[Dịch]Tinh Không Chi Dực- Sưu tầm
Chương 40 : Kế hoạch Cáo Lửa (1)
.
“Thượng úy!” Vừa nhìn thấy thượng úy Ralph đi vào từ ngoài cửa, Thụy Sâm lập tức nhỏm dậy, tử tế quan sát cậu nhận ra vị thượng úy có vẻ hơi khang khác, nét mặt hơi quai quái, có gì đó không được tự nhiên, có vẻ khó coi.
“Thượng úy! Ngài không khỏe trong người sao? Tôi thấy nét mặt ngài có vẻ không tốt.” Thụy Sâm hơi ngỡ ngàng nhìn viên sĩ quan, không phải anh ta bị ốm đấy chứ?
Thượng úy không nói một lời, cẩn thận nhìn Thụy Sâm một lượt từ trên xuống dưới, một người cũng bình thường thôi mà, tóc đen, mắt đen, da vàng, hai lỗ mũi, hai cái tai, thân hình không cao cũng không thấp, nhìn thì thấy hắn cũng chẳng có gì khác người, thế mà lại là một “SUPER ACE” với 39 chiến công.
Thật lòng mà nói, thượng úy cực kỳ khâm phục và kính trọng những người như Thụy Sâm, nếu vào lúc khác, không chừng anh ta cũng muốn rút sổ ra xin chữ ký, không chừng sau này đấu giá cũng có thể kiếm được kha khá. Nhưng lúc này, cả người anh ta bị một thứ tình cảm khác khống chế, đó là một cảm giác bị đánh lừa, bị giễu cợt. Tên khốn kia không ngờ lại chơi trò giả heo bắt cọp, đem giấu mình kỹ như thế, khiến cho anh ta mất hết mặt mũi trước mặt chỉ huy của mình, cứ nhớ lại sự vô tri và ấu trĩ của mình khi hùng hồn nêu các loại phương án, thượng úy luôn cả ý định tự tử cũng có, thế mà thằng cha này còn giả vờ ngây thơ cụ, chẳng nhẽ hắn không hiểu hắn chính là nguyên nhân khiến mặt mình khó coi hay sao? Tuy rằng lúc đó thượng úy chỉ hoi Robert Parnell rồi vội đi ngay, quên không hỏi Thụy Sâm, nhưng hắn không biết chủ động lên tiếng sao? Một câu nói thì mất bao nhiêu thời gian, nói chung mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ hắn.
Thượng úy càng nghĩ càng điên, lúc này anh ta thực sự muốn ra tay, đè nghiến cái tên khốn kia xuống đất đập cho một trận cho bõ gét, nhưng cũng may anh không quên mục đích đến đây của mình, lý trí bảo với anh ta rằng, cái nhiệm vụ là quan trọng, trong lòng thượng úy không ngừng lặp lại với bản thân, nhất định phải nhẫn nại.
Cuối cùng thì thượng úy cũng lên tiếng: “Trung úy, anh còn nhớ những gì tôi đã nói lúc trước không? Chúng ta đã về đến căn cứ, anh suy nghĩ thế nào rồi?”
“Thượng úy, cũng không có gì cần suy nghĩ nhiều, tôi đồng ý ra nhập lực lượng phản kháng.” Thụy Sâm trả lời không do dự. Cậu đã nghĩ kỹ từ lâu, tuy rằng có phần miễn cưỡng, nhưng cậu cũng nhận ra rằng, so với trở thành cướp biển hay những giải pháp tiêu cực như trốn tránh, ẩn cư v.v… Cậu càng muốn tự mình nắm lấy vận mệnh. Bạn bè cậu, Crowford và Robert Parnell đều ở trong lực lượng phản kháng, cậu cũng không thể bỏ họ mà đi, hơn nữa chính những người thuộc lực lượng ấy đã cứu cậu thoát khỏi địa ngục, những lời nói của thiếu úy lúc trước cũng khiến Thụy Sâm thêm tự tin quyết định, nói không chừng đến một ngày nào đó các cậu cũng có thể đường đường chính chính đối mặt với Đế Quốc…
Thượng úy gật đầu đầy hài lòng, anh ta cũng rất tin tưởng vào thái độ kiên định của Thụy Sâm, chìa tay phải, thượng úy nói với giọng vui sướng: “Hoan nghênh gia nhập với chúng tôi, trung úy Thụy Sâm Nepali Gore.”
“Xin cám ơn! Chỉ huy! Được tham gia vào đội ngũ những người chiến đấu chống lại Đế Quốc là niềm vinh hạnh của tôi!” Thụy Sâm cũng chìa tay ra nắm lấy tay của thượng úy, hai bàn tay rắn chắc siết chặt vào nhau.
“Trung úy!” Thượng úy Ralph mỉm cười, vừa nói vừa thu tay lại. “Thân thể anh hồi phục đến đâu rồi?”
“Có vẻ ổn rồi, xin cám ơn sự quan tâm, tôi nghĩ chỉ dăm hôm nữa là khôi phục như thường.”
“Vậy anh còn có thể điều khiển chiến đấu cơ không?”
“Theo tôi nghĩ thì không có vấn đề gì!” Thụy Sâm nói giọng tin tưởng. “Chỉ huy! Vì sao lại hỏi vậu? Có phải có nhiệm vụ nào cho tôi không?”
“Đúng!” Thượng úy cũng không chối. “Đó là một trong những nguyên nhân tôi đến đây hôm nay, chúng ta có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, cậu là một trong số những người hiếm hoi đạt yêu cầu.”
“Kế hoạch hành động gì vậy?” Thụy Sâm hơi ngạc nhiên, cậu không ngờ mới ra nhập lực lượng phản kháng là đã có nhiệm vụ rồi.
“Hiện nay tôi vẫn chưa được phép nói với cậu, chỉ có thể hình dung sơ qua, hành động lần này có tính nguy hiểm cao, những phi công tham gia phải mạo hiểm lớn, thậm chí có nhiều khả năng sẽ hi sinh, do đó, chúng tôi không hạ lệnh xuống mà đề nghị những ai có khả năng hãy tình nguyện tham gia nhiệm vụ.”
“Nghiêm… nghiêm trọng đến thế sao?”
“Không sai!” Thượng úy gật đầu nói.
“Vậy tôi có thể chọn lựa không tham gia?” Thụy Sâm lại hỏi.
“Đương nhiên, cậu có thể không tham gia, nhưng cần nhớ rằng, nếu chọn lựa tình nguyện tham gia, sau khi đã nắm các chi tiết về kế hoạch cậu sẽ không thể rút lui được nữa. Cậu có hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi, chỉ huy!” Thụy Sâm do dự một chút rồi nói. “Tôi muốn tham kế hoạch này.”
Thực ra thì Thụy Sâm cũng có thể không tham gia kế hoạch, cậu cũng sợ chết lắm chứ, nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên khi tham gia lực lượng phản kháng, Thụy Sâm không muốn bỏ qua, cậu cũng muốn thể hiện bản thân mình. Hơn nữa cách nói thần thần bí bí của thượng úy cũng kêu lên sự tò mò trong cậu, đừng quên Thụy Sâm cũng chỉ mới có hai mươi tuổi đầu, cái tuổi đầy những mộng mơ, nhiệt huyết, năng động, cái tuổi mà con người còn đầy những lý tưởng, nhiệt tình và không biết sợ trước khó khăn.
“Anh nên suy nghĩ cẩn thận đi, nếu tham gia rồi, anh sẽ không được rút lui nữa.” Thượng úy nghiêm túc nói.
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ huy, tôi tình nguyện tham gia.” Thụy Sâm ưỡn ngực cao giọng nói.
“Rất tốt, nếu cậu đã hạ quyết tâm, vậy đi theo tôi.”
“Đi đâu vậy, chỉ huy!”
“Trước hết hoàn thành thủ tục ra nhập cho anh đã, quân hàm thì không thay đổi, sau đó anh sẽ nhận quân phục mới và đồ dùng cá nhân, cuối cùng đại tướng Martin muốn gặp anh.”
“Đại tướng muốn gặp tôi?” Thụy Sâm ngạc nhiên lặp lại.
“Đúng vậy, đi nhanh thôi.” Thượng úy thúc giục. “Đừng để tướng quân phải chờ lâu.”
“Vâng! Thưa chỉ huy. Ách, nhân tiện tôi có thể hỏi một câu không? Anh bạn Robert Parnell của tôi đâu rồi ạ?”
“Không cần phải lo, đã có người đưa anh ta đi làm thủ tục rồi.”
“Vâng! Xin cám ơn ngài.”
“Khoan! Chờ một chút!” Thượng úy vừa định ra ngoài thì như chợt nhớ lại điều gì, anh ta quay lại rút từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, sau đó mở ra đến trang trống, đưa bút cho Thụy Sâm, anh nói: “Ký tên anh vào đây, to một chút!”
“Ah!” Thụy Sâm tuy có vẻ không hiểu ý của thượng úy nhưng cậu vẫn ký một chữ rõ to lên trang giấy.
“Thêm một tờ nữa!” Thượng úy mở tiếp trang sau nói với vẻ nghiêm túc.
“Có vấn đề gì vậy, chỉ huy? Có liên quan đến hành động sắp tới không?” Thụy Sâm ký xong không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Đó là vấn đề cơ mật, cậu có thể hỏi nhưng đừng hy vọng có câu trả lời.” Thượng úy cảm thấy trong lòng phơi phới, lạm dụng chức quyền cũng thú vị đấy, coi như trả thù thằng cha này rồi, ừm, cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Lật trang sau, còn một tờ nữa.”
“……….”
-----------------------------
“Kính chào đại tướng, Trung úy Thụy Sâm Nepali Gore có mặt báo cáo!”
“Nghỉ, trung úy, tôi tin rằng thượng úy Ralph đã nói với cậu, tôi là đại tướng Martin, rất vui được thấy cậu đứng trong hàng ngũ của chúng tôi.” Cũng giống như thượng úy Clark hồi trước, đại tướng dùng ánh mắt dò xét nhì khắp một lượt, có điều ông cũng không nhận ra Thụy Sâm có gì đặc biệt, chỉ là loại người rất phổ thông, ông không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh chàng trông cực kỳ bình thường này là người đã bắn hạ 39 chiến đấu cơ của Liên Bang chỉ trong các ba tháng thôi sao? Không lẽ là tình báo đưa tin sai hoặc trùng hợp danh tính? Thật khó có thể tin được. Có điều câu nói “Đoán người không thể qua vẻ bề ngoài” đại tướng cũng biết, ông muốn chờ xem những biểu hiện của Thụy Sâm rồi mới kết luận.
“Vâng thưa tướng quân, nhưng thượng úy cũng chưa nói rõ đó là nhiệm vụ gì, sẽ gặp những khó khăn như thế nào!”
“Đừng vội, trung úy” Đại tướng cười cười. “Rồi chúng tôi sẽ giải thích chi tiết cho cậu nghe. Trước hết hỏi cậu một câu, cậu có biết mình được cứu như thế nào không?”
“Đương nhiên biết rõ, thưa tướng quân, là nhờ lực lượng phản kháng đột kích lên chiếc tàu vận chuyển đang giam giữ chúng tôi rồi giải cứu cho tôi và Robert Parnell, đối với việc đó tôi vô cùng biết ơn mọi người.”
“Nhưng cậu cần biết chúng ta chưa từng quen biết trước đây, chúng tôi chưa bao giờ gặp gỡ cậu hay bạn cậu, cũng không biết hai người ở trên tàu, vì sao chúng tôi lại phải tấn công một chiếc tàu vận tải có hộ tống?” Tướng quân từ từ nói.
“Ngài… ngài muốn nói rằng vụ đột kích là để giải cứu những người cùng bị giam.” Thụy Sâm cố nén kích động, cậu biết tấm màn bí mật rồi cũng sắp được vén lên.
“Đúng thế, vì lần đột kích đó chúng tôi chuẩn bị hơn một tháng, chọn lựa và bố trí kỹ lưỡng từ thời gian, địa điểm cho đến tuyến rút lui, lại gắng hết sự giảm thương vong xuống mức tối thiểu, cậu biết tại sao những người cùng bị giam với cậu lại quan trọng thế không?”
Tướng quân không chờ Thụy Sâm trả lời mà tự nói tiếp: “Những người đó đều là nhân viên nghiên cứu và kỹ thuật viên từ công ty Đế Khang, họ cũng là những người có cảm tình với công cuộc chiến đấu của chúng ta, trung úy, chắc cậu không lạ gì công ty Đế Khang chứ?”
Thụy Sâm thấy tim mình đập thình thịch, cậu đương nhiên đã nghe đến, công ty Đế Khang là một trong những nhà sản xuất vũ khí trên vũ trụ quan trọng nhất của Đế Quốc, đặc biệt nổi tiếng trong việc thiết kế chiến đấu cơ. Tuy rằng trong lần đấu thầu trước, mẫu thiết kế của họ thua mẫu Nữ Yêu của công ty Vickers Ltd, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng Đế Khang có năng lực hùng hậu và nhiều ý tưởng độc đáo trong việc sáng tác, có tin đồn rằng công ty Đế Khang đang chịu sự ủy nhiệm của Đế Quốc để thiết kế một loại chiến đấu cơ hoàn toàn mới, nhằm áp đảo không quân vũ trụ của Liên Bang nhằm dành lại quyền chủ động trên chiến trường.
“Không lẽ nhiệm vụ lần này của mình có liên quan đến mẫu chiến đấu cơ mới?” Thụy Sâm thầm nhủ.
“Đó là những người vẫn dốc lòng ủng hộ sự nghiệp chính nghĩa của chúng ta, do đó họ đem thành qủa nghiên cứu gồm tất cả các tài liệu kỹ thuật, số liệu thiết kế, công nghệ sản xuất, sơ đồ dây chuyền v.v… giao cho Đồng Minh. Trung úy, cũng không giấu gì cậu, sau khi có những tài liệu đó, Đồng Minh đã tập trung tất cả nhân lực vật lực chế tạo một số dây chuyền sản xuất, chuẩn bị cho ra đời loại chiến đấu cơ mới mang tên Tia Chớp với số lượng lớn.”
Thụy Sâm ngạc nhiên đến không biết nói gì, cái tin tức này thực khiến cậu không sao tin nổi, Đồng Minh có thể sản xuất chiến đấu cơ ở quy mô lớn? Họ lấy đâu ra tài liệu, đặc biệt là những loại hợp kim quý giá, còn những thiết bị điện tử của chiến đấu cơ như rada, rồi hệ thống điều khiển, rồi động cơ .v… Những khó khăn ấy họ giải quyết như thế nào? Hơn nữa nghe tướng quân nói, không phải chỉ là một dây chuyền sản xuất, ôi trời…
“Điều đáng tiếc là việc chế tạo Tia Chớp khó hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng, chúng ta gặp phải một số khó khăn về kỹ thuật hơn nữa, những người vẫn giúp đỡ chúng ta, những người dũng cảm ấy lại đúng lúc đó bị phát hiện và bị Cục An toàn của Đế Quốc giam giữ. Trung úy, do đó mới cho lần hành động giải cứu này. Có điều có được những chuyên gia này, tôi nghĩ những vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết, lạc quan mà nói, tôi hy vọng chỉ vài tháng nữa, chúng ta sẽ cho đột Tia Chớp đầu tiên ra lò.” Tướng quân nói.
“Như vậy còn cần bọn tôi làm gì?” Thụy Sâm không đoán ra nhiệm vụ của mình, nếu chiến đấu cơ sản xuất không gặp vấn đề gì thì còn cần họ thực hiện nhiệm vụ gì?
“Chỉ sản xuất không thôi chưa đủ.” Tướng quân thở dài một hơi. “Chúng ta cần đảm bảo nó có thể cất cánh, cần nắm chắc các đặc điểm kỹ thuật, cải tiến những chỗ khuyết hãm, nhưng những thứ đó cần nhiều thời gian bay thử và kiểm tra, đáng tiếc là chúng ta không có hàng năm trời để từ từ tìm hiểu, chúng ta cần đưa Tia Chớp vào chiến đấu càng nhanh càng tốt, đó là lý do chúng tôi cần các cậu.”
Tướng quân nhìn thẳng vào mắt Thụy Sâm nói: “Theo chúng tôi biết, những chiếc Tia Chớp đầu tiên được chế tạo ra từ một năm trước, tất cả gồm bốn chiếc làm mẫu, chúng vẫn nằm ở trạm không gian TAU-7 tại thiên hà New Lyons để bí mật thực hiện bay thử, đồng thời cải tiến chi tiết, sau khi cải tiến, những chiếc Tia Chớp ở đó đã trở nên hoàn thiện và sẵn sàng đưa vào phục vụ chiến đấu. Trạm TAU-7 là một trong những trung tâm thử nghiệm lớn nhất của Đế Khang, tại đó lưu trữ toàn bộ các dữ liệu có liên quan đến quá trình bay thử của Tia Chớp, cũng như các số liệu trong quá trình cải tiến, cái chúng ta cần là những số liệu đó và ít nhất một chiếc Tia Chớp hoàn chỉnh đã qua cải tiến, với những thứ đó, chúng ta có thể đảm bảo những chiếc Tia Chớp xuất xưởng là có thể đưa vào chiến đấu ngay chứ không phải chỉ để ngắm cho đẹp.”
Thụy Sâm đã tương đối đoán ra ý đồ hành động, hơi thở của cậu đã bắt đầu gấp gáp.
“Từ một góc độ khác mà nói, Tia Chớp sau này sẽ là chiến đấu cơ chủ lực của Đồng Minh, do đó chúng ta cũng không hy vọng toàn bộ tài liệu về nó nằm trong tay Đế Quốc. Điều may mắn là do Tia Chớp được nghiên cứu phát triển bí mật nên rất ít người biết về nó, những người của chúng ta lại kịp thời phá hủy toàn bộ tài liệu có liên quan đến nó ở công ty trước khi bị bắt. Hiện tại chỉ còn một nơi duy nhất có lưu thông tin về Tia Chớp là trạm không gian TAU-7. Sau khi những người của ta bị bắt, Đế Quốc đã khẩn cấp tiếp quản trạm này, thu giữ tất cả tài liệu và mẫu thử, nhưng do cần có thời gian để chỉnh đốn và thu hồi đống hỗ loạn đó, cho đến nay cả mẫu thử lẫn tài liệu vẫn nằm nguyên tại trạm, tuy nhiên khó nói trước chúng sẽ được chuyển đi khi nào, chúng ta tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.”
“Vì vậy, mặc dù hiện nay trạm TAU-7 nằm dưới sự kiểm soát của một lực lượng mạnh, những chúng ta không thể tránh khỏi một trận đột kích, dù có phải hi sinh nhiều xương máu. Mục tiêu hành động là chiếm được các tài liệu về quá trình cải tiến và bay thử đồng thời cố gắng hết sức để có được một mẫu thử hoàn chỉnh.”
“Kế hoạch đột kích này được đặt tên là –Cáo Lửa.”
(Tác giả: Muốn biết vì sao gọi nó là Cáo Lửa không? Xin hãy xem lại quá trình phát triển cũng như những ảnh hưởng đối với phương tây của chiếc MiG-25 do Liên Xô chế tạo là biết mà.)
Dịch giả: Đối với lời giải thích trên, mình cho rằng tác giả đã bị ảnh hưởng bởi bộ phim “Fire Fox” của Clint Eastwood sản xuất năm 1982. Chi tiết có thể xem ở ĐÂY.
Cá nhân mình đánh giá rằng Fire Fox là một trong những phim ba trợn nhất về đề tài chiến tranh sau khi đã mất hai ngày để lùng thuê đĩa về xem.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện