[Dịch]Tô Tuyết Linh - Sưu tầm
Chương 11 : Cái Tên Chết Bầm!
.
3 tháng sau...
Thất hoàng tử cố thủ biên cương chinh chiến bao ngày, tử trận xa trường. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Hoàng Thượng sai người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng đâu. Ai nấy đều u sầu, đau não.
Hiền Quý Phi được tin khóc nấc, cứ đòi sống đòi chết. Lấy dây thắt cổ tự tử nhưng không thành.
Tất cả đều rối loạn hết cả lên.
Nay tiết trời mát mẻ, gió thổi mát rượi. Tại khu vườn hoa đào của Bạch thị.
" Bà Bà, con đi hái thuốc với Tiểu Bạch nha! " Tô Tuyết Linh cầm cái giỏ đựng thuốc đeo lên vai, nhìn Bạch thị ngồi ngoài vườn đào nói.
Bạch thị gật gật đầu, tay cầm ly trà mơn mơn trong miệng.
" Tiểu Bạch! Ra đây nào. Nhanh lên! " Tô TuyẾT Linh lấy tay vẫy vẫy chú hổ trắng bên cạnh Bạch thị, miệng cười tươi.
Nhắc mới nhớ, Tiểu Bạch là chú hổ trắng, làm bạn với Nàng từ lúc bị lạc trong rừng đào. Giờ cả hai cứ quấn quyết lấy nhau, có người này phải có người kia, không là khóc rống cả lên đi tìm nhau. Hổ mà cứ như người a....
Tiểu Bạch thấy chủ gọi, phi thân nhanh tới cạnh Nàng, liếm liếm khuôn mặt mỹ lệ Tô Tuyết Linh.
" Hoi nha! Quậy vừa thôi! Đi nào. " Nàng cười thanh tú, ngồi lên lưng Tiểu Bạch, xoa xoa đầu nó.
Tiểu Bạch nghe lời, phi thân chạy nhanh về phía cánh rừng phía Bắc.
Tới cánh đồng hoa dương vĩ, Tô Tuyết Linh tản bộ cùng Tiểu Bạch. Cả hai đuổi nhau chạy xung quanh cánh đồng hoa. Nàng chạy, khuôn mặt diễm lệ được che dưới tấm khăn lụa càng thêm động lòng người.
" A..... " Tô Tuyết Linh đang chạy thì chân vấp vào một vật gì đó, và rồi.... miệng hôn đất, người nằm xõng soàng dưới những bông hoa dương vĩ xanh đẹp đẽ.
Tiểu Bạch thấy Nàng nằm dưới đất, cái miệng khẽ lè lưỡi cười trêu chọc. Đi đến bên nàng.
" Còn cười được! " Tô Tuyết Linh chống tay ngồi dậy, phủi phủi người, phụng phịu trừng mắt nhìn con hổ trắng đáng chết kia nói.
Tiểu Bạch bị nàng trừng, liền giở ngay khuôn mặt vô tội của mình lên, lắc lắc cái đầu tỏ ý nói nó không có cười.
" Ế... Tiểu Bạch! Ngươi nhìn xem! " Nàng phủi phủi cánh tay áo, ngẩng đầu nhìn phía trước không khỏi nhíu mày, tò mò nói.
Tiểu Bạch thú vị, vẫy đuôi chạy đến bên cạnh một cái thi thể. Đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, máu me đầy người. Trên vai, trong ngực đều đầy vết thương. Nàng nghĩ thầm chắc người này tử trận trên chiến trường.
Nàng đi đến bên cạnh, lấy tay bắt mạch cho cái thi thể đó.
" Vẫn còn sống! Phù..."
" Tiểu Bạch! Người đi hái cho ta ít thuốc! Nhớ cẩn thận, rồi nhanh về đây với ta. " Nàng ngẩng đầu nói với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nghe lời, chạy đi.
Tô Tuyết Linh lấy tay vén mấy cọng tóc qua vành tai. Lấy con dao trong giỏ thuốc ra, cắt một đường vào đầu ngón tay mình. Mày khẽ nhíu lại, lấy ngón tay để lên chiếc miệng khô ráp của hắn. Từng giọt máu của nàng từ từ chảy vào miệng hắn.
Máu! Là máu!
Máu ở đâu? Sao lại chảy vào miệng hắn.
Thật tanh!! Thật khó chịu.
Tô Tuyết Linh nhìn khuôn mặt máu me của hắn, mày khẽ nhíu. Trong lòng sao lại thấy hắn rất quen, nhưng mãi không nhớ ra được. Thật lạ!
Tiểu Bạch hái được ít thuốc, với một ít nước suối mang về. Nàng mỉm cười cám ơn Tiểu Bạch rồi rửa vết thương, dả thuốc rồi đắp lên vết thương cho hắn. Hắn trong cơn mê mang, cảm nhận được sự đau rát từ vết thương, mày trên trán không khỏi nhíu chặt lại.
" Tên này thật ngoan cố! Vết thương lớn như vậy, đắp thuốc rát như vậy mà cũng không kêu la một tiếng, chỉ nhíu mày. Xấu chết được. " Nàng nhìn hắn nhíu mày, miệng không tự chủ mắng.
Nàng quay sang nhìn Tiểu Bạch nũng nịu, nói: " Tiểu Bạch à! Đi hái thuốc dùm ta. Ta phải trông hắn. Đi nhanh a... "
Tiểu Bạch bị sai quài, mặt buồn thiu, ngậm giỏ thuốc lủi thủi đi.
Tô Tuyết Linh vừa cho hắn uống máu của mình, vừa kéo hắn vào chỗ bóng râm của cái cây bên.
" Cái tên chết bầm! Ăn gì mà nặng quá! " Vừa kéo nàng vừa mắng.
Đến được chỗ bóng râm, nàng xé miếng vải ra băng bó cho vết thương của mình, rồi dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi. Mặc tên kia, chẳng quan tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện