[Dịch] Tinh Giới

Chương 6 : Tiến về thủ đô

Người đăng: 

.
Dịch + biên: Tiên Cầm Nguồn: Lương Sơn Bạc “Vị này là?” Lâm Thiên không nổi tiếng gì cho nên mấy nàng Nam Cung Uyển Nhi làm sao nhận ra được, nên hướng Nguỵ Phong hỏi. “Đây là bạn cùng phòng của bọn ta – Lâm Thiên.” Nguỵ Phong giới thiệu. “Ta nhớ ra rồi, hôm qua còn thấy các ngươi cùng nhau ăn cơm! Bốn người các ngươi cùng nhau đi Bắc Kinh hả?” Nam Cung Uyển Nhi hỏi. Nguỵ Phong gật đầu, còn Lâm Thiên thì ở bên cạnh đánh giá ba mỹ nữ còn lại. Có thể được bầu chọn làm hoa hậu giảng đường thì ai cũng đều là nhân gian tuyệt sắc. Ở phương diện khí chất thì Mộ Dung Tuyết mang đến cảm giác lạnh lẽo, đứng cách ba thước mà Lâm Thiên vẫn cảm thấy được hàn ý trên người nàng, nhưng bên cạnh hàn ý đó Mộ Dung Tuyết còn khiến người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết, giống như băng sơn tuyết liên. Mà Chu Dao lại như một loại u lan điềm tĩnh mỹ lệ, có khí chất cùng một loại với Vương Ngữ Yến trong thế giới Thiên long bát bộ. Tần Kha lại giống như đại tiểu thư khuê các ôn nhu. Lúc Lâm Thiên nhìn về phía nàng thì thấy nàng hơi gật đầu chào hắn. “Hai tên này là ai? Hình như Tần Kha các nàng ở đây là chờ bọn họ!” Đám người xung quanh nghị luận. “Người thân hình cao to chính là Nguỵ Phong, là một tên rất ngưu, quyền thủ của hắn trong lúc quân huấn cũng khiến huấn luyện viên mặc cảm không thôi! Còn tiểu tử kia thì không biết, nhưng nhìn cách ăn mặc thì hẳn là không có địa vị gì!” “Lâm Thiên, người kia tên là Lâm Thiên!” Một thanh âm trong đám người đột nhiên vang lên: “Lâm Thiên, ngươi có tư cách gì mà đứng chung chỗ với các hoa hậu giảng đường?” Có người đi đầu, những người khác thoáng cái cũng ầm ĩ lên. Nguỵ Phong thì bọn họ không dám động tới nên tất cả đều nhắm vào Lâm Thiên! Lâm Thiên tập trung vào hai người khơi mào trong đám người. Hai người này ngày hôm qua hắn đã gặp, chính là hai tên tiểu đệ đi theo sau Vương Hạo. Lâm Thiên nghĩ thầm: “Mình cũng không chọc gì Vương Hạo, chẳng lẽ đơn giản là mình ở chung phòng với ba người Tả Vân Phi mà thành mục tiêu bị công kích?” Người như tên Vương Hạo này trí tuệ quá kém, không thành đại sự được. Tuy rằng bây giờ tạm thời khong thể đụng tới hắn nhưng Vương Hạo cũng không đủ để Lâm Thiên cho vào mắt! Mọi người chung quanh thì ầm ĩ mà Lâm Thiên coi như không nghe thấy, thậm chí còn nhắm mắt dưỡng thần. Hành động này của hắn khiến mấy người Nam Cung Uyển Nhi coi trọng hắn hơn, nhưng cũng là đám người xung quanh phẫn nộ. Đây chính là biểu lộ sự khinh thường, thẳng thắng khinh thường! “Lâm Thiên, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!” Một người thể trạng cường tráng nhảy ra nói. “Vị đồng học này, ta thật tâm khuyên ngươi đi đến bác sĩ tâm lý đi, bây giờ là thời đại nào mà còn đòi quyết đấu?!” Thanh âm lười biếng của Tả Vân Phi từ bên ngoài đột nhiên vang lên. “Truy Phong S10, Huyễn Ảnh K6!” Người có chút hiểu biết thấy vô thanh vô tức có hai chiếc xe chạy tới thì hô lên. Truy Phong và Huyễn Ảnh là hai loại xe chỉ mới xuất hiện trên thị trường gần ba năm nay nhưng hiện nay đã chiếm được thị phần rất cao ở quốc nội. Mà Truy Phong S10 và Huyễn Ảnh K6 nghe đồn là sản xuất rất giới hạn, chỉ có mấy chiếc mà thôi! “Các vị mỹ nữ, chúng ta nhanh lên xi đi. Bị mấy con khỉ này nhìn, cảm giác cũng không tốt đâu!” Nguỵ Phong nói. Mấy nàng Nam Cung Uyển Nhi đều gật đầu, tuy rằng cũng đã quen với cảnh bị người khác vây xem nhưng các nàng cũng không thích cảm giác này. Nam Cung Uyển Nhi dẫn đầu đi tới mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái (bên cạnh tài xế) của Tả Vân Phi. Tần Kha cũng mỉm cười ngồi bên cạnh Tiêu Bạch. “Mộ Dung tỷ tỷ và Tần tỷ tỷ ngồi chung một xe đi, ta và Uyển Nhi ngồi chung một xe!” Chu Dao nói, thanh âm cực kỳ ôn nhu, êm tai. Mộ Dung Tuyết cũng không nói gì, gật đầu lên xe của Tiêu Bạch ngồi, mà Chu Dao thì vào xe của Tả Vân Phi. “Lão Nguỵ, ngươi ngồi xe Tiểu Bạch đi, ta sợ nhiễm phong hàn!” Lâm Thiên nhẹ giọng nói rồi hướng về chiếc xe của Tả Vân Phi đi tới. “Ta kháo, tiểu tử ngươi!” Nguỵ Phong âm thầm dựng ngón giữa hướng về phía Lâm Thiên. Mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Chu Dao, Lâm Thiên cảm giác tim mình đạp nhanh hơn rất nhiều, hắn ngồi ở đó mà không dám cử động, chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần! “Chủ nhân, nhịp tim của người lúc này là 120 nhịp một phút! Hì hì!” Giọng nói của Tiểu Linh đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Thiên. “Tiểu Linh, ngươi có thể kết nối internet không?” Lâm Thiên dời lực chú ý của mình đi, nói: “Có thể chủ nhân, người cần ta lấy tư liệu dịch kinh phải không?” Tiểu Linh nói. “Lập tức lấy về, mặt khác, giới lực còn nhiều hay ít? Có đủ để bảo vệ não bộ cho việc dung nhập dịch kinh không?” “Chủ nhân, giới lực hôm nay của người là 7 điểm, vì tránh thần kinh bị hao tổn nên cần tiêu hao 5 điểm giới lực bảo hộ cho chủ nhân.” Tiểu Linh nói: “Tư liệu về dịch kinh đã lấy về toàn bộ, có dung nhập hay không?” “Dung nhập đi!” Lâm Thiên cảm giác trong đầu như có thứ gì đó bành trướng, những tin tức phức tạp không ngừng trùng kích vào thần kinh đại não, nếu như không có giới lực bảo vệ, Lâm Thiên khẳng định thần kinh đại não chắc chắn sẽ bị tổn thương. Một phút sau, lượng tin tức đẫ dung nhập hoàn toàn: “Chủ nhân, có một tin tốt, tinh thần lực của người đã tăng thêm 5 điểm, thành 74 điểm!”* “5 điểm à, ài, tuy ít nhưng cũng có tăng có tốt rồi!” Lâm Thiên cảm khái một tiếng rồi lập tức tìm tòi dịch kinh trong đầu. “Dịch kinh chia làm: kinh và truyện hai phần. Kinh chia thành thượng kinh và hạ kinh. Thượng kinh có 30 quẻ, hạ kinh 34 quẻ, tổng cộng 64 quẻ. 64 quẻ này do: kiền, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoái – bát quái trọng điệp diễn biến mà thành. Mỗi một quẻ đều do: hoạ, đề, từ, hào cấu thành. Hoạ lại chia thành lục hào, hào lại chia thành dương hào và âm hào. Dương gọi là ‘Cửu’, âm gọi là ‘Lục’. Từ dưới lên trên phân thành: sơ, nhị, tam, tứ, ngũ, thượng. 64 quẻ hoạ có 384 hào. Đề, từ, và hào đều có liên quan với nhau. Từ giống với hào. Hào từ căn cứ nội dung liên quan và nội dung chủ yếu của mỗi quẻ mà phân thành lục hào. Truyện tổng cộng có thất chủng thập thiên phân biệt là: thoán thượng hạ thiên, tượng thượng hạ thiên, văn ngôn, hệ từ thượng hạ thiên, thuyết quải, tạp quải và tự quải …” ** Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Lâm Thiên vốn nghĩ tư liệu dịch kinh cũng không nhiều lắm, không ngờ số lượng lại nhiều như vậy. Nếu chỉ là một quyển dịch kinh thì không thể nào nhiều như vậy được, nhưng dịch kinh được xem là “Quần kinh chi chủ, đại đạo chi nguyên” mà hậu nhân đối với lý giải dịch kinh cũng rất nhiều. Tiểu Linh lần này lấy tư liệu dịch kinh đều mang tất cả lấy hết nên mới nhiều như vậy. Đại não Lâm Thiên hoạt động liên tục, nhưng muốn trong một thời gian ngắn lý giải đống tư liệu nhiều như vậy là điều hoàn toàn không có khả năng! “Xem ra chỉ có thể đi từng bước một, người khác đọc dịch kinh là cả đời, mà ta muốn trong một ngày mười ngày lý giải toàn bộ thì đúng là mơ tưởng. Lăng ba vi bộ chỉ cần lý giải một phần nhỏ dịch kinh là được rồi. Cứ như vậy thì tầm hai ba ngày nữa là có thể học tập Lăng ba vi bộ rồi!” Lâm Thiên thầm nghĩ, sau một hồi đại não vận động nhanh, dời lực chú ý của Lâm Thiên đi nên nhịp tim của hắn cũng đã trở lại bình thường! Tim hắn sở dĩ đập nhanh như vậy cũng không phải là cái gì nhất kiến chung tình … mà do bình thường hắn rất ít ở chung với con gái. Huống chi Chu Dao lại là tuyệt sắc giai nhân như vậy. Có thể tự dời lực chú ý đi là giỏi lắm rồi! “Lão tứ, một đại mỹ nữ bên cạnh mà sao ngươi vẫn như đầu gỗ vậy hả?” Tả Vân Phi hắc hắc cười nói. Lâm Thiên trừng mắt nói: “Lo lái xe đi, ngươi chạy nhanh quá vậy, nếu ngươi có mệnh hệ gì thì cũng không sao, nhưng hai vị mỹ nữ ở đây thì lớn chuyện đó!” “Không có chuyện gì đâu!” Tả Vân Phi nói, hắn cũng không mạnh miệng, người học võ có phản ứng nhanh hơn người thường rất nhiều. Trừ khi nào cả hai chân hắn đột nhiên bị chuột rút thì xác suất gặp chuyện không may là rất nhỏ! “Chu Dao, mấy người sao lại đi cùng nhau thế?” “Bốn người chúng ta đã biết nhau lâu rồi.” Chu Dao nói. Tả Phi gật đầu, hắn cũng không cảm thấy khó hiểu, cho dù là Tần Kha, Mộ Dung Tuyết, Chu Dao hay Nam Cung Uyển Nhi thì gia thế đều không đơn giản, nếu thế hệ trước đã có giao tình thì để đám tiểu bối nhận biết nhau cũng là chuyện bình thường. Gia thế của Tả Vân Phi hắn cũng không đơn giản, nhưng hắn cũng không kết giao nhiều với bằng hữu cùng tuổi, chỉ khi vào đại học mới cùng Nguỵ Phong, Tiêu Bạch và Lâm Thiên kết bạn. Đương nhiên trong đó Lâm Thiên chỉ là một người bình thường mà thôi! “Không biết quốc khánh năm nay có tên hề nào làm loạn không?” Nam Cung Uyển Nhi cau đôi mày thanh tú nói: “Chắc là có, nhưng quốc gia hẳn là có khống chế được!” Tả Vân Phi nói: “Gần đây mới thành lập mấy chi bộ đội phản ứng nhanh so với trước đây mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, quốc gia nắm trong tay không ít lực lượng bí mật!” Lực lượng bí mật này là gì thì Tả Vân Phi không nói rõ, nhưng Nam Cung Uyển Nhi và Chu Dao có thể đoán được một chút, còn Lâm Thiên thì không biết gì. Tuy rằng hắn có được Tinh Giới, nhưng cũng chỉ mới ngắn ngủi hai ngày thì một người bình thường như hắn là sao có thể biết được các vấn đề bí mật của quốc gia này! Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Tả Vân Phi lái xe rất nhanh, hơn ba tiếng là đã đến Bắc Kinh. Gần tới quốc khánh nên sự kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng tới hai giờ chiều thì cũng đã dàn xếp ổn thoả. “Gia chủ, mấy tiểu thư đã đến Bắc Kinh, hiện đang ở trong một khách sạn của Tả gia.” Đám người Tả Vân Phi vừa vào khách sạn thì bên ngoài đã có một chiếc xe màu đen đậu ở khu phố đối diện đi theo. “Uyển nhi nếu đã đi ra ngoài thì các ngươi cứ bảo hộ quanh khách sạn là được. Bọn họ vào khách sạn này thì Tả giả sớm đã an bài thủ vệ nghiêm ngặt rồi!” Trong điện thoại vệ tinh truyền ra âm thanh uy nghiêm. “Vâng, gia chủ!” Cùng lúc đó, có mấy thế lực cũng phái người tới bên các nơi xung quanh khách sạn, cũng đang bẩm báo đồng dạng tin tức, và cũng nhận được lệnh không sai khác là mấy. Mọi người cũng không ai chọn ở một mình một phòng cả, bốn người Lâm Thiên ở chung một phòng lớn, mà bốn nữ nhân Nam Cung Uyển Nhi cũng ở chung một phòng lớn như vậy. Cái này cũng không phải là tiết kiệm, mà chủ yếu là ở chung vui hơn, còn một nguyên nhân là để dễ bảo hộ cho nhau. Đương nhiên, với thực lực của ba người Tả Vân Phi thì muốn đả thương họ cũng không phải chuyện đơn giản. Mà bên mấy cô gái: Tần Kha và Chu Dao thì Lâm Thiên không biết chứ Nam Cung Uyển Nhi so với Tả Vân Phi còn lợi hại hơn, về phần Mộ Dung Tuyết thì Lâm Thiên đoán nàng ta có luyện qua một công pháp hàn thuộc tính nào đó, nếu không cũng không có khí chất băng lãnh như vậy! Truyện "Tinh Giới " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) “Oa, mệt chết ta, một mình lái xe mấy tiếng đồng hồ!” Tả Vân Phi nhào lên ghế sô pha than vãn: “Lão tam, ngươi sao không nắm lấy cơ hội hả? Có hai đại mỹ nữ bên cạnh như vậy mà ngươi cứ như một khúc gỗ là sao!” Lâm Thiên lấy một ly nước uống rồi nhàn nhạt nói: “Ta biết ta là ai mà, ta và Chu Dao chênh lệch quá xa, ít nhất hiện tại là như thế. Trong mắt Chu Dao, ta cũng chỉ là một người qua đường nào đó mà thôi. Ta cũng không muốn làm cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!” Lâm Thiên hiên tại cũng không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm, hắn phải tranh thủ thời gian để đề cao thực lực. Không có thực lực thì tất cả chỉ là nói suống mà thôi! Tả Vân Phi vỗ vai Lâm Thiên rồi không nói gì nữa. Hắn làm sao không biết sự chênh lệch giữa Lâm Thiên và Chu Dao? Chỉ là nghe Lâm Thiên nói thế, trong lòng hắn có chút cảm giác áy náy: “Lão tam …” Lâm Thiên khoát khoát tay nói: “Không cần nói gì nữa, ta chỉ nói là hiện tại ta không có tư cách đó mà thôi, chứ tương lai, ai có thể biết được!” Có Tinh Giới trong tay, Lâm Thiên rất tự tin. Tả Vân Phi, Nguỵ Phong và Tiêu Bạch đều biết rõ ràng gia thế của Chu Dao, tuy trong lòng biết nghĩ Chu Dao và Lâm Thiên là không có khả năng, nhưng bọn họ đương nhiên sẽ không nói ra để đả kích Lâm Thiên. “Tốt, lão tam có chí khí như vậy, tương lại sao không thành đại nghiệp cho được chứ? Không biết tương lai với Chu Dao như thế nào, nhưng hiện nay trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ, nhất định có một người thuộc về lão tam ngươi!” Nguỵ Phong cười ha hả nói. “Hắc hắc, lão Nguỵ, ngươi và Mộ Dung Tuyết ngồi cùng một chỗ, có tạo được đốm lửa nhỏ nào không hả?” Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Nguỵ Phong hỏi. “Đừng nói là một đốm lửa nhỏ, ta tưởng mình sắp biến thành cục băng rồi, suốt đoạn đường đi, nàng ta không hề nói một lời nào!” Nguỵ Phong phiền muộn nói, oán giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên! Lâm Thiên không để ý ánh mắt oán giận của Nguỵ Phong mà nói: “Lão Nguỵ, ngươi nên làm một ngọn hoả sơn đi hoà tan khối băng Mộ Dung Tuyết sao đi! Nữ tử băng sơn như vậy nếu có thể hoà tan thành công thì nhiệt tình so với lửa còn muốn nhiều hơn đó!” “Lão tam, người học thói xấu của lão tứ hồi nào mà dồn vào ta hết vậy hả?” Nguỵ Phong nói: “Tiểu Bạch, ngươi nói coi.” “Ta cũng tán thành ngươi đi hoà tan băng sơn!” Tiêu Bạch bỏ lại một câu rồi xoay người đi về chỗ của hắn. Nguỵ Phong: “…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang