khoác chiếc áo choàng phủ một vài cánh tuyết nhỏ, trên vai đeo một cái giỏ đan bằng tre, bên trong lộ ra mấy loại cây thuốc, phủ một lớp tuyết mỏng, bước vào cười hiền, nói. Tô Tuyết Linh nghe có tiếng người, khẽ ngước khuôn mặt đen thùi lùi lên, nheo mắt nhìn bà lão, hỏi: " Bà là.... ai?? " " Từ từ rồi nói. Chắc con đói rồi, để ta đi lấy cho con ít cháo. " Bà lão bỏ chiếc giỏ tre trên lưng xuống, nói với Tô Tuyết Linh, rồi quay đi. " Ủa?? Ai vậy ta... Sao đau đầu giữ vầy nè! " Tô Tuyết Linh lẩm bẩm cái miệng, tay đỡ chán. Một khắc sau, bà lão bước vào, trên tay bưng một bát cháo thịt bằm đi tới chỗ Tô Tuyết Linh, nói: " Con ăn đi cho nóng, vậy mới lành bệnh. " " Cháu cám ơn. " Tô Tuyết Linh nói khẽ, bưng lấy chén cháo trên tay bà húp lấy, húp để. " Từ từ, từ từ thôi con. Khéo nóng. " Bà lão nhìn Tô Tuyết Linh, khẽ nói. " Hì.... " Tô Tuyết Linh cười, đưa cái chén đã hết cho bà lão. Bà nhận chiếc chén rồi để trên chiếc bàn bằng tre bên cạnh giường, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Tuyết Linh hỏi: " Con tại sao lại ngất nằm trên rừng? Rồi đầu còn đọng máu nữa? " " Dạ?? " Tô Tuyết Linh mở to mắt nhìn bà lão. " Hôm trước, ta lên rừng hái thuốc, thấy con nằm bên một dòng suối nhỏ, trên đầu còn có một mảnh máu. Mà kể cũng lạ, trên người con mặc bộ y phục kỳ lạ lắm. Con là người nơi nào? " Giọng bà khàn khàn, quay qua nhìn Tô Tuyết Linh, thuận lại việc gặp Tô Tuyết Linh bên dòng sông nhỏ. " Con... con.... " Tô Tuyết Linh tròn mắt, nghe bà thuận lại, lắp bắp nói. Tô Tuyết Linh nhìn bà lão từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn người mình, khẽ giật mình, đầu óc tự nhiên linh hoạt. Mình ở đâu a...., sao bà lão này lại mặc đồ cổ trang, còn kiểu tóc kia... không phải là của mấy diễn viên hay đóng phim cổ trang hay sao? Đang ở trường rồi tự nhiên tới đây, a... ai đưa mình tới đây ??! " Thôi con không muốn nói thì thôi. Ta không ép. " Bà cười hiền, nói. " Bà là... ai vậy ạ? Nơi này là nơi nào? Sao con... không nhớ gì hết. " Tô Tuyết Linh vẻ mặt ngây thơ, nhìn bà lão, giọng ngây thơ hỏi. " Ha ha... Sao ta lại quên được nhỉ. Ay da! Già rồi nên lẩm cẩm a... " Bà lão cười hai tiếng, nói. " Dạ??! " Tô Tuyết Linh ngây thơ dạ, vâng khó hiểu. " Ha ha... Con bé này đúng là thú vị, thú vị a.... Ta là Bạch Tố Diên, người ta hay gọi ta là Bạch thị. Đây là nhà của ta. " Bà lão vừa cười, vừa nói. Giờ Tô Tuyết Linh mới chú ý, nhìn xung quanh ngôi nhà tranh. Ngôi nhà đơn sơ, khá rộng rãi, mát mẻ, cái gì cũng làm bằng tre. Chiếc giường con bé đang ngồi cũng được làm bằng tre, nhưng được lót bằng nệm lông chồn. Bên cạnh là bộ bàn, ghế tre,.... cái gì cũng tre, toàn tre... Thật là gần gũi thiên nhiên a.... " Oa.... thật đẹp, còn yên tĩnh nữa. Con rất thích nơi này! " Tô Tuyết Linh vừa nhìn, vừa khen. " Tiểu yêu này đúng là có cái miệng thật ngọt... Ha ha. " Bạch thị mắng yêu, cười ha ha. Tô Tuyết Linh quay sang nhìn Bạch thị, nói: " Bà bà. Con có thể gọi bà là bà bà không! " " Được! được." Bạch thị cười hiền, nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang