[Dịch] Tinh Ngự
Chương 73 : Tìm hiểu!
.
Sư Tâm Viện này cũng không lớn, chẳng qua chỉ là một tòa tiểu viện đơn giản, bất quá trước cửa viện có một khoảng sân rất rộng. Khi đến gần đó, Lăng Phong phát hiện trên sân có rất nhiều dấu chân nông sâu không đồng đều! Mà những dấu chân này phân bố theo một quy luật huyền diệu, Lăng Phong cảm thấy ở chỗ nào đó trong đầu có một cỗ xúc động thần bí, thoáng cái sững người tại chỗ, mạch suy nghĩ dường như nhớ tới khoảnh khắc đối chiến với Mông Thị huynh đệ. Chiêu kiếm kia không ngừng hiện lên trong óc!
- Đại Mộc Đầu, ngươi làm sao vậy?
Kiều Kiều thấy Lăng Phong đột nhiên sững sờ dừng bước, kinh ngạc hỏi.
Lăng Phong tựa như không nghe thấy, có chút si ngốc đi tới khoảng sân rộng có dấu chân phía trước. Hắn cau mày nhìn những dấu chân có vẻ lộn xộn đó. Suy nghĩ chốc lát, Lăng Phong đột nhiên nhấc chân, nặng nề dẫm lên một dấu chân!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn khiến cả tòa tiểu viện đều có chút rung động!
- Đại Mộc Đầu...
Kiều Kiều không biết chuyện gì phát sinh, đang muốn giơ tay kéo Lăng Phong lại. Đằng sau đột nhiên có một cánh tay ngăn cản nàng lại:
- Nha đầu, đừng quấy rầy hắn, để tiểu tử này hảo hảo tìm hiểu một phen.
- Gia gia!
Kiều Sâm Đặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Kiều Kiều, nàng hiếu kỳ hỏi:
- Đại Mộc Đầu bị sao vậy?
Kiều Sâm Đặc hơi thở dài một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, còn có chút tán thưởng khó kìm nén:
- Năm đó người kiến tạo Cực Đạo Ba cũng chính là viện trưởng đời đầu tiên của Sư Tâm Học Viện, nhưng hắn vì chuyện gì đó đột nhiên khẩn cấp rời khỏi, khiến cho công pháp này không được truyền thừa hoàn chỉnh. Bất quá trước khi hắn rời khỏi, đã từng nói qua nếu có người có thể hiểu được ảo diệu trong dấu chân trước cửa Sư Tâm Viện, cũng có thể hiểu được toàn bộ bí mật của Cực Đạo Ba!
Kiều Kiều há to mồm ra, một lát mới ngạc nhiên nói:
- Sao con chưa từng nghe gia gia nhắc tới chuyện này? Mà hiện tại gia gia đã hiểu rõ được nó chưa?
- Nếu có thể hiểu được, đã không tới phiên tên Tất Phong kia có thể kiêu ngạo rồi! Gia gia tìm hiểu tới giờ, cũng không chưa nắm rõ được quá bốn thành.
Kiều Sâm Đặc lộ vẻ cười khổ nói, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lăng Phong đang trầm tư suy nghĩ ở giữa sân, nói thầm:
- Tiểu tử, không biết hiện tại ngươi có thể thấu hiểu được mấy thành? Hi vọng...ngươi có thể lại khiến cho ta kinh hỉ một lần nữa a!
Kiều Kiều âm thầm xiết chặt bàn tay nhỏ: Đại Mộc Đầu, nỗ lực lên a!
...
Bước sang trái một bước!
Lăng Phong đang định bước tiến lên, Kiều Sâm Đặc một bên bàng quan nhíu mày, theo kinh nghiệm tìm hiểu của hắn, nếu như bước tiếp theo dừng lại ở đó mà nói thì có sự lệch lạc rất lớn!
Khí huyết bốc lên!
Một bước này chưa xong, Lăng Phong cảm giác khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn một trận, tựa như dung nham núi lửa phun trào, hầu như lượng máu toàn thân đều bị nung thành khí! Lăng Phong hoảng hốt, hắn cuống quít thu chân lại, khí huyết đang sôi trào mới dần dần trở về bình thường. Giờ khắc này, Lăng Phong rốt cục xác thực người lưu lại những dấu chân này không biết có tu vi thông thiên gì, dĩ nhiên có thể đem toàn bộ võ đạo tu luyện, cảm ngộ được ẩn giấu trong những dấu chân này!
Nên mỗi bước bước đi, chân lực trong cơ thể Lăng Phong cùng với vị tiền bối kia sản sinh một loại liên hợp kỳ diệu. Hoặc giả tìm hiểu thấu đáo được tâm đắc tu luyện của hắn, tu vi có thể tiến bộ nhanh chóng; hoặc giả tìm hiểu sai lầm, ý thức đã bị phản phệ. Từng bước đi, là thiên đường, nhưng cũng là địa ngục!
Vô số vết chân trước mắt tựa như hóa thành ác ma thôn phệ huyết nhục, đang điên cuồng la hét, gào thét, kết nối thành một đoàn, mưa bay đầy trời!
Không được, không được như vậy!
Lăng Phong cảm thấy trong mắt một trận đau đớn, hắn biết nếu còn tiếp tục duy trì như thế thì kết quả duy nhất đang chờ đợi mình chính là chân lực phản phệ! Hắn đột nhiên làm một động tác khiến mọi người bất ngờ đó là....nhắm chặt hai mắt lại! Giờ khắc này, Lăng Phong dường như trở lại lúc bị Mông Thị huynh đệ liên thủ giáp công, trong tíc tắc đó hắn đã hoàn toàn bị phong tỏa cảm quan, chỉ còn lại thuần túy là ý thức ba động.
Bây giờ cũng là như thế!
Kiếm linh trong ý thức đột nhiên khẽ run lên, ba động thần diệu không gì sánh được tràn khắp thân thể Lăng Phong, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình như hóa thành một phần trong thiên địa, gió thổi, mây bay, khẽ nhấc bàn tay lên lại dường như có thể thấu hiểu ảo diệu của vũ trụ!
Kiều Sâm Đặc bỗng nhiên chấn động, hoảng sợ nhìn Lăng Phong, trong lòng âm thầm kinh hô một tiếng:
- Sao có thế? Tiểu tử này mới đạt tới tu vi gì, dĩ nhiên có thể chạm đến biên giới Thiên Nhân Hợp Nhất? Ngay cả Thánh Vực có lẽ cũng không hơn được như vậy, không, phải là Thánh Vực cũng không thể như hắn hòa hợp làm một với tự nhiên thiên địa! Nếu là lại tiến thêm một bước mà nói...
Nếu là có thể tiến thêm một bước, Lăng Phong liền có thể chạm đến cảnh giới Dĩ Thần Ngự Đạo, cũng giống như Diệp Lạc đã từng đề cập tới Dĩ Thần Ngự Kiếm.
Trong giới hạn kiến thức của Diệp Lạc cũng không dám vững tin khẳng định Dĩ Thần Ngự Kiếm tồn tại, nhưng Kiều Sâm Đặc hiểu rõ, thậm chí hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một kiếm kinh thiên động địa kia! Vừa nghĩ tới Lăng Phong mới rồi có thể chạm tới cảnh giới đáng sợ đó, trong lòng Kiều Sâm Đặc liền trăm loại suy nghĩ:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì a?....
Tâm Nhược Minh Kính, Tiêm Vũ Khả Hiện!
Lúc này cả linh hồn của Lăng Phong như một khối thủy tinh trong suốt, soi rõ tất cả ngoại giới lên đó. Giờ khắc này, chỗ dấu chân Lăng Phong đang nhìn tuy rằng vẫn là lộn xộn, phức tạp, thế nhưng hai bên đã xuất hiện sự mạch lạc rất nhỏ.
Suy nghĩ theo tia mạch lạc không ngừng kéo dài này, Lăng Phong hoảng hốt, hắn dường như thấy một thân ảnh màu trắng yêu kiều, bay bổng, liên tục xuất quyền ầm ầm, quyền xuất ra tuy nhanh, nhưng mỗi một quyền đều tạo ra âm thanh bạo nổ! Cơ hồ khi thấy tràng cảnh này trong nháy mắt, Lăng Phong liền hiểu rõ, người này sử dụng chính là Cực Đạo Ba, hơn nữa Cực Đạo Ba này người đó đã tu luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực!
Từng đạo thanh sắc khí lưu theo thân thể người này rót vào nền đất dưới chân, mỗi lần đều lưu lại một dấu cước ấn!
Một màn rõ ràng này hiện ra trong mắt Lăng Phong, lúc thân ảnh màu trắng đánh ra một cước cuối, Lăng Phong...cũng chuyển động!
Hắn nhấc chân phải lên, rồi nặng nề hạ xuống, ầm, phảng phất như thiên địa rung chuyển!
Chân lực trôi chảy!
Trong lòng Lăng Phong vô bi vô hỉ, một cước vừa xuất, thân ảnh hắn đột nhiên đứng lên, cơ hồ là không cần suy nghĩ dẫm lên từng bước chân, động tác mau lẹ khiến Kiều Sâm Đặc một trận hết hồn, bởi vì ... mỗi bước chân này nếu như bước sai liền tương đương với kết cục vạn kiếp bất phục!
Không thể do dự, thân ảnh Lăng Phong hóa thành một đạo gió xoáy, xoay vù vù trên sân rộng, lúc bay ở phía trước, lúc lại ở phía sau, như chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước, lại như phi yến kinh ba!
Mắt thấy Lăng Phong thuận lợi đạp lên toàn bộ dấu chân, Kiều Sâm Đặc lộ ra một tia vui mừng, định tiến lên, thế nhưng Lăng Phong sau một chút dừng lại, lập tức bắt đầu chuyển động! Hắn bay lên theo hướng ngược lại lúc trước, lần này cước bộ của hắn rõ ràng chậm hơn rất nhiều, chính là sau hơn mười bước, động tác của hắn trở nên càng lúc càng nhanh, đồng thời trong mắt hai người Kiều Kiều, từng đạo khí lưu thanh sắc đang chậm rãi rót vào hai chân của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện