[Dịch]Tinh Vân Đồ Lục Truyện- Sưu tầm
Chương 74 : Thiên Trì chân chính
.
Sơn mạch Thiên Trì có một ngọn núi tên là Thiên Trì, trên núi Thiên Trì lại có Thiên Trì nhưng mà hôm nay ko phải là Thiên Trì chân chính.
Thiên Trì chân chính ở phía dưới!
Một nhóm gồm ba mươi người đi dọc theo đường núi chậm rãi tiến về phía trước, chuẩn bị tiến vào Thiên Trì chân chính. Nghe danh Thiên Trì đã lâu, nay mới được tận mắt chứng kiến quả là làm hắn rất chờ mong. Thiên Trì có thể gia tăng tiềm lực, phá vỡ bình cảnh, rèn luyện thân thể người tu hành. Tất cả đều nằm ngoài mong ước của Cơ Trường Không, hắn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ đến được một nơi như vậy.
"Huynh đệ, bây giờ ngươi có thể đột phá cảnh giới Thiên Môn rồi, thật sự là ngưỡng mộ. Và còn thức tỉnh cả huyết mạch Long tộc nữa." Trên đường đi, Liễu Chiến nói với Cơ Trường Không.
"Ta cũng ko ngờ tới." Cơ Trường Không mỉm cười.
"Đại thúc, cha mẹ ngươi là Long tộc a, cho Tiểu Vũ nhìm một chút có được ko? Tiểu Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Long tộc a?" Ngay vào lúc này, tiểu nha đầu bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu.
Cơ Trường Không. . .
Liễu Chiến. . .
Những người khác. . .
Cơ Trường Không dở khóc dở cười, ko biết phải phản ứng thế nào, nha đầu này quả thật là cây bút thần* a, "Nha đầu, huyết mạch Long tộc chẳng qua chỉ là tinh huyết bổn nguyên của Long tộc cùng dung hợp với tinh huyết của Nhân tộc, ko thể nói rằng có cha mẹ là Long tộc. Nhân tộc và Long tộc kết hợp, gần như ko có cha mẹ." Cơ Trường Không kiên nhân giải thích cặn kẽ.
*KìNgộ: cây bút thần vẽ ra những điều thần ỳ, ý nói là tiểu nha đầu giống nói những chuyện ko có mà cứ như thật.
"A, thì ra là vậy, thật là nhàm chán mà, tưởng rằng có thể thấy được rồng trưởng thành thành hôn với con người. Có lẽ nhìn rất đẹp." Miệng tiểu nha đầu cong lên, có chút ko vui.
Mọi người đều lạnh sống lưng, tưởng tượng một con rồng to lớn nằm trên thân một con người nhỏ bé, rồi một con người nhỏ bé đang cố gắng... ehèm, được rồi, hình ảnh thật đẹp, ko dám tưởng tượng a!
Lại nói đến Tiểu Vũ, nha đầu này cũng thật đáng sợ, ko biết thế lực phía sau nàng đã đền bù thế nào mà lại có thể lấy ra một chỗ từ tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành cho tiểu nha đầu. Thật sự là làm người khác kinh sợ.
Thiên Trì chân chính nằm dưới núi lửa, ẩn sâu dưới lòng đất. Nếu ko nhổ cả ngọn núi lên thì khó mà nhìn thấy được.
Nhóm người Cơ Trường Không nghỉ ngơi ba ngày sau đó được mang đến đây, giờ thì tất cả bọn họ đang đứng trước một trận pháp truyền tống nho nhỏ.
Ba mươi vị trí, bốn gia tộc Liễu Tống Vương Hồ đã chiếm 19 chỗ, thêm tiểu nha đầu nữa là 20 chỗ đã có người. Mười người khác là Cơ Trường Không, Lãnh Băng Tâm, Lâm Đông Thăng, Trần Thủy Hà... từng người đều được xem là thế hệ cường giả trẻ tuổi, ko ai có tu vi thấp hơn Thiên Môn tầng bốn.
Chỗ đặt trận pháp truyền tống cũng không xem là chỗ bí mật nhưng quanh năm có tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành canh giữ. Một lão giả run rẩy đánh ra từng đạo pháp ấn phức tạp để mở truyền tống trận.
Đừng nhìn người này gia nua mà xem thường, cho dù là thiếu chủ Liễu Chiến cũng rất cung kính với lão, ko dám chậm trễ chút nào.
Cơ Trường Không cẩn thận cảm ngộ thì phát hiện lão giả tuy đã già, khí huyết gần như đã khô cạn nhưng pháp lực ẩn chứa trong đó lại như dòng lũ, rất khủng bố. Một khi bộc phát thì kinh thiên động địa.
Quả nhiên là những đại gia tộc hùng dũng chiếm cứ Yêu Huyết thành lâu như vậy thì cũng ko phải là hạng xoàng, quả nhiên là nội tình sâu ko lường được. Cơ Trường Không lại thở dài.
Ô...ô...n...g!
Một đạo quang mang phóng thẳng lên trời, lực lượng cuồn cuộn cũng bộc phát ra. Sau đó thì mọi người nhìn thấy một cánh cửa ra vào rất lớn cao đến ba trượng xuất hiện trước mắt.
Đen ko thấy đáy, ko biết nó thông đến nơi nào.
"Vào đi thôi." Lão giả cất tiếng nói run rẩy.
"Huynh đệ, ngươi nên nhớ kỹ, càng kiên trì càng lâu thì càng tốt. Và tốt nhất đừng tới gần chỗ của nha đầu này." Khi sắp tiến vào thì bốn người Liễu Chiến bỗng nhiên tới gần hắn, ko chờ hắn hỏi đã nói ra. Bốn người nói xong cũng ko quay đầu lại, đi thẳng một mạch vào cổng truyền tống.
Cơ Trường Không nhìn ra được chuyện này ắt hẳn có bí mật gì đấy, hắn khẽ nhíu mày. Nếu ko có bí mật gì thì bốn người bọn họ cũng ko có khả năng làm như vậy.
"Đi thôi tiểu nha đầu. Rõ ràng trên người ngươi còn có bí mật." Cơ Trường Không mỉm cười nói.
"Đó là đương nhiên, cái này cho đại thúc." Tiểu nha đầu cười duyên, lấy ra một hạt châu màu lửa đỏ lặng lẽ đưa cho Cơ Trường Không.
"Đây là cái gì?" Cơ Trường Không hơi bất ngờ chút.
"Dùng nó sẽ tăng tốc tu luyện a, đợi đến lúc bắt đầu tu luyện thì đại thúc hãy bóp nát nó." Tiểu nha đầu nhí nhảnh nháy mắt với hắn rồi nhảy lên một cái, tiến vào truyền tống trận. Cơ Trường Không ko biết phải làm sao, cái này hình như là đồ tốt, nhưng mình lại hoàn toàn ko có nhận thức gì về nó cả? Đây là chuyện gì đang xảy ra?
Bước vào truyền tống trận, hào quang lập tức tối đi, lưu quang bốn phía tràn ngập các loại màu sắc, loé lên tức thì.
Đây chính là Thiên Trì sao? Đi ra khỏi trận pháp truyền tống, Cơ Trường Không quét mắt nhìn quanh, ko khỏi rung động.
Thiên Trì này cũng ko lớn, chỉ rộng mấy trượng, bên trong là chất lỏng màu lửa đỏ bao phủ dung nhập vào ba mươi cái huyệt động ở xung quanh. Ba mươi người chọn sẽ ngồi ở trong ba mươi cái huyệt động đó để tu luyện. Cách đỉnh đầu ba mét chính là nham thạch nóng chảy đang chuyển động, thỉnh thoảng có vài giọt chất lỏng màu lửa đỏ rơi vào trong Thiên Trì. (Truyện được dịch ở bachngocsach.com)
"Ở đây, ở đây." Ngay khi Cơ Trường Không đang quan sát bốn phía thì một trong ba mươi cái huyệt động bỗng có một cái đầu nhỏ thò ra nhìn qua nhìn lại tìm kiếm bốn phía rồi cái đầu nhỏ ấy nhìn thấy Cơ Trường Không thì la lên, ko phải tiểu nha đầu thì còn ai vào đây. Trong nhất thời, Cơ Trường Không cảm thấy vui vẻ.
Ba mươi cái huyệt động gần như giống nhau như đúc, được con người mở ra. Trên vách tường có vô số đạo hoa văn ẩn hiện, sâu trong trung tâm là một cái ao nhỏ, chỉ có thể chứa được một người ở bên trong.
Ô...ô...n...g!
Đạo văn lại lóe lên, huyệt động bị phong bế hoàn toàn, trừ khi nước trong ao Thiên Trì hết đi hoặc có tu giả đột phá thành công thì mới mở ra lần nữa.
"Thật đúng là đơn sơ." Cơ Trường Không nhìn bốn phía, lắc đầu nhận xét.
Một huyệt động nho nhỏ, có chút thô ráp, phía trên là nham thạch nóng chảy đang trôi cuồn cuộn, thậm chí nếu ngươi giương mắt nhìn lên thì có thể thấy được vô số nham thạch nóng chảy đang trôi ko ngừng. Nhưng mà hào quang cực nóng của chúng lại gần như hoá thành thực chất, và ngưng tụ thành từng giọt Hỏa chi tinh khí.
"Đúng là nơi tốt, tiểu nha đầu thật có phúc hưởng." Cơ Trường Không mỉm cười nói.
Sùng sục....
Hồ nước nhỏ chứa chất lỏng sền sệt như bùn nhão, từng cái bong bóng khí không ngừng xuất hiện rồi nổ tung, bắn ra vô số tia lửa nóng. Những tia lửa rơi trúng hòn đá thì lập tức thêu trụi chúng, hoàn thành thêu thành tro bụi.
Người thường nhìn thấy thì sẽ sợ hãi, phải có dũng khí mới rèn luyện thân thể ở nơi này. Nếu ko phải biết rõ tình hình nơi này thì nói ko chừng người khác còn nghĩ đây một nồi súp đang sôi.
Phanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, quần áo khắp người Cơ Trường Không đều nát bấy rồi sau đó hắn nhảy lên một cái, đáp xuống trong hồ nước màu lửa đỏ.
Hít!
Nhưng ngay lập tức, Cơ Trường Không muốn nhảy dựng lên.
Hắn bị phỏng. Thật sự là quá nóng đi, giống như trực tiếp nhảy vào nham thạch nóng chảy vậy.
Lửa nóng kia là cho hắn thấy giống như là ăn một bát canh lúc còn nóng, chưa nguội đã nuốt vào bụng và thế là bị phỏng từ miệng đến dạ dày, làm cho người ta nhịn ko được mà thở hổn hển, vô cùng chật vật.
Theo lý thuyết thì với thân thể đã được củng cố một lần nữa vào lần trước thì cho dù là nước sôi thì cũng ko làm cho hắn cảm thấy gì nhưng nước trong hồ này lại giống như nham thạch nóng chảy ở xung quanh, cực kỳ nóng, khó mà chịu đựng được, khủng bố tới cực điểm.
Từng lỗ chân lông đều mở lớn hết cỡ, một lượng lớn tinh khí của lửa liên tiếp được rót vào, dung nhập vào cơ thể của hắn, ko ngừng rèn luyện thân thể và huyết mạch hắn.
Rặc rặc!
Hạt châu màu lửa đỏ trong tay bị hắn bóp nát, trong chốc lát Cơ Trường Không cảm thấy hoả diễm bốn phía nồng đậm hơn gấp ba lần. Một cỗ khí tức khó hiểu cũng bị dẫn dắt đến và dung nhập vào cơ thể hắn, làm cho huyết mạch Long tộc trong cơ thể hắn rục rịch.
Ngay cả tinh khí nham thạch phía trên ngọn núi lửa cũng hội tụ đến, khủng bố vô cùng, từng đoàn tinh khí nối thành một mảnh hoả diễm, khí thế vô cùng.
...
Thời gian thấm thoát đã qua bảy ngày. Trong khoảng thời gian này, ko ít người đột phá và đã đi ra, bây giờ chỉ còn không quá mười người. Tuyệt đại đa số đều là người có chiến lực siêu phàm, đều là thiên tài.
Oanh!
Một đại khí tức vô cùng sung mãn phóng thẳng lên trời, lại có người đột phá, Khai Mạch tầng tám!
Nhưng mà chuyện như vậy xảy ra trong khoảng thời gian này đã quá nhiều nên căn bản ko có gì đáng kinh ngạc.
Tiến vào trong Thiên Trì, trên cơ bản thì mỗi người đều có thể đột phá, có chăng khác nhau ở chỗ đột phá nhiều hay ít mà thôi, nhưng dù có ít như thế nào thì cũng có thể đột phá được tầng một.
Oanh, oanh, oanh!
Bỗng nhiên ba đạo khí tức cùng phóng lên trời, lại có thêm ba người đột phá nữa. Bốn đạo khí tức tranh đấu với nhau, giao hoà cùng nhau, rất kinh người. Tu giả bốn phía vốn dĩ ko thèm để ý thì giờ cũng líu lưỡi ko thôi.
Đến giờ phút này, đại đa số tu giả đều đã đột phá, rời khỏi Thiên Trì, chỉ còn một vài nhân vật thuộc loại thiên tài là còn ở trong đó.
Cơ Trường Không, Lâm Đông Thăng, bốn người Liễu Chiến, tiểu nha đầu, Lãnh Băng Tâm, còn có Trần Thủy Hà, chín người này chính là thế hệ cường giả trẻ tuổi còn kiên trì được đến thời điểm hiện tại. Những người này , cho dù là ai, cũng đều có chút bất phàm.
Kiên trì càng lâu thì càng đạt được nhiều chỗ tốt hơn, đối với tu vi hay là rèn luyện thân thể đều có lợi, những người này hiển nhiên là rõ ràng nhất.
Nhưng ai là người kiên trì đến cuối cùng mới là quan trọng nhất. Mọi người đều mỏi mắt ngóng chờ người cuối cùng này!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện