[Dịch]Tô Tuyết Linh - Sưu tầm
Chương 15 : Tìm Nàng
.
" Ay nha! Cô nương quá lời! Tại hạ chỉ là hạ bộ ngang qua cánh rừng này, nghe có tiếng hát vọng quanh dòng suối nên mới.... " Từ phía rừng trúc, một mỹ nam tuấn tú, tà mị, mái tóc đen, một thân nho nhã của dáng vẻ thư sinh, trên vai đeo một túi nải. Đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi con ngươi xám tro sắc sảo, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ đỏ.
Mỹ Nam nho nhã cư nhiên lại mang theo vài phần lạnh lùng nga?!
" Tiểu Bạch! Có người cư nhiên ăn hiếp ta mà ngươi vẫn nằm đó. Ô ô. " Nàng đây mặt đỏ như quả gấc, chìm xuống dòng suối mát lành chỉ còn mỗi cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh. Miệng nàng phồng phồng hét toáng lên, rồi nước mắt lại tuôn như mưa. Tiểu Bạch đáng chết, có người nhìn lén nàng tắm mà cư nhiên vẫn nằm ngủ. Híc! Để xem ta xử ngươi thành cái gì. Hừ!
Tiểu Bạch đang đánh cờ cùng Chu Công bỗng giật nảy người dậy, quay đầu liếc sang tên thư sinh nho nhã kia vồ tới. Từ trong miệng nó bỗng xuất hiện hai cái răng nanh thật dài, chộp lấy bả vai tên thư sinh chưa kịp làm gì kia cắn mạnh xuống.
Hắn chưa kịp định hình đã bị một tiểu hổ lông trắng vồ tới, cắn vào bờ vai mình, hắn cũng chỉ nằm đó, không rên rỉ lấy một tiếng.
Nàng đây vô tội, chỉ chớp chớp đôi mắt màu hồng đào của mình, lặng người dưới nước nhìn.
Được một lúc, không thấy động tĩnh gì, nàng lấy làm lạ bèn lên tiếng. " Quay, sao ngươi không la lên! "
Không nghe thấy tiếng trả lời, nàng từng bước lên bờ, mặc một bộ y phục khác vào rồi đến bên cạnh Tiểu Bạch.
Nhìn nhìn ngó ngó, lại thấy có máu chảy ra từ chân Tiểu Bạch, nàng giật mình liền ngồi phụp xuống rồi lại thấy mặt hắn tái nhợt, bả vai hắn máu đen chảy ra rất nhiều.
Nàng nhìn Tiểu Bạch rồi lại nhìn hắn đăm chiêu trong chốc lát rồi nàng cắn lấy đầu ngón tay mình, đang định đưa xuống miệng hắn thì Tiểu Bạch lại lấy chân hất tay nàng ra.
Tô Tuyết Linh dừng một chặp rồi nhất quyết để tay xuống miệng hắn.
" Này! Tỉnh! Sao ngươi chưa tỉnh?! " Nàng lấy tay vỗ vỗ vào mặt tên thư sinh, miệng nhỏ không khỏi mắng.
Rồi nàng laị quay sang trừng mắt với Tiểu Bạch mắng: " Tại ngươi! Phải đợi hắn tỉnh lại nga! Bực mình hà! "
Tiểu Bạch chỉ mở to đôi mắt vô tội của nó ra, tỏ vẻ như không phải lỗi của nó. Mà đâu phải lỗi do nó cơ chứ! Tại Nàng cơ mà? Sao lại đỗ lỗi cho nó nga?
......
Thất Vương Phủ.
Lăng Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, khuôn đăm chiêu, lâu lâu mày lại khẽ nhíu rồi lại cười. Bỗng hắn nói lớn: " Hắc Vũ! "
Một bóng đen từ trong bóng tối bỗng vọt ra, quỳ gối trước mặt hắn, kính cẩn nói: " Thuộc Hạ có mặt! "
Hắn lạnh lùng, nhìn tên hắc y nhân nói: " Ngươi đi tìm tung tích của nàng về cho ta. "
" Vâng, thưa Vương Gia! " Hắc Vũ cung kính đáp, cơn gió thổi qua nhè nhẹ một cái rồi hắn biến mất không còn bóng dáng đâu.
Lăng Họa Thiên lại nhíu mày, nhìn chăm chú vào ánh chiều tà ngoài cửa. Miệng lẩm bẩm: " Phải tìm cho được nàng! "
Từ ngoài cửa, Quản Gia Luật bỗng lên tiếng: " Vương Gia! Hoàng Thượng cho mời người vào Cung! "
Lăng Hạo Thiên thu hồi ánh mắt, đứng dậy ra cửa.
Hắn một thân Trường Bào xanh biếc, lạnh lùng, cao quý bước ra khỏi Vương phủ.
Ngồi trên lưng ngựa, hắn quất một roi rồi phi vun vút về phía Hoàng Cung.
.........................
Xin lỗi mọi người nga. Máy tính mình bị hư lâu ngày, không sửa được. Lâu mới được ra Net nên mình tranh thủ viết một xí. Mong mọi người đừng rời tui nga. Ủng hộ truyện dùm mình nga. Hì!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện