[Dịch]Tô Tuyết Linh - Sưu tầm
Chương 13 : Bạch Thị Đi Rồi!
.
Mùa hạ tới, ve kêu râm ran khắp sân viện. Trời nắng nóng đến bức người, từ đầu mùa đến giờ trời không cho một giọt mưa. Ai nấy đều than than thở thở, chỉ có trong ngôi nhà kia, giờ khắc nào tiếng cười cũng rộn vang khắp nhà.
" Tiểu Bạch hư. Ăn vụng nha... Đánh không chừa! " Từ trong bếp, vọng ra một tiếng nói ngọt của một tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần mệnh danh là Tô Tuyết Linh.
" Còn lắc đầu! Ngươi nhớ a.. hong cho ăn! Ta đi tìm bà bà! "
Tô Tuyết Linh khuôn mặt diễm lệ, bộ váy trắng dính vài vết lọ, trên tay bưng một bát chè, bước ra khỏi cửa phòng bếp. Chân nàng bước nhanh trên hành lang đi đến bên vườn đào.
" Bà bà! Con mới làm bát chè giải nhiệt, bà ăn đi cho mát! Chén chè này ăn vào con đảm bảo với bà bà không ngon không lấy tiền nha! " Nàng vừa cười, vừa nói
Tô Tuyết Linh ngước lên nhìn vào vườn đào, nụ cười nàng bỗng khựng lại, bát chè trên tay nàng rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Lúc này nàng mới giật mình, hét lên: " Bà bà! "
Chân nàng chạy, chạy và chạy. Nàng muốn chạy thật nhanh đến bên Bạch thị, thật nhanh, thật nhanh.
Nàng khụy đầu gối xuống gốc đào, ôm Bạch thị, nước mắt rơi lã chã. Cái miệng nhỏ xinh không ngừng gọi " Bà bà! "
Bạch thị rung rung hàng mi, từ từ mở đôi mắt đục mờ ra nhìn Nàng, đôi môi tái nhợt khẽ mỉm cười. Bàn tay run run đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Tuyết Linh.
" Tuyết Nhi! Con phải sống thật tốt, ta sắp phải đi rồi. Khụ khụ... " Bạch thị nói rồi ho khan.
Tô Tuyết Linh nhìn Bạch thị, nước mắt chảy càng nhiều, xót xa nói: " Bà bà! Đừng nói bậy, con không cho người chết, không cho! Tuyết Nhi thương bà bà, bà bà không được chết. "
" Khụ khụ... Tuyết Nhi, con đừng nói vậy, ta sắp đi rồi, thời gian không còn nhiều, khụ khụ... Con phải sống thật tốt, hãy tự chăm sóc bản thân. Không có ta con phải ăn uống đầy đủ, không được lười biếng. Nghe không... " Bạch thị run run đôi môi, nói.
Tô Tuyết Linh lắc lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.
" Tiểu nha đầu này, khóc cái gì, khụ... Tuyết Nhi! Nghe lời ta dặn, con không được có tình cảm với bất cứ người nam nhân nào. Họ chỉ lừa dối con thôi. Không được tin tưởng bất kỳ ai, kể cả ta... khụ khụ... " Bạch thị nhìn Tô Tuyết Linh, vừa ho vừa nói.
" Con sẽ nhớ! " Nàng gật đầu lia lịa, nói.
" Hảo! Hảo... Khi ta đi rồi, con hãy để ta nằm bên cạnh cây đào này, đến lúc đó con phải rời khỏi nơi này, không được về đây nữa, con nghe không! "
" Tại sao? Tại sao vậy bà bà? " Nàng mở to mắt, nước mắt tự chảy xuống, miệng lẩm bẩm.
" Con nghe ta! Tuyết Nhi, kiếp này của con, khụ khụ.... kiếp này của con là kiếp sinh tử, con không được có tình cảm với bất cứ kẻ nào! Ở lại nơi này lại càng không! Con, khụ khụ... phải nhớ rõ cho ta... Phải nhớ....rõ... " Bàn tay vuốt ve khuôn mặt Tô Tuyết Linh của Bạch thị bỗng rớt xuống đất. Hoa đào giữa mùa hè rơi, gió thổi bay khắp nơi, một bông hoa nhỏ từ không trung khẽ lượn lờ trong gió rồi rơi xuống bà tay Bạch thị. Đôi mắt Bạch thị nhắm lại, nước mắt từ khóe mi từ từ lăn xuống.
Tô Tuyết Linh mở to mắt nhìn Bạch thị, miệng mở to, nước mắt từ từ rơi xuống như mưa, nàng ôm Bạch thị cả người đã lạnh đi, òa khóc lớn.
Tiên nữ áo trắng đang khóc!
Nàng khóc lớn, ngửa đầu lên trời hét gọi " Bà bà. "
Bạch thị đi rồi! Thật sao? Là thật.
.......................
Hoàng cung Đại Tề.
" Ngươi nói sao? Thiên Nhi không chết! Thiên Nhi không chết! " Đương Kim Thánh Thượng từ sàn long đứng dậy, mặt mày vui vẻ hỏi Trương Công Công.
" Vâng, thưa Hoàng Thượng. Thất Hoàng Tử vẫn còn sống, đã về Vương Phủ của Thất Hoàng Tử. " Trương Công Công giọng the thé, cung kính nói.
Đương Kinh Thánh Thượng Lăng Thương bình tĩnh lại, ngồi xuống long sàn, mắt nhìn về phía xa, gật gật đầu nói: " Về là tốt rồi! Tốt rồi! "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện