[Dịch] Tĩnh Nữ Truyện - Sưu tầm
Chương 15 : Yến tiệc sinh nhật (hạ)
.
Một khắc khi Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh xuất hiện ở hoa viên, tất cả âm thanh huyên náo đều biến mất. Mọi người ngơ ngác nhìn hai đứa bé trước mắt, một thân hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt đầy ý cười, từ từ đi về phía trước, bước tới gần phu thê Phượng Vu Dực đang ở chủ vị. Mặc dù còn là hai đứa nhỏ năm tuổi, lại mơ hồ có thể thấy được sau khi lớn lên dung mạo tao nhã vô song.
Tiểu vương gia Phượng Duy Tĩnh tuấn tú lanh lợi, dưới lông mày dày đậm là một đôi mắt to trong suốt như nước để lộ thần thái thiên chân vô tà, sau này lớn lên cũng sẽ là thanh niên nghe lời hiểu chuyện, đây chính là phu quân mà nhóm thiên kim khuê tú tán tụng theo đuổi, tuyển chọn.
Lại nói đến tiểu công chúa Phượng Tĩnh Xu, làn da trơn bóng trắng nõn non nớt, đôi mắt phượng đen láy lóe sáng, cái mũi nhỏ tinh xảo cao thẳng, môi màu đỏ thắm, dáng người nho nhỏ lại có luồng khí thế bình tĩnh, khiến cho người ta không khỏi đưa ánh mắt nhìn đến trên người nàng, nhìn không dời mắt chính là phượng hoàng lửa trên trán nàng tựa như muốn bay cao, Die nd da nl e q uu ydo n có luồng khí phách như có như không bừng bừng phóng ra giữa trán, khiến nàng thoạt nhìn mâu thuẫn rất nhiều. Nhưng mặc kệ như thế nào, hai người này đứng chung một chỗ, nhất định sẽ làm cho người ta liên tưởng tới từ đầu tiên là "Kim Đồng Ngọc Nữ"!
Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh mỉm cười cùng nhau đi về phía phụ thân và mẫu thân của bọn họ, nhìn không chớp mắt xuyên qua nhiều loại người trước mặt, có quan viên, có thương nhân, có người hầu, hoặc là các gia quyến linh tinh khác, trên một đoạn đường ngắn ngủn, Phượng Tĩnh Xu sớm nghiền ngẫm thấu tâm tư những người trước mắt này, trong lòng cảm thấy khinh thường.
Những quan viên thương nhân này, người người đều muốn dựa dẫm vào người có quyền thế, tưởng rằng nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện, đều quay lưng về phía phụ vương nhìn nàng và Duy nhi với ánh mắt trắng trợn lộ ra tham lam, ngay cả che dấu cũng không, khiến trong lòng Phượng Tĩnh Xu lộ ra chán ghét. Tưởng rằng nàng không biết tính toán trong lòng những người này sao, không phải là thấy mình được mấy đại nhân vật trung tâm hoàng quyền yêu thích, lại là đích trưởng nữ của Hiền vương, nổi lên tâm tư nịnh bợ, cũng muốn quyết định sẵn bản thân nàng sao, hừ! Nếu như thật ngây ngốc để cho bọn họ được như ý, nàng Phượng Tĩnh Xu cũng không cần phải giả dối.
Đang lúc suy nghĩ, hai người đã đi tới trước mặt phu thê Phượng Vu Dực, khom người nói: "Gặp qua phụ vương, mẫu phi!"
Phượng Vu Dực cười phất tay một cái, nói: "Miễn lễ! Xu nhi, Duy nhi, hôm nay là thọ tinh của hai người các con, đừng đi để ý những thứ lễ nghi phiền phức kia, cha vui vẻ là tốt rồi!"
"Vâng, phụ thân!" Phượng Tĩnh Xu vui vẻ nói, nở nụ cười tươi dạt dào trên khuôn mặt nhỏ bé, làm cho người người ở chỗ này đều kinh diễm một phen. Die nd da nl e q uu ydo n Đều nói "Cười một tiếng khuynh thành, cười lần nữa khuynh quốc", tiểu công chúa này còn nhỏ tuổi mà dung mạo đã xinh đẹp như thế, sau này lớn lên nhất định cũng là quốc sắc thiên hương!
"Xu nhi, Duy nhi, lại chỗ mẫu thân này, để mẫu thân nhìn xem." Giang Sở Nhi cười vẫy tay với hai hài tử, đợi hai người tiến lên, một tay kéo một người, nhìn hai hài tử tràn đầy yêu thương, "Hai tiểu bảo bối hôm nay thật xinh đẹp!"
"Mẫu thân!" Dù sao Phượng Duy Tĩnh nhỏ hơn Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa cũng không có tâm trí lão luyện như Phượng Tĩnh Xu, vừa nhìn thấy mẫu thân, liền vội vàng ôm làm nũng khiến Giang Sở Nhi hết sức vui mừng.
Mọi người nhìn một nhà Hiền vương hoà thuận vui vẻ, cũng đều vội vàng tiến lên chúc mừng sinh nhật vui vẻ hai vị tiểu thọ tinh, trong sân nhất thời lại là một mảnh âm thanh huyên náo.
Đang lúc Phượng Tĩnh Xu bị từng tiếng chúc mừng khiến cho bực mình, không nhịn được nữa, một tiếng "Hoàng thượng giá lâm ——" khiến mắt nàng sáng lên. Quả nhiên, ngay sau đó liền tiếp lời:
"Thái thượng hoàng giá lâm ——"
"Thái hậu giá lâm ——"
"Hoàng hậu nương nương giá lâm ——"
"Đức vương gia giá lâm ——"
"Đức Vương phi giá lâm ——"
"Phần phật ——" Sau một hồi âm thanh quỳ gối, ngay sau đó tiếp lời liên tiếp "Hoàng thượng cát tường" "Thái thượng hoàng cát tường" vân vân, sau khi lần lượt bái kiến, mấy bóng dáng chói lọi cũng đã đứng thẳng trước mọi người.
"Bình thân ——" Hoàng đế Phượng Nhâm Ngạo vung tay áo lên, liền cùng mấy người khác đi về phía Phượng Vu Dực ở vị trí chủ trì.
"Hoàng nãi nãi!" Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy chỗ dựa lớn yêu thương nàng đến đây, vội vàng xòe chân ra chạy tới.
"Ai ô ô! Tiểu Xu nhi mau tới để nãi nãi nhìn xem!" Thái hậu cũng là lòng tràn đầy vui mừng, mở ra cánh tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của Phượng Tĩnh Xu, sủng nịch cười nói: "Tiểu Xu nhi hôm nay thật xinh đẹp nha!"
"Hì hì! Tiểu Xu nhi cũng không có xinh đẹp như nãi nãi vậy!" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười nói.
"Tiểu nha đầu lừa đảo, lại lừa nãi nãi rồi!" Thái hậu sẵng giọng.
"Người ta nói thật mà thôi!" Phượng Tĩnh Xu làm nũng nói.
"A, tiểu Xu nhi chỉ biết ôm hoàng nãi nãi không buông, cũng quên chúng ta rồi!" Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ dị.
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe cũng biết là hoàng gia gia nàng đang ghen đấy! Vì thế cười tủm tỉm quay đầu lại: "Hoàng gia gia, tiểu Xu nhi đã lâu không thấy người, dáng dấp người càng ngày càng có sức quyến rũ! Thảo nào hoàng nãi nãi cũng càng ngày càng đẹp, hóa ra là công lao của hoàng gia gia đấy!"
Lời nói "thuần khiết" tiểu hài tử khiến người nghe thấy đỏ mặt, chỉ thấy trên mặt hai lão nhân gia đều đỏ lên, cũng có chút ngượng ngùng. "Đi đi đi! Tiểu hài tử nói nhăng gì đấy!" Thái hậu gắt giọng.
"Khụ, khụ! Phụ vương, mẫu hậu, hay là chúng ta nhập tiệc trước đi!" Hoàng thượng thấy thế hoà giải nói.
Đám người rất nhanh liền ngồi vào vị trí của mình, nhóm người thị tỳ nhanh nhẹn mau chân dâng lên món ăn, mọi người đã tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói chuyện. Có vài người nhìn thấy đám người hoàng thượng đang nói chuyện với một nhà Hiền vương gia, cũng không tiến lên, đợi sau khi cho bọn họ ngừng nói, lại bắt đầu có người tiến lên đưa hạ lễ.
Những người khác vừa thấy, vội vàng cũng tiến lên đây tặng lễ. Phượng Tĩnh Xu thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thầm giễu cợt những người mắt trắng này. Thân là thương nhân, trên người có tiền, tặng bảo vật hiếm lạ gì cũng coi như là chuyện đương nhiên, nhưng thân là quan viên triều đình, một tháng có bao nhiêu bổng lộc, mấy người đứng đầu đang ngồi đây không rõ ràng sao, hôm nay chỉ vội vàng nịnh bợ chính nàng một tiểu công chúa nhỏ tuổi, lại quên mất thu liễm tài năng, ở trước mặt hoàng thượng lại còn mang ra cái gì phỉ thúy cực phẩm trân châu mã não, đây không phải là rõ ràng nói cho bọn họ biết: Ta tham ô, tới xử lí ta đi!
Giống như lơ đãng liếc nhìn khuôn mặt hoàng thượng, quả nhiên, mơ hồ có chút nghiêm túc ẩn giấu bên trong, những người này, e là con đường làm quan chấm dứt!
Đợi đến khi người tặng lễ ít dần, Phượng Tĩnh Xu tự mình xuống khỏi đầu gối thái hậu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người ôm từng cái từng cái "đại lễ" mà bọn quan viên đưa, mang đến trước mặt hoàng đế.
"Xu nhi, cháu đây là làm gì?" Thái hậu kinh ngạc hỏi.
“Hoàng nãi nãi" Phượng Tĩnh Xu dùng giọng ngọt ngào ngây thơ nói: "Hôm qua Xu nhi nhìn thấy trong sách nói 'lấy được đồ vật phải đóng thuế', hôm nay Xu nhi thu được rất nhiều lễ vật, chẳng phải là muốn giao nộp rất nhiều thuế? Nhưng Xu nhi không có tiền, chỉ có thể coi như lễ vật là thuế nộp lên cho hoàng đế thúc thúc nha."
Phượng Tĩnh Xu nói một hồi, nói xong khiến trong lòng người ở nơi này đều chấn động, vô cùng kinh ngạc. Một tiểu oa nhi mới năm tuổi lại cũng có thể nói ra lời như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi nha!
"Ha ha ha ha! Tối! Xu nhi tốt! Thật không hổ là Phượng Trạch công chúa hoàng gia ta!" Hoàng đế đột nhiên cười lớn tiếng, sương mù trong mắt đều tan ra, da.nlze.qu;ydo/nn tâm tình rất tốt. "Hoàng đệ, đệ thật đúng là có cách dạy nữ nhi a!" Hoàng đế đưa tay vỗ bả vai Phượng Vu Dực khen nói.
"Hoàng huynh khen nhầm rồi." Phượng Vu Dực cười đáp nói, "Hoàng đệ chưa bao giờ đã dạy Xu nhi những thứ này, làm sao có cách dạy nữ nhi chứ? Vẫn là Nạp Lan đại học sĩ dạy tốt!"
"Đâu phải, Hiền vương gia quá khen, kẻ bất tài chỉ dạy tiểu công chúa biết chữ mà thôi, vẫn là công chúa tư chất thông minh!" Nạp Lan Dung Nguyệt chắp tay nói.
"Ha ha! Hoàng nhi, con xem, ngay cả tiểu công chúa của chúng ta cũng phải biết tuân theo luật pháp nộp thuế, có thể thấy được luật pháp của Lộng Phong quốc ta thâm nhập lòng người à!" Thái thượng hoàng cười hả hả nói, chỉ là, quét nhìn về phía ánh mắt mọi người đầy ý vị thâm trường.
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu công chúa thông minh lanh lợi, tư chất hơn người!".....
"Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!".....
"Công chúa có này tâm trí, thật sự là phúc của hoàng thượng, phúc của Lộng Phong quốc!".....
Từng tiếng khen tặng không ngừng vang lên, trong hoa viên lại là một khung cảnh đầy tiếng chúc mừng.
"Hài tử ngốc, trải qua sinh nhật nhận được lễ vật là không cần nộp thuế." Thái hậu lại ôm lấy Phượng Tĩnh Xu, yêu thương nói, "Hơn nữa chỉ có theo như trưng thu tài vật ruộng đất và kinh doanh công thương mới gọi là 'thuế', là không thể dùng vật phẩm thay thế."
"A! Phải nộp tiền à? Nhưng Xu nhi không có tiền đâu!" Phượng Tĩnh Xu giả bộ buồn rầu nói.
"Ha ha ha! Điều này thì có gì!" Đức vương Phượng Vu Tường ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc lên tiếng, "Tiểu Xu nhi không có tiền, hoàng thúc thúc liền lấy tiền riêng của thúc thúc đưa cho Xu nhi!" Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, da.nlze.qu;ydo/nn đều là mệnh giá vạn lượng, nhìn ra đoán chừng có năm mươi vạn lượng, ra tay hào phóng như thế, người khác liền ghé mắt.
"Thật sự? Tạ ơn hoàng thúc thúc!" Phượng Tĩnh Xu vừa thấy, vội vàng cười tủm tỉm tiếp nhận, cất vào trong áo, lại nhìn về phía hoàng đế, "Hoàng đế thúc thúc, vậy thúc có lễ vật tặng cho Xu nhi không?"
"Có, có! Tại sao không có?" Hoàng đế bị hành động của Phượng Tĩnh Xu lừa gạt được nở gan nở ruột, lập tức liền nói: "Vu Tường thúc thúc đưa cho con ngân phiếu, hoàng đế thúc thúc sẽ đưa cho con hai loại lễ vật! Thứ nhất, từ ngày hôm nay trở đi, Phượng Trạch công chúa Phượng Tĩnh Xu được miễn quỳ lạy, tất cả trường hợp như nhau đều miễn lạy! Thứ hai, ba quận Bạch Vũ, Tương Lý, Quách Duy ban cho Phượng Trạch công chúa làm đất phong, về sau tất cả mọi việc đều do công chúa định đoạt, trước khi cập kê thì giao cho Hiền vương quản lý!(Vân Nhi: tiểu Xu nhi gian xảo quá!!!!)
Lời vừa nói ra, một mảnh âm thanh hút không khí nhất thời vang lên.
Trời ạ! Miễn quỳ lạy, ban thưởng đất phong!
Đây chính là đãi ngộ hiếm có ở Lộng Phong quốc, chỉ là một điều trong đó đã là không được, càng đừng nói đồng thời ban thưởng hai điều, còn là ban cho một tiểu nữ oa năm tuổi! Việc miễn quỳ, ngoài đương kim thái thượng hoàng, thái hậu ra, hai vương gia cũng không có được vinh hạnh đặc biệt, một tiểu hài tử mới năm tuổi lại lập tức liền áp đảo hai đại vương gia, phải nói đối với nàng sủng ái có thêm, cũng có phần quá mức; về phần đất phong này, thì lại càng không được, i@en*dyan(lee^qu.donnn) ba vị trí Bạch, Tương, Quách ở hạ du sông Mịch là nơi tiếp giáp giữa Lộng Phong quốc và Hí Triều quốc, đất đai bằng phẳng, phì nhiêu rộng lớn, là một trong những nơi sản xuất lương thực ở Lộng Phong quốc, thật sự là khối đất màu mỡ, ai không muốn làm của riêng chứ, nay hoàng thượng không chỉ ban nó cho Phượng Tĩnh Xu, hơn nữa còn đồng ý cho nàng toàn quyền chưởng quản sự tình bên trong đất phong, thay lời nói khác, ngay cả quan viên đảm nhiệm trong đất phong cũng chỉ cần Phượng Tĩnh Xu nói ra, gật đầu, vốn không cần bị triều đình quản chế, đây quả thực là quốc gia trong quốc gia!
“Hoàng thượng, này... này chỉ sợ không ổn?" Phục hồi lại tinh thần, một đại thần sắc mặt còn ấp úng nói.
"Đúng vậy, hoàng thượng, việc này tự khai quốc tới nay vốn chưa từng có tiền lệ tứ phong đất cho tiểu oa nhi!" Một đại thần khác cũng mở miệng.
"Đúng vậy, hoàng thượng, từ xưa đến nay có thể ban thưởng đất phong phải là văn thần võ tướng lập công lớn, này... Phượng Trạch công chúa vẫn chưa có chiến công gì, tùy tiện phong thưởng, chỉ sợ..."
Từng câu nói phản đối vang lên, nói xong khiến sắc mặt hoàng đế càng nhìn càng sắc bén, đến cuối cùng, sắc mặt đã xanh mét một mảnh, lạnh lùng mở miệng nói: "Các khanh có thể nói đủ rồi? Còn có lời muốn nói sao!?"
Những quan viên đó thấy vẻ mặt hoàng đế giận dữ, lúng túng ngừng miệng, cúi đầu, trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
"Phụ hoàng, người có ý kiến gì sao?" Hoàng đế đột nhiên hỏi thái thượng hoàng ngồi ở một bên, thái thượng hoàng sửng sốt, cười nói: i@en*dyan(lee^qu.donnn) "Không có! Hoàng nhi, chuyện này con làm rất khá!"
Hoàng đế hỏi: "Phụ hoàng, chỉ giáo cho? Hoàng nhi nói chuyện một buổi các khanh gia đều phản bác, sao phụ hoàng lại đồng ý?"
"Ha ha ha! Tuy nói Lộng Phong quốc tự khai quốc tới nay cũng chưa có ai có thể được vinh hạnh đặc biệt này, nhưng mà, Xu nhi không giống với người bình thường nha! Năm đó nàng sinh ra là lúc trời giáng dị tượng, vi phụ lúc ấy đã từng nói qua nữ tử này chắc chắn bất phàm, vả lại nay xem ra, tiểu oa nhi năm tuổi lại thông minh, mới nhìn qua sách một lần, liền biết tuân theo kỷ luật nộp thuế, có thể đoán được tương lai đứa nhỏ này cũng sẽ là người bất phàm, trong lòng chư vị đang ngồi đây hiểu rõ, lại có ai, có thể như hài đồng này biết mà đi, đi mà thủ? Sợ là đa số mọi người đều làm không được!" Thái thượng hoàng nói một hồi hóa giải cục diện bế tắc, chặn được lời của chư vị đại thần gắt gao, đồng thời cũng cho bọn hắn một cái cảnh cáo nho nhỏ, chớ để "biết mà phạm"! Trong lòng mọi người rùng mình, cũng không dám phản đối nhiều, cùng hô "hoàng thượng anh minh", "thái thượng hoàng anh minh"!
Thái hậu thấy tình cảnh này, sợ quấy nhiễu tâm tình hài tử, trải qua sinh nhật không được thoải mái, vì thế vừa cười hỏi: "Xu nhi, cháu có cần hoàng nãi nãi đưa lễ vật không?"
Phượng Tĩnh Xu đầu tiên là tạ ơn hoàng đế, sau đó nói với thái hậu: "Hoàng nãi nãi, đúng là Xu nhi muốn một lễ vật, nhưng là muốn hoàng đế thúc thúc, hoàng nãi nãi và hoàng hậu thẩm thẩm đồng thời phê chuẩn."
"A? Tại sao vậy? Là lễ vật gì mà thần bí như vậy?" Hoàng đế và hoàng hậu cũng không khỏi tò mò.
"Bẩm báo hoàng đế thúc thúc, " Phượng Tĩnh Xu khom người thở dài nói, "Nạp Lan tiên sinh dạy Xu nhi rất nhiều loại lễ nghi《 nữ giới 》, 《 chu lễ 》, Xu nhi biết hoàng hậu thẩm thẩm mẫu nghi thiên hạ, nữ tử khắp thiên hạ đều do hoàng hậu thẩm thẩm trông nom, Xu nhi cũng do hoàng hậu thẩm thẩm trông nom, thái hậu nãi nãi trước kia là hoàng hậu, dieendaanleequuydonn như vậy hoàng hậu thẩm thẩm liền do thái hậu nãi nãi trông nom, hoàng đế thúc thúc lại là thiên tử, sách có nói 'Trong thiên hạ đều là đất của vua, những nơi giáp ranh đều là thần của vua', như vậy hoàng đế thúc thúc chính là người có quyền lực lớn nhất, cho nên, Xu nhi muốn lễ vật yêu cần hoàng hậu thẩm thẩm, thái hậu nãi nãi và hoàng đế thúc thúc phê chuẩn nha!"
Phượng Tĩnh Xu nói một hồi có trật tự hoàn toàn khiến mọi người đang ngồi phải ngã ngửa. Hôm nay thật đúng là đại khai nhãn giới, vừa "nộp thuế" vừa ban thưởng, hiện tại lại còn bị một đứa bé luẩn quẩn khiến cho đầu váng mắt hoa, nói ra thật đúng là bẽ mặt!
"'Trong thiên hạ đều là đất của vua, những nơi giáp ranh đều là thần của vua', hay, hay! Ha ha ha!" Lần này hoàng đế thật sự cực kỳ cao hứng, nói với Phượng Tĩnh Xu: "Xu nhi ngoan, cháu có nguyện vọng gì cứ việc nói, hoàng đế thúc thúc nhất định sẽ thỏa mãn cháu!" Khẩu khí lớn như vậy, đã không có kiêng kỵ gì.
Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía hoàng hậu và thái hậu, thấy hai người cũng là mỉm cười gật đầu, vì thế xả giọng mà toàn trường cũng có thể nghe thấy nói: "Xu nhi muốn hoàng đế thúc thúc, hoàng hậu thẩm thẩm và thái hậu nãi nãi một quyền tự chủ hôn nhân, về sau việc hôn nhân cưới xin phải toàn quyền tự Xu nhi sắp xếp, bất luận người nào không được tự tiện can thiệp!"
Toàn trường chấn động, thái hậu hỏi: "Tại sao vậy? Xu nhi, đều do phụ vương mẫu phi định hôn cho cháu, tìm một nhà khá giả không tốt sao, sao lại tự mình sắp xếp?"
Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nhìn quét toàn trường,dieendaanleequuydonn nói ra một câu từ đó về sau cùng nàng nổi tiếng, hơn nữa vĩnh viễn cũng thoát khỏi mà chính nàng cũng không muốn bỏ đi ——
"Bởi vì Xu nhi lập chí muốn xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm mỹ thảo khắp thiên hạ!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện