[Dịch]Tinh Không Chi Dực- Sưu tầm
Chương 39 : Chiến hữu gặp lại
.
Tàu Tự Do nhanh chóng thoát ra khỏi vùng siêu không gian, đến một khu vực chưa rõ nào đó trong vũ trụ. Cổng siêu không gian ở đầu này ần trong một dải những mảnh thiên thạch nhỏ, tương đối kín đáo, căn cứ của lực lượng phản kháng, trạm không gian KJZ-11 nằm gần đó.
Nói là nằm gần, thực ra nó cũng cách cổng siêu không gian một quãng, với tốc độ của một chiếc chiến liệt hạm cao tốc như tàu Tự Do cũng phải đi mất khoảng nửa tiếng. Nhìn trạm không gian KJZ-11 đang dần hiện rõ ra trước mắt, Thụy Sâm thực sự cảm thấy bội phục quân phản kháng, họ đã tính toán hầu hết các khả năng khi thiết lập căn cứ. Đầu vào là một cổng siêu không gian nằm lẫn trong đám tinh vân, có một dải phóng xạ cực mạnh bao phủ đã là cực kỳ khó kiếm, chả trách Đế Quốc không thể nào tìm được vị trí chính xác của căn cứ, khi ra khỏi vùng siêu không gian, Thụy Sâm nhận ngay ra xung quanh cổng là những thiết bị giám sát tự động, chắc chắn là để đề phòng Đế Quốc đột nhập. Giả sử như Đế Quốc có may mắn mà tìm được đến đây, khi xuyên qua cổng siêu không gian cũng sẽ bị phát hiện nhanh chóng, quân phản kháng có thể lợi dụng khoảng thời gian trước khi Đế Quốc đạt đến trạm để di tản nhân viên, vật tư và chiến hạm, Thụy Sâm đương nhiên không nghĩ rằng thiên hà này chỉ có duy nhất một cổng siêu không gian, thỏ còn có ba hang, hà huống là người? Không có ai ngu xuẩn đến nỗi nhét mình vào một ngõ cụt.
“Trạm không gian KJZ-11, đây là tàu Tự Do, xin được cập bến ở trạm.”
“Chào mừng đã về nhà! Tàu Tự Do, xin cập cảng tại cửa cảng số 6.”
Tàu Tự Do từ từ đưa thân hình khổng lồ của mình tiếp cận trạm không gia KJZ-11, trạm không gian này có kết cấu chủ yếu là một hình trụ, xung quanh có tám khu cảng vươn ra tám hướng khác nhau như những xúc tu của con bạch tuộc, dưới sự dẫn đường và kiểm soát của hệ thống máy tính, tàu Tự Do cẩn thận tiến lại gần với khu cảng số 6, từ những ô cửa bên mạn tàu, những khoang cách ly từ từ vươn dài ra tiếp cận với cửa vào của cảng, sau đó chính xác kết nối với nhau.
Những người tù vừa được cứu thoát theo sự hướng dẫn của các nhân viên đón tiếp đanguần tự rời khỏi trạm không gian. Thụy Sâm và Robert Parnell cũng trong số đó, có điều người dẫn đường cho họ không phải là nhân viên tiếp đón của trạm mà là vị thiếu úy đã thẩm vấn Thụy Sâm lúc trước, anh ta đưa họ về khu vực nghỉ ngơi của riêng họ.
“Chú, chú không đi cùng bọn cháu à?” Cùng với đoàn người tách ra đi chưa được hai bước, Thụy Sâm chợt cảm thấy y phục của mình bị ai đó kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là Vân Vân, lúc này cô bé đang đứng ngay sau lưng cậu, dương đôi mắt to long lanh đáng yêu nhìn Thụy Sâm.
Thụy Sâm cúi người xuống, dùng sức bế bổng cô bé lên, nhẹ giọng nói: “Không, Vân Vân, chú còn có chuyện khác, tạm thời không đi cùng mọi người được.”
Cô bé bĩu môi, đôi mắt khẽ chớp, đôi má hồng hồng chợt trở nên trắng bệch. “Lại có việc, ba mẹ cũng thường nói như thế, bây giờ đến chú cũng nói thế.”
“Vân Vân.” Thụy Sâm cảm động nói. “Chú phải đi cũng vì Vân Vân mà, còn nhớ những kẻ xấu bắt nạt Vân Vân, bắt nạt chú, bắt nạt ba mẹ của Vân Vân không? Chú phải đi đánh bọn người xấu đó.”
“Nhưng mà… Vân Vân muốn ở cùng với chú, với ba mẹ, Vân Vân không muốn mọi người…” Cô bé cúi đầu, giọng nói đã bắt đầu nghèn nghẹn.
“Đừng khóc mà, Vân Vân.” Thụy Sâm hoảng hết cả hồn, bản lĩnh dỗ trẻ con của cậu thật quá tệ hại. “Chú hứa, chú hứa với Vân Vân, khi nào đánh đuổi được bọn người xấu đó, chú lại về chơi với Vân Vân có được không?”
“Thật không? Vậy chúng ta nghéo tay!” Cô bé cuối cùng cũng ngăn được dòng nước mắt, ngẩng đầu lên, nét buồn trên nét mặt cũng tan đi hiện lên một nụ cười mong đợi.
Một ngón tay trắng hồng mũm mĩm câu lấy ngón trỏ của Thụy Sâm. “Nghéo tay, móc câu, một trăm năm, không thay đổi.”
-------------------------------------
“Không ngờ bản lĩnh dỗ trẻ con của mày cũng khá chứ hả, đánh đuổi bọn người xấu? Hắc, không biết đến năm nào mới đánh xong được Đế Quốc đây? Có điều cô bé này cũng thật khả ái, Thụy Sâm, mày quen với nó khi nào thế? Sao tao lại không biết nhỉ? Còn nữa, cái lắc trên cổ tay nó, trong quen mắt quá phải không, tao hỏi mượn mày mấy lần mà nhất định không cho, bây giờ lại tặng cho nó, đồ trọng sắc khinh bạn.” Robert Parnell đứng một bên nhìn Thụy Sâm, chờ cô bé đi xa hắn mới lên tiếng.
“Này này này… Mày lảm nhảm cái gì thế hả? Cái gì mà trọng sắc khinh bạn, tao còn chưa biến thái đến mức có hứng thú với trẻ con. Nói thật với mày nhé, cô bé đó tao gặp trên tàu Tự Do, cha mẹ nó là đều những người bị giam cũng bọn mình, đáng tiếc là trong lúc giải cứu đã bị bọn lính máu lạnh của Đế Quốc giết chết rồi, do đó tao mới tặng cô bé cái lắc đeo tay, hy vọng nó giúp cô bé giảm bớt phần nào nỗi nhớ thương cha mẹ.”
“Xin lỗi nhé, tao lỡ lời, ái chà, cô bé đáng thương quá.” Robert Parnell lập tức xin lỗi, anh ta đưa mắt nhìn theo bóng của Vân Vân khẽ lắc đầu.
“Đó là nguyên nhân chúng ta phải chống lại Đế Quốc.” Vị thiếu úy đi trước quay đầu lại nói. “Sự tàn bạo, sự áp bức của Đế Quốc nhất định phải bị ngăn chặn, đó là tôn chỉ thành lập của lực lượng phản kháng đồng minh.”
“Nhưng mà, Đế Quốc thực sự quá mạnh, tựa hồ không thể chống nổi, bằng vào chút lực lượng nhỏ bé của chúng ta, làm sao có thể…” Robert Parnell do dự nói, đồng thời anh ta cũng nói lên suy nghĩ trong lòng Thụy Sâm, tuy cậu ra nhập lực lượng phản kháng nhưng thực ra chủ yếu nguyên nhân là do không còn con đường nào khác, thực ra Thụy Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng lực lượng phản kháng có khả năng đánh bại Đế Quốc.
Thiếu úy dừng bước, quay đầu lại nói “Không có gì là không thể cả, tuy nhiên lực lượng của chúng tôi còn nhỏ bé nhưng càng ngày càng có nhiều những người khát vọng tự do và chính nghĩa ra nhập, cung cấp cho chúng tôi những sự chi viện và hỗ trợ hết sức quý giá, điều đó giúp cho lực lượng phản kháng ngày càng lớn mạnh, tôi có thể nói với các anh rằng lực lượng của chúng tôi giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhanh, nhất là trong mấy năm gần đây lại càng biến chuyển mạnh mẽ, những gì cách cậu nhìn thấy ở đây chỉ là phần nổi của núi băng thôi, chờ đến khi chân chính gia nhập đồng minh, các cậu sẽ biết sau lưng chúng còn có những gì.”
Thụy Sâm không lên tiếng, cậu biết những gì thiếu úy nói cũng có thể là sự thật, bởi lẽ một khi Đồng Minh đã có trong tay, thậm chí là loại tàu chủ lực, như chiến liệt hạm tốc độ cao kia, chắc chắn đó đã trở thành một lực lượng không thể xem thường, nếu như thiếu úy nói thật, những gì các cậu đã thấy chỉ là phần nổi của núi băng, như vậy Đồng Minh chắc chắn không chỉ có một căn cứ, bọn họ có thể còn có nhiều hơn nữa các chiến hạm trong tay. Thụy Sâm cảm thấy sống lưng ớn lạnh, chẳng nhẽ Đế Quốc không hề phát hiện được gì sao? Hay bản lĩnh phong tỏa thông tin của Cục An toàn đã đến mức lô hỏa thuần thanh!
Đang lúc vừa đi vừa mải nghĩ ngợi, Thụy Sâm không chú ý đến một nhóm binh sĩ Đồng Minh đi lại từ phía trước, cũng có thể bản thân những người đó cũng không để ý, cuối cùng vai của Thụy Sâm và vai một người trong số đó va vào nhau.
“Xin lỗi, tôi không phải…” Khi Thụy Sâm ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cậu không khỏi lặng người, bản thân người đối diện mặc dù có vẻ sắp nổi cáu cũng chợt lặng người như Thụy Sâm.
“C… Cro… Crowford, mày… mày…” Thụy Sâm kinh ngạc chỉ tay vào mặt người đối diện lắp ba lắp bắp, người đứng trước mặt cậu rõ ràng là anh bạn cùng đại đội ở doanh trại huấn luyện căn cứ Luo River Desch Peaceful.
“Thụy Sâm!!!” Hai người bạn ôm chầm lấy nhau trong một cái siết chặt “Tao không thể tin vào mắt mình nữa, mày làm gì mà mò đến chỗ này thế?”
“Tao vừa mới đến, chẳng phải mày được điều đến hạm đội 5 sao? Tao còn nhớ mày đã từng nói đến khi nào mày lên hạm trưởng sẽ điều tao từ đơn vị hậu cần lên tàu của mày.”
“Cáp… Cáp… Mày còn nhớ hả, nói ra thì dài, tao nói chung là không hề có mặt tại hạm đội 5, tao quen mấy người bạn từ khi học chuyên môn, sau đó được giác ngộ, thế là trên đường đến hạm đội 5 báo cáo tao chuồn luôn, rồi đến chỗ này. Còn mày thì sao? Sao lại đến đây? Không phài là cũng giống tao vì quen biết các bạn ở thời gian học chuyên nghiệp nên giác ngộ chứ? Tao nhớ mày học nghề thợ máy.”
“Đó là chuyện cũ rồi! Trước đây tao làm thợ máy, nhưng hiện nay là phi công chiến đấu rồi, không ngờ hả?”
“Phi công chiến đấu! Chết tiệt, thằng nhóc nhà ngươi làm thế nào mà chuyển nghề được thế? Xem ra tao chuẩn bị gọi mày một tiếng chỉ huy là vừa, chắc mày có nhiều chuyện để nói đúng không, tao cũng thế, nhưng hôm nay không kịp rồi, tao còn một đống việc phải làm, chờ hôm nào rảnh rỗi anh em mình ngồi chơi nói chuyện nhé…”
Hai người bạn cười đùa ồn ã, không để ý gì đến người xung quanh, mà trên khuôn mặt những người lính vây quanh cũng chỉ hiện lên vẻ hâm mộ, tha hương ngộ cố nhân, trong chiến tranh chuyện này càng khó kiếm.
“Hai người quen nhau à?” Thiếu úy hỏi một câu thừa, hai người đương nhiên là quen nhau, nếu không người lạ có thể vừa gặp đã thân thiết thế sao?
“Vâng! Thiếu úy!” Crowford lập tức đừng nghiêm trả lời. “Chúng tôi cũng được huấn luyện tân binh tại căn cứ Luo River Desch Peaceful.”
Thiếu úy gật gật đầu, nếu đã là người quen cũ, như thế lại càng tiện, chút nữa tìm anh chàng này hỏi qua một số chuyện về Thụy Sâm, chắc chắn sẽ có ích cho công việc điều tra, có điều cũng chưa chắc đã cần thiết, thượng úy Ralph đã được cấp trên gọi lên báo cáo, không chừng điều tra về thân phận hai người này cũng đã có kết quả rồi.
----------------------------------------
“Thưa tướng quân, có kết quả chưa?” Thượng úy Ralph hỏi với vẻ nôn nóng.
“Rồi!” Thượng cấp của anh ta gật đầu, ấn vào mấy cái nút trên bàn, khuôn mặt của Thụy Sâm và Robert Parnell lập tức xuất hiện trên màn hình lớn trong phòng. “Chuyện xảy ra đối với Đế Quốc cũng không phải là ít ảnh hưởng, hệ thống tình báo của chúng ta cũng có lưu hồ sơ, căn cứ vào sự điều tra thẩm vấn của Đế Quốc, hai người đó vi phạm quân kỷ, mưu đồ cưỡng bức phụ nữa, giết hại chỉ huy, cố ý làm trái quân lệnh… Một đống tội các loại đấy, còn vị thiếu tá Steve là một anh hùng hi sinh thân mình để cứu người, thật khó kiếm à, gia tộc Steve cuối cùng cũng đã có một vị anh hùng rồi!” Tướng quân nói với một nụ cười đầy khinh miệt.
Thượng úy Ralph cũng bật cười. “Những người nhà Steve đều nằm trong tầm ngắm của chúng ta, cái tên thiếu tá khốn khiếp đó tôi lại không hiểu rõ hắn sao, đem công, tội của hai bên đổi ngược cho nhau là có sự thật ngay ấy mà.”
“Chính xác, theo nguồn tin nội bộ của chúng ta thì thằng khốn thiếu tá đó cưỡng bức một phụ nữ Liên Bang không thành liền ra tay giết chết cô ta, vừa lúc bị hai phi công nhìn thấy, có lẽ trong khi đánh nhau vô ý giết chết hắn. Hanh! Đế Quốc quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi chiêu ngậm máu phun người này, mấy chục năm rồi cũng chẳng cải tiến được gì, sắp xưa như trái đất rồi.”
“Như vậy về cơ bản có thể kết luận hai người đó không phải là gián điệp âm mưu trà trộn vào đội ngũ chúng ta?”
“Có thể nói vậy” Tướng quân nhún vai nói. “Về cơ bản có thể kết luận được rồi, tôi cũng thiên về hướng hai người đó không phải là gián điệp, đương nhiên muốn có kết luận chính thức còn chờ đến khi mọi sự điều tra chấm dứt mới được. Nhưng nếu cậu vẫn kiên trì thì có thể để hai người đó tham gia vào kế hoạch tới.”
“Quá tốt rồi, thưa tướng quân. Xin cho phép tôi được thay đổi kể hoạch, tôi cho rằng Robert Parnell thích hợp với kế hoạch của chúng ta hơn.”
“Robert Parnell?” Tướng quân ngạc nhiên hỏi. “Không phải cậu định dùng trung úy Thụy Sâm Nepali Gore sao? Hơn nữa tôi cũng tán thành kết luận lúc trước của cậu, anh ta thích hợp hơn Robert Parnell.”
“Lúc đầu tôi cũng nhận xét như vậy, bởi lẽ những hiểu biết sâu sắc của một thợ máy về kết cấu tính năng, các thiết bị của chiến đấu cơ kết hợp với trình độ của một phi công chiến đấu là những gì chúng ta cần, nhưng sau đó tôi mới biết Robert Parnell là một phi công ACE xuất sắc với 13 chiến công, tuy không am hiểu về chiến đấu cơ như Thụy Sâm, nhưng kỹ thuật và kinh nghiệm của anh ta cũng đủ để bù vào chỗ khiếm khuyết đó.” Thượng úy nêu quan điểm của mình.
Nét mặt tướng quân lại càng cổ quái, ông hỏi lại với vẻ không tin vào tai mình. “Vì nguyên nhân đó?”
“Vâng thưa tướng quân!” Thượng úy ngạc nhiên liếc nhìn chỉ huy của mình, chẳng lẽ những lý do đó còn chưa đủ hay sao?
“Vậy cậu có biết anh chàng Thụy Sâm đã bắn hạ bao nhiêu chiến đấu cơ của địch không?” Tướng quân nghĩ một chút rồi hỏi.
“Ách! Xin lỗi chỉ huy! Tôi còn chưa kịp hỏi.” Thượng úy đáp với vẻ có lỗi.
Tướng quân lặng im không nói, ông chỉ khẽ ấn mấy cái nút, khuôn mặt của Robert Parnell trên màn hình biến mất, thay vào đó là mấy dòng ngắn ngủi tóm tắt xuất hiện bên khuôn mặt của Thụy Sâm.
“Ba… ba mươi chín?” (Chú ý: chiếc chiến đấu cơ bị bắn rơi trong nhiệm vụ chi viện cuối cùng không được tính-TG)
Vị thượng uý đáng thương nhìn chằm chằm vào những con số thể hiện số lượng chiến đấu cơ bị bắn rơi, đôi mắt mở to hết cỡ tưởng chừng như con ngươi muốn rơi ra khỏi tròng, anh ta dường như quên cả thở, mồm to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng vịt, yết hầu anh ta động đậy, nhưng không có một từ nào có thể thoát ra khỏi cổ, trong khi đó, chỉ huy của anh ta, tướng quân, đang nhìn vị thuộc cấp dường như sắp hóa đá của mình bằng ánh mắt đầy vẻ đồng tình và thương hại…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện