[Dịch]Tinh Vân Đồ Lục Truyện- Sưu tầm
Chương 64 : Tự gây nghiệt, không thể sống
.
Oanh!
Trong khi tiếng cười vẫn đang vang vọng thì một thân ảnh bay thẳng đến trước nhóm hơn mười người kia. Cả người hoá thành tàn ảnh tới lui khắp nơi, lao đi với một tốc độ ko tưởng tượng nổi.
"Ra ta? Ngươi dám ra tay." Lâm Tôn Thiên đầu tiên là sửng sờ rồi sau đó cười 'haha'
Tuy tốc độ Cơ Trường Không cũng nhanh nhưng y vẫn ko nghĩ Cơ Trường Không còn có cơ hội sống sót để đi ra bởi vì dưới trướng của hắn có hơn 10 người là tâm phúc của y, từng người đều là Thiên Môn cảnh giới trở lên.
Phốc!
Lúc thân ảnh thứ nhất bay văng ra ngoài thì tiếng cười đắc ý của y mới lập tức dừng ngay, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi nồng đậm. Nhưng sau khi khiếp sợ thì y lại phá cười một lần nữa.
"Rất giỏi, thật sự rất giỏi. Không ngờ một con kiến nhỏ bé như ngươi lại có ngón nghề này." Y đứng một bên tấm tắc nói.
Dù Cơ Trường Không có giết được một người đi nữa thì y cũng ko cho rằng mình hết cách để đối phó. Kiến hôi chính là kiến hôi, cao thấp giữa hai người đã được quyết định từ khi ra đời. Trời sinh ra mình đã được cao cao tại thượng muốn nhìn xuống bao quát một kiến hôi như vậy.
Phốc, phốc. . .
Cơ Trường Không liên tục ra tay, mỗi một kích là có một người chết. Với thân thể Thiên Môn Đại viên mãn của hắn thì ko một người mặc áo đen nào ở đây có thể chống lại.
"Đó là Cơ Trường Không. Làm sao có thể, làm sao mà y có thể có chiến lực như vậy?" Một người đứng ở xa xa xem cuộc chiến kinh ngạc nói. Suy nghĩ của y cũng giống như Lâm Tôn Thiên, Cơ Trường Không chỉ gặp vận may, còn những thứ khác thì ko đáng nói đến.
"Thật sự kỳ quái, một tiện dân như hắn mà cũng có tu vi như vậy, quái lạ." Người bên cạnh tiếp lời.
"Ta nghĩ là hắn có sự trợ giúp của nhóm người Liễu Chiến công tử. Chắc chắn hắn đã đốt cháy giai đoạn. Đúng là ánh mắt thiển cận! Nếu nhóm người Liễu Chiến công tử mang ân cứu mạng của ta thì ta tuyệt đối sẽ ko lựa chọn vậy. Vì tu vi mà dùng mất cái nhân tình lớn như vậy thì thật là ngu ngốc." Người thứ ba đứng bên cạnh cười lạnh.
Thành kiến về địa vị của gia tộc, tông môn thì hoàn toàn ko cách nào tiêu trừ được. Giống như trường hợp của Cơ Trường Không bây giờ, dù chiến lực của hắn rõ ràng cao hơn bọn họ nhưng thái độ của bọn họ dành cho hắn vẫn là hai chữ 'khinh thường' mà thôi.
Nhưng mà bọn họ nhìn rõ Cơ Trường Không không như vậy cũng phải. Vì bọn họ cho rằng hắn có được bảo vật chẳng qua là gặp may và nhóm người Liễu Chiến giúp hắn cũng chỉ vì muốn báo ơn. Còn về phần tu vi của hắn thì nhất định là đốt cháy giai đoạn, dùng cách thức tổn thương tiềm lực...
Đây là thành kiến ăn sâu vào tư tưởng, ko cách nào xoá bỏ được. Bọn họ là người cao cao tại thượng nhưng thật chất bên trong chứa đầy những suy nghĩ tiêu cực cố hữu. Ngươi ko thể hy vọng mỗi người đều có tu dưỡng như nhóm người Liễu Chiến!
Oanh!
Lại thêm một người văng ra ngoài, lồng ngực đều bị đánh nát, rất thê thảm.
Sự việc có kết quả như vậy đó là do Cơ Trường Không không lưu thủ. Bọn người này tu vi cao nhất thì cũng chỉ là Thiên Môn lưỡng trọng thiên, với hắn thì ko đáng nói đến. Mà tu vi hiện tại của hắn kỳ thật cũng không cao hơn Thiên Môn ngũ trọng thiên.
Hơn mười cái hô hấp, lấy đi mười mấy chục cái mạng người, một bước giết một người, không cần phải đi xa. Cơ Trường Không hoá thành một sát Thần.
Tu giả xung quanh đều đã nghiêm mặt lại. Tất nhiên hành động của Cơ Trường Không đã làm cho bọn họ chấn kinh, chỉ có tiểu nha đầu ko tim ko phổi mới vỗ bàn tay nhỏ bé, lộ ra vẻ cao hứng vô cùng.
Phốc!
Người cuối cùng yếu ớt ngã nhào dưới tay hắn. Cơ Trường Không ko dính chút vết máu trên quần áo, đưa mắt nhìn về phía Lâm Tôn Thiên.
Chỉ ngắn ngủi hơn mười cái hô hấp, Lâm Tôn Thiên còn chưa kịp phản ứng, mười người dưới trướng hắn đã chết toàn bộ. Một lần nữa y lại thành 'quân sư độc thân' ko người bên cạnh.
"Đúng vậy, chính là tiêu hao tiềm lực. Tuy thành tựu của ngươi được như thế này nhưng bổn toạ vẫn muốn giết ngươi." Lâm Tôn Thiên không kinh hoảng, cả người vẫn bình tĩnh như tất cả vẫn nằm trong tính toán.
"Vậy mà ngươi lại ko chạy, thật sự kỳ quái." Cơ Trường Không đi tới từng bước, vẻ mặt cười cợt cũng có chút kinh ngạc.
Hừ, Lâm Tôn Thiên bị nói trúng tim đen, không khỏi 'hừ' lạnh một cái.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi giết được bọn chúng thì có thể khiêu chiến được bổn toạ sao? Bổn toạ nói cho người biết, không có khả năng, bởi vì bổn toạ đã chạm được đến giới hạn đột phá Thiên Môn thất trọng thiên." Lâm Tôn Thiên cười dữ tợn, lao thẳng đến Cơ Trường Không.
Oanh!
Bụi đất tung bay, sau khi Lâm Tôn Thiên bạo phát, tảng đá dưới chân y nát bấy, đá vụn bay tán loạn.
Thân ảnh của y như một mũi tên nhọn bay thẳng đến người Cơ Trường Không. Một quyền của y này gần như chưa từng xuất ra từ trước đến nay, bên trong đó ẩn chứa lửa giận và một sự tự tin biến thái.
Đông!
Ngay khi nắm đấm sắp chạm đến cơ thể thì Cơ Trường Không, nhìn như chậm nhưng thật chất là rất nhanh, đã đánh ra một quyền. Tiếng va chạm ầm ầm vang lên, lực lượng đáng sợ quét ngang bốn phía, bụi mù nổi lên, đại địa run nhè nhẹ, không ít loạn thạch lăn xuống từ trên núi.
Phốc!
Lâm Tôn Thiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra sau mấy chục thước, tình trạng rất thê thảm.
"Ngươi, ngươi, ko thể nào được, tuyệt đối không thể nào..." Lâm Tôn Thiên giống như bị choáng váng, y bỏ qua việc cánh tay phải đã bị tàn phế mà điên cuồng vừa nói vừa chỉ tay vào Cơ Trường Không.
"Ko có gì là ko thể." Cơ Trường Không cười lãnh khốc.
"Ta ko tin." Lâm Tôn Thiên gào thét thê lương, ngũ quan hoàn toàn vặn vẹo.
Khí tức toàn thân bắt đầu cuồn cuộn mênh mông, một tia hào quang quỷ mị giống như tơ tằm lao ra từ trong cơ thể hắn. Mà khi những tia tơ hào quang nào xuất hiện thì Binh Hồn ở phía sau y bắt đầu ảm đạm từng chút từng chút rồi hoàn toàn biến mất.
Dung Binh Luyện Thể! Đây là bí pháp phổ thông cường đại nhất của Chiến Hồn Điện, tu vi tăng vọt một hai cấp nhưng lực lượng Binh Hồn được sử dụng thì sẽ hoàn toàn biến mất sau này, Binh Hồn cũng sẽ hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, tu vi hạ xuống.
Nếu không gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ thì tu giả Chiến Hồn điện sẽ ko chọn phương pháp này nhưng Lâm Tôn Thiên đã hoá điên rồi, dù là cách gì thì y cũng lựa chọn.
"Rống, chết!"
Đợi cho đến lúc khí tức tăng đến đỉnh điểm, Lâm Tôn Thiên rống lên một tiếng không phải người.
"Có ý tứ." Cơ Trường Không hơi động dung, thân ảnh hắn thoáng một cái liền xuất hiện bên cạnh Lâm Tôn Thiên.
Đại thủ đè xuống, Lâm Tôn Thiên điên cuồng giãy giụa. Nhưng dù tu vi y có bạo tăng thì cũng không cao hơn Thiên Môn bát trọng thiên, mà Cơ Trường Không lại có thân thể cực tốt nên Lâm Tôn Thiên có dãy dụa thế nào thì cũng ko cách nào thoát khỏi đại thủ đang cuồn cuộn đang trấn trên đầu y.
Những tu giả đang xem cuộc chiến biến sắc, từng người đều lộ vẻ khó có thể tin được.
Thật là ko thể tin nổi, chỉ dựa vào lực lượng thân thể thôi đã nhẹ nhàng áp chế được một Lâm Tôn Thiên đang điên cuồng. Chuyện này thật là quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Thậm chí không ít người còn bộc lộ sát ý với hắn, một con kiến nhỏ bé rõ ràng đã áp chế trên đầu bọn họ. Không những vậy, hắn còn vượt xa bọn họ, dù muốn tiêu hao tiềm lực để có được như vậy là chuyện ko thể nào.
Lâm Tôn Thiên như đã hoá điên, y ko ngừng hét lên nhưng tiếng gào thét kỳ quá, một tiếng lại một tiếng. Y dùng toạn lực điên cuồng giãy giụa, hòng thoát ra ngoài. Cơ Trường Không thật nghi ngờ, nếu y có thể cùng chết với hắn, hẳn là y cũng sẽ lựa chọn ko do dự.
Chỉ tiếc là ko thể!
Thân thể Cơ Trường Không đã đạt đến mức Đại viên mãn, với sở trường là lực lượng thân thể hơn nữa lại có pháp lực hổ trợ nên cho dù là cường giả Đạp hư muốn vượt hắn thì cũng phải cố gắng. Pháp lực Lâm Tôn Thiên cường thịnh trở lại nhưng Cơ Trường Không đã khóa y lại nên y không thể nào sử dụng pháp thuật được, vì vậy đã phế bỏ tất cả lực lượng của y.
Cuối cùng thì dùng Dung Binh Luyện Thể để đổi lấy pháp lực đã hết hiệu lực, tu vi Lâm Tôn Thiên nháy mắt đã hạ xuống Thiên Môn tầng một.
"Tốt, rất tốt, một con kiến hôi đê tiện, một tiện dân may mắn, coi như ngươi giết được ta rồi thì thế nào đây? Ngươi vẫn phải chết! Huống hồ ngươi dám giết ta ư? Dám giết sao? Trừ khi ngươi muốn đối mặt với sự đuổi giết không chết ko thôi của ca ca ta và cả Chiến Hồn điện." Lâm Tôn Thiên xụi lơ trên mặt đất nhưng vẫn ko sợ hãi.
"Đại thúc, cái trứng hư này thật đáng giận, mau đánh chết y đi." Khuôn mặt Hoàng Tiểu Vũ đỏ bừng, lớn tiếng nói.
"Giết ta, hắn ko dám. Hắn chính là người nhu nhươc. Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi nên theo ta, ta sẽ cho ngươi được hưởng thụ, làm một nữ nhân vui vẻ." Lâm Tôn Thiên cười ha ha.
"Đáng tiếc. Đương nhiên tiểu tử kia sẽ ko dám giết y. Cần gì phải đắc tội với y." Một tu giả đứng xem cuộc chiến thời dài.
"Ko biết trời cao đất rộng. Ai bảo hắn có một chút thực lự thì đã kiêu ngạo như vậy làm chi." Người bên cạnh cười lạnh.
"Ko sai, cứ mặc kệ hắn. Nhìn dáng vẻ của hắn thì có lẽ sớm muộn gì cũng chết trong tay Lâm Tôn Thiên, còn nữ nhân kia cũng ko tránh khỏi số phận. Nhưng mà ngươi nhìn xem, nữ nhân kia thật đẹp, nét đẹp tuyệt đối giống với Trần Thủy Hà." Người thứ ba liếm liếm bờ môi nói.
Ko ai xem trọng Cơ Trường Không, ko ai cho rằng hắn dám giết Lâm Tôn Thiên!
Bọn họ tự tin sẽ như vậy, tin tưởng tràn đầy!
Rặc rặc!
Nhưng ngay sau một khắc, tất cả tiếng bàn tán đều im bặt. Khuôn mặt Cơ Trường Không lãnh khốc, trực tiếp dùng một quyền đánh nát trái tim hắn.
"Ngươi, ngươi giết ta, kiến hôi..." Lâm Tôn Thiên mang theo vẻ mặt ko thể tin mà ngã xuống, chết ko nhắm mắt!
Ông trời muốn ngươi chết, nhất định sẽ làm ngươi điên cuồng trước, giống như Lâm Tôn Thiên bây giờ.
Hôm nay, dù thế nào đi nữa y cũng chết, ko có chuyện sẽ thoát được. Cứ coi như Cơ Trường Không ko ra tay thì cũng có tiểu nha đầu.
Nếu như y điều tra lai lịch tiểu nha đầu, dù chỉ một chút thôi, thì y đã mời cao thủ đến và lúc đó có thể nhìn xem tu vi thật sự của Cơ Trường Không. Nếu như vậy thì y sẽ ko làm ra hành động vừa rồi, chỉ tiếc là y quá tự tin, hoặc là y quá kiêu ngạo. Trong mắt y, Cơ Trường Không chỉ là một tán tu may mắn đến từ bên ngoài. Vì vậy mới có bi kịch này!
Mọi người thường nói cái này là, 'tự gây nghiệt, không thể sống'!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện