[Dịch] Tinh Giới
Chương 65 : Đánh cược (hạ)
.
Trên mặt Lâm Thiên lộ vẻ bất lực: “Cần gì phải ép ta thu đứa cháu ngươi chứ?!” Trên mặt Lâm Thiên càng trấn định, Lâm Uy càng nhận định trong lòng Lâm Thiên sợ hãi không dám đánh cược, hừ nói: “Là đàn ông thì đáp ứng đi, hơn nữa chúng ta phải thêm một điều kiện, ai thua, người đó không được có chủ ý với Chu Dao!” “Ta biết rõ giá trị món quà của mình hơn một phần mười quà của ngươi, đây rõ ràng là biết mình thắng còn đặt cược, ta thắng không oai!” Lâm Thiên lắc đầu. “Không thành vấn đề, sợ gì ngươi biết, ta vẫn cứ cược!” Lâm Uy cười lạnh nói, người cả bộ đồ mặc cộng lại chưa tới hai trăm nguyên, đưa lễ vật đạt tới mười ngàn tám trăm đô la Mĩ? Cái này đánh chết Lâm Uy cũng không tin, mười ngàn tám trăm đô la mĩ, đổi thành nhân dân tệ là sáu bảy chục ngàn rồi, người bình thường, một lần móc ra sáu bảy chục ngàn đều rất khó khăn, càng sẽ không đưa lễ vật nhiều như vậy!
“Ngươi xác định ngươi cược với ta?” Lâm Thiên hỏi. “Xác định, bớt lắm lời đi!”
Lâm Thiên hỏi: “Hủy ước thì tính gì?” Lâm Uy chỉ chỉ viên ngọc trong tay mình: “Nếu hủy ước phải bỏ gấp mười lần giá trị lễ vật của đối phương, tất cả mọi người ở đây làm chứng, khối ngọc này của ta giá trị một trăm lẻ tám ngàn đô la Mĩ, nếu ngươi không muốn gọi ta ba tiếng “gia gia”, đền ta một triệu tám mươi ngàn đô la Mĩ là được, chẳng qua ta cho rằng ba tiếng gia gia đáng giá một triệu tám mươi ngàn đô la, nếu ngươi kêu vẫn đáng giá!”
Chu Dao gấp gáp nói: “Lâm Thiên, đừng đánh cược với hắn!”
“Chu Dao, lấy lễ vật Lâm Thiên đưa cho ngươi ra đi, ta ngược lại muốn xem thử hắn đưa ngươi hi thế trân bảo gì!” Lâm Uy nói. Chu Dao nhìn về phía Lâm Thiên, thấy Lâm Thiên gật gật đầu, do dự một chút, móc từ trong túi áo ra cái hộp nhỏ Lâm Thiên đưa cho cô, cái hộp còn chưa mở ra, bởi vì cái hộp được một dải ruy băng nhỏ buộc xung quanh, mà hiện tại dải ruy băng vẫn còn nguyên bên trên.
Thấy cái hộp nhỏ, đầu tiên Lâm Uy hơi ngẩn ra, tiếp đó phá lên cười: “Ha ha, Lâm Thiên, đây là lễ vật ngươi tặng cho Chu Dao? Cái hộp này giá trị thật không nhỏ nha, sợ là không chỉ mười đồng?!” “Lâm thiếu, xem chừng chưa tới mười đồng, bởi vì cái hộp này rõ ràng mua từ vỉa hè, nếu siết giá, xem chừng ba bốn đồng đã mua được rồi!” Lời này nói ra, không ít người đều cất tiếng cười lớn.
Ngụy Phong gấp lên, thấy Lâm Thiên vẫn đứng đó không tỏ vẻ gì, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ thứ trong hộp đó thật sự rất quý giá?! Nghĩ lại sự thần bí của Lâm Thiên, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, quả tim treo lên từ từ thả xuống!
“Này, bây giờ ngươi đắc ý làm gì, hộp còn chưa mở ra, có lẽ thứ trong đó rất quý giá cũng không biết chừng!” Nam Cung Uyển Nhi thấy bọn Lâm Uy đắc ý, tức giận nói.
Lâm Uy ngừng cười: “Vậy thì mở ra đi, ta phải nhìn coi, bên trong một cái hộp không tới mười đồng có thể chứa hi thế chi bảo gì!” “Lâm thiếu, ta thấy ngươi cứ chờ có người gọi ngươi ba tiếng gia gia đi, cái hộp mười đồng, thứ bên trong đó nhiều nhất không quá trăm đồng, một trăm đồng, còn chưa tới một phần ngàn lễ vật của Lâm thiếu ngươi!”
“Lâm Thiên…” Chu Dao do dự nói, tuy cô biết Lâm Thiên không đơn giản, hơn nữa tiền cũng không ít, chẳng qua, cô không hề đủ lòng tin với việc Lâm Thiên đưa mình lễ vật cực tốt! “Chu Dao, mở ra đi, hi vọng ngươi có thể thích, đã nói rồi, đừng cự tuyệt đấy!” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Có lẽ nụ cười mỉm của Lâm Thiên cho Chu Dao sức mạnh, cô hơi gật đầu, tay run rẩy tháo dải ruy băng xuống. “Mở ra đi!” Lâm Uy hưng phấn nói, mấy chục đôi mắt đều chăm chú nhìn vào hộp gỗ nhỏ trong tay Chu Dao!
Trong lòng cầu khẩn, Chu Dao từ từ mở cái hộp gỗ nhỏ đó ra, hai luồng ánh sáng màu lam từ trong hộp vọt ra. Hai viên kim cương hình quả tim cơ hồ giống nhau như đúc, lại thêm được dùng giới lực xa xỉ tạo thành, đôi hoa tai trong hộp hấp dẫn ánh mắt mọi người trong nháy mắt!
“Trời ạ, ta không nhìn nhầm chứ, đó dường như là kim cương, hơn nữa còn là kim cương lam cực kì quý giá, đôi hoa tai do hai viên kim cương lam hình quả tim giống nhau như đúc tạo thành!” Trong đám người có kẻ thất thanh la lớn. Chu Dao ngơ ngẩn nhìn đôi hoa tai đó, không suy đoán giá trị của nó, trong lòng chỉ không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: thì ra hắn không hề tùy tiện mua lễ vật!
Lâm Uy trợn tròn mắt, không tin nói: “Không thể, chuyện này không thể, đó nhất định là giả, nhất định. Kim cương lam quý giá cỡ nào, hiếm hoi cỡ nào, trên thế giới không nhất định có hai viên giống hệt nhau, càng đừng nói là hình quả tim hiếm có, đó nhất định là đồ giả nhân tạo!”
Trong đám người, kẻ nghĩ giống Lâm Uy hiển nhiên không ít, chẳng qua dù vậy, bọn họ vẫn bị đôi hoa tai đó hấp dẫn, nam đã như vậy, nữ càng điên cuồng hơn!
Tần Kha cũng bị chấn kinh, cô từng đoán vật trong hộp của Lâm Thiên có giá trị không rẻ, nhưng không ngờ lại là một đôi hoa tai hình trái tim bằng kim cương lam, hơn nữa hai viên kim cương đều không nhỏ, Tần Kha đánh giá sơ bộ sợ là tới năm carat. Cho dù một viên kim cương lam 5 carat thôi, giá trị đã là năm triệu đô la Mĩ, mà kim cương lam hình quả tim giá trị tuyệt đối có thể đạt tới tám triệu đô la Mĩ, hai viên kim cương lam hình quả tim làm thành hoa tai, giá trị tuyệt đối không dưới hai chục triệu đô la Mĩ, đây là phán đoán Tần Kha làm ra trong nháy mắt! Trước giờ cô chưa từng nghĩ kim cương lam lại là giả, Lâm Thiên đã lấy ra, vậy tuyệt đối không có chuyện giả, hơn nữa, cô cũng biết rõ mấy ngày trước Lâm Thiên đã đấu giá ở hội đấu giá một viên kim cương to!
Đại sảnh yên lặng trong chớp mắt.
“A, hoa tai thật đẹp, Dao tỉ, muội hâm mộ tỉ chết mất!” Nam Cung Uyển Nhi nói, đưa tay ra cầm lấy một cái hoa tai. “Dao tỉ, muội xem thử, không ý kiến chứ?! Kim cương lam, đúng là kim cương lam, thật đẹp!” “Uyển Nhi, đừng làm mất, nếu không, bán muội đi cũng không đền nổi đâu! Ha ha ha!” Tần Kha cười nói.
Nam Cung Uyển Nhi nhăn mũi: “Cái gì chứ, muội mà không đáng giá bằng một đôi hoa tai à! Tần tỉ, trong những thứ sinh ý tỉ làm có một cái là châu báu à? Tỉ nói xem đôi hoa tai này giá bao nhiêu?!” “Giá trị bản thân khoảng hai chục triệu đô la Mĩ, nếu đấu giá, đấu ra ba bốn chục triệu đô la cũng không lạ, bởi vì đôi hoa tai này hẳn là độc nhất vô nhị trên thế giới!” Tần Kha nói. Cô vừa nói ra lời này, rất nhiều người trong đại sảnh còn không tin trong chớp mắt liền tin ngay, Tần Kha mười sáu tuổi đã chen chân vào thương trường, ánh mắt không phải người thường so sánh được!
Vừa nghe đôi hoa tai giá trị hơn hai chục triệu đô la, Chu Dao bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Lâm Thiên, cái, cái này quá quý giá rồi!” Lâm Thiên nháy nháy mắt, cười nói: “Ngươi đã đáp ứng nhận rồi nha!” “Nhưng, nhưng ta làm sao có thể nhận lễ vật quý trọng như vậy của ngươi?!”
Trong đầu Lâm Thiên, Tiểu Linh lớn giọng nói: “Chủ nhân đần độn, lễ vật của bạn bình thường như vậy quá quý trọng, mau mở miệng bày tỏ với Chu Dao đi!” “Bày tỏ? Nhưng bây giờ ta không muốn tiến vào vòng xoáy tình cảm, bây giờ chủ yếu tinh lực của ta hẳn phải đặt về phương diện nâng cao thực lực của mình!”
“Đồ đần đồ đần, nâng cao thực lực tuy quan trọng, nhưng cũng không thể không để ý tới những thứ khác chứ, sở dĩ lão chủ nhân để ngươi từng bước chậm rãi leo lên, một mặt là để ngươi gây nền móng, mặt khác là muốn ngươi hưởng thụ cuộc sống cho tốt, lão chủ nhân thường nói một câu là, thực lực ta đã không thiếu, nhưng ta lại mất đi niềm vui, cuối cùng vẫn lỗ! Ngươi đã cởi mở lòng mình, vì sao còn lo trước lo sau chứ?!”
Lâm Thiên hạ quyết tâm, tiến lên hai bước, ôm Chu Dao vào lòng, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ dụ người, rất lâu mới thả ra: “Dao nhi, làm bạn gái của ta được không? Ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi!” Chu Dao đỏ bừng cả mặt, thân thể mềm nhũn, nếu không được Lâm Thiên ôm, sợ là ngã thẳng ra đất rồi: “Ta, ta…”
“Dao tỉ, còn do dự gì nữa, đáp ứng hắn đáp ứng hắn, oa, quá lãng mạn rồi, chẳng qua Lâm Thiên, ngươi không ngờ lại ép hôn Dao tỉ, sau này ta tìm ngươi tính sổ!” Nam Cung Uyển Nhi hô to gọi nhỏ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện