[Dịch]Tình Duyên Đạo - Sưu tầm

Chương 10 : Đại hiển thần uy

Người đăng: 

.
Nhìn nhau gật đầu, hơn mười tráng hán nhất tề lao lên tấn công Hoàng Minh. Nếu nói một cước đá bay một tráng hán vừa rồi của Hoàng Minh khiến mọi người kinh ngạc, thì bây giờ tất cả đều khiếp sợ trước võ công của hắn. Hơn mười tráng hán lao vào Hoàng Minh như miếng thịt béo, nhưng nhìn hắn tả xung hữu đột giữa vòng vây đó, lần lượt đánh ngã tất cả những tráng hán xung quanh mình. Khi người cuối cùng nằm xuống, xung quanh không hề có bất cứ âm thanh nào, mọi người xung quanh không khỏi bàng hoàng. Một người nhìn không có sức uy hiếp nào với chiếc mặt nạ kì lạ trên mặt, tưởng chừng như có thể bị một đấm của các tráng hán kia là có thể đo ván. Nhưng điều không tưởng được là, một mình hắn đã cho tất cả tráng hán kia đo sàn dưới chân mình, điều này thật quá mức thần kì đi. _Hay, hay, đúng là đồ đệ của Quốc Sư đại nhân, võ công thực sự rất cao cường. Xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô như thế nào? Văn Trọng vuốt chòm râu, sảng khoái nói khiến mọi người dần trấn tĩnh lại. _Tiểu điệt Tần Hoàng Minh, nhị đồ đệ của Kiếm Tu sư phụ ra mắt Văn sư bá. Hoàng Minh khom người chắp tay hành lễ với Văn Trọng. Luận về bối phận Văn Trọng là đệ tử của Kim Linh Thánh mẫu, cũng chính là sư đệ đồng môn với Kiếm Tu, là trưởng bối của Hoàng Minh. Thấy Hoàng Minh hiểu lễ nghĩa như vậy khiến Văn Trọng rất vui, miệng không ngừng khen hắn. _Quả không hổ danh là đồ đệ của Quốc Sư đại nhân, ta cũng vừa mới được người khác tặng cho một đôi bạch hổ ở bắc địa, không biết Tần đạo hữu có hứng thú muốn thử sức với bọn chúng một phen hay không? Vi Tử Khải nhấp một ngụm rượu, lên tiếng hỏi. Mặc dù lời nói của hắn có vẻ như tán thưởng, nhưng Hoàng Minh sao có thể không hiểu được. Mẹ kiếp, hai tên nhị thế tổ các ngươi, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm lại đi chọc lão tử, được rồi để xem hai con mèo nhỏ của các ngươi có làm gì được ta không? _Nếu như Vi Tử Khải đại nhân có lời mời thì tại hạ xin lĩnh mệnh. _Sư đệ, ngươi không được vọng động, ta nghe nói bạch ở bắc địa vô cùng to lớn và hung dữ. Việc này hay là thôi đi, ta sẽ giúp đệ thoái thác. Nhìn Hoàng Minh lại muốn đánh, Tử Tân nhỏ tiếng khuyên ngăn. Hắn cũng nghe được từ những binh sĩ chinh chiến ở phía bắc với Quỷ Phương, những con bạch hổ ở đó có thể dùng móng vuốt của mình đập nát một tảng đá chứ chả chơi. _Sư huynh, đừng lo cho ta. Huynh quên thân thể của ta là đao thương bất nhập a. Sẽ không có việc gì đáng ngại đâu. Hắn vỗ vai Tử Tân trấn an. Đùa gì chứ, bất quá chỉ là hai con mèo nhỏ mà thôi, có cần phải như gặp đại địch như vậy không. Nhưng mạnh mồm chưa được bao lâu thì khi nhìn thấy hai con bạch hổ hắn cảm thấy mình chơi hơi liều rồi. Thân thể hai con bạch hổ này to gấp đôi hổ bình thường, nhìn những móng vuốt và cặp răng nanh của nó khiến Hoàng Minh không rét mà run. Nhưng hắn biết bây giờ mà rút lui thì không còn mặt mũi nào nữa, hi vọng cái thân thể này sẽ chịu đựng được. Văn Trọng, Kiếm Tu hợp lực tạo thành một kết giới nhỏ để bảo vệ những người xung quanh. Cửa lồng được mở ra, cả hai con bạch hổ thong thả đi ra, cặp mắt đỏ ngầu của chúng nhìn thẳng vào thân thể nhỏ bé trước mặt. Chúng không có vẻ gì là vội vã cả. Với chúng, thứ trước mặt chỉ có thể coi như là bữa ăn nhẹ của chúng mà thôi. Nhìn bọn hổ vẫn ung dung và coi mình như món đồ chơi khiến Hoàng Minh cảm thấy tức giận. Hai con súc sinh này, lão tử không ra oai thì chúng mày còn khinh thường ta nữa a. Nghĩ là làm, Hoàng Minh nhún chân bật người lao về phía trước tung một quyền vào thẳng mặt của một con bạch hổ, quyền này khiến nó bay đi một đoạn xa đập thẳng vào kết giới. Lồm cồm bò dậy, cả hai con bạch hổ đều không thể tưởng tượng được rằng kẻ mà bọn chúng cho là con mồi lại ra tay trước, điều này như đã chạm vào tự tôn của bọn chúng. Cả hai con đều gầm lên và lao về phía Hoàng Minh. Từ trước đến nay, Đại Thương đã nhiều lần giao chiến với Quỷ Phương ở phía bắc nhưng cũng không thu được lợi ích gì quá to lớn, một phần ở nơi đó địa hình hiểm trở, một phần vì bị đội quân bạch hổ cản lối. Với sức mạnh và sự nhanh nhẹn của mình, đội quân bạch hổ này đã khiến cho quân Đại Thương nhiều lần đại bại, đến ngay cả những người thần thông quảng đại như Văn Trọng cũng không có cách gì có thể đối phó được với đội quân này. Nhìn hai con bạch hổ chạy tránh né con người nhỏ bé trước mặt như hung thần khiến mọi người không dám tin đây chính là loài bạch hổ khát máu khiến đại quân Nhà Thương đau đầu. Nhìn hai con bạch hổ hầu như chẳng còn một chút chiến ý nào, chỉ biết chạy trốn xung quanh khiến Hoàng Minh buồn chán. Thẳng tay cho mỗi con một quyền vào đầu khiến chúng bất tỉnh đi, rồi ném cả hai con lại vào lồng. Lúc này hắn mới ôm quyền cúi chào mọi người xung quanh như kết thúc một màn biểu diễn đặc sắc. Nhìn cả hai con bạch hổ đều nằm bất tỉnh ở trong lồng khiến văn võ bá quan hoàn toàn kinh ngạc trước màn biểu diễn vừa rồi. _Hay, thật sự rất hay. Vị đồ đệ này của Quốc Sư thật sự thần thông quảng đại. _Ha ha, Thương thừa tướng quá khen rồi. Lão thực sự cảm thấy trong lòng rất vui, nhị đồ đệ này mặc dù vô duyên với tiên đạo, nhưng thử nhìn mà xem, liệu trong nhân gian có mấy ai có thể là đối thủ của hắn, chưa kể nếu như là tiên nhân phổ thông có khi còn bại dưới tay của hắn nữa. Nhưng Kiếm Tu vẫn có một tia tiếc nuối, nếu như nhị đồ đệ này không vô duyên với tiên đạo, với ngộ tính của hắn, chắc chắn ít nhất cũng sẽ bước vào hàng ngũ Huyền Tiên cũng không chừng. _Ha ha, Quốc sư thật khiêm tốn quá rồi. Ta nhìn vị sư điệt này khí chất bất phàm, võ công cao cường, nếu cống hiến cho Đại Thương chúng ta, nhất định sẽ là một vị tướng quân khiến quân địch nghe danh cũng khiếp sợ a. Văn Trọng cũng nói thêm vào. _Ha ha, nhất định, nhất định rồi. _Thật sự màn biểu diễn vừa rồi của Tần đạo trưởng thật khiến người khác cảm phục. Chẳng hay Tần đạo trưởng tại sao lại đeo mặt nạ như vậy, chẳng lẽ có điều gì khuất tất hay sao? _Nhị đệ nói rất đúng, nếu không có gì thì xin Tần đạo trưởng cùng bỏ mặt nạ cho chúng ta được diện kiến. Vi Tử Diễn và Vi Tử Khải muốn hạ nhục Hoàng Minh, nhưng không những không làm được mà còn cho người ta cơ hội thể hiện, cục tức này khiến hắn không nuốt trôi được. Mẹ kiếp, thằng ngu này giờ muốn thế nào nữa đây, lão tử đeo mặt nạ thì ảnh hưởng đến sinh lí của nhà ngươi sao? Sao không đi kiếm vài tiểu muội muội nào mà giải quyết, hết lần này đến lần khác lại tìm ta gây phiền toái như vậy chứ. Đang định lên tiếng thì Kiếm Tu ngăn hắn lại. _Bẩm báo hoàng thượng, đệ tử của thần vì tu luyện yếu quyết của bản môn, nên không thể gỡ bỏ mặt nạ này xuống được, mong bệ hạ đừng trách tội. _Quốc sư, ngài nói vậy là sai rồi. Mặc dù là tu luyện yếu quyết, nhưng chỉ cần lấy mặt nạ xuống một chút để mọi người diện kiến cũng đâu có làm sao. Chẳng lẽ nói các ngươi làm điều gì khuất tất không muốn người khác biết? Vi Tử Diễn vẫn không buông tha. Điều này thật sự khiến Hoàng Minh cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu ở đây không phải là hoàng cung thì có lẽ hắn đã sớm cho tên kia thành đầu heo rồi. _Tử Diễn, con im miệng lại cho ta. Tấm lòng của Quốc Sư trước nay mọi người đều thấu hiểu, người luôn hết lòng vì đất nước Đại Thương của ta, tam đệ của ngươi cũng là đệ tử của ngài. Nếu như ngươi nói vậy không lẽ ngươi nghi ngờ luôn cả tam đệ của ngươi? Ngồi bên trên Đế Ất quát. _Phụ hoàng, con… _Được rồi, ở đây cũng không có việc của ngươi nữa. Ngươi lui về trước đi. Đế Ất hạ lệnh trục khách. Tử Tân là con út nhưng lão rất mực hài lòng với người con này, không tài giỏi mà còn rất được lòng người. Nhưng còn hai người con lớn của hắn, một kẻ thì ngu ngốc chỉ biết an chơi trác táng, một kẻ thì âm hiểm luôn muốn tính kế người khác. Tại sao các con của lão lại không thể như lão và đệ đệ của mình, cùng nhau chung sức xây dựng đất nước này cơ chứ. Mấy năm nay Đế Ất cơ thể suy yếu, luôn mang bệnh trên người. Đến hôm nay mới khỏe lên được một chút, lại thêm Văn Thái Sư vừa chiến thắng trở về khiến hắn rất vui mà mở yến tiệc. Nhưng tất cả lại bị hai thằng con trời đánh kia phá hỏng. Tâm tình không tốt, Đế Ất ngồi hàn huyên với mấy người Văn Trọng vài câu rồi tuyên bố tan tiệc. Về phần Hoàng Minh. Sau sự cố ngày hôm nay, hắn biết mình đã vô tình bị kéo vào cuộc tranh đấu của hoàng thất. Nhìn ánh mắt cay độc của Vi Tử Diễn nhìn Tử Tân lúc ra về khiến hắn cảm thấy áy náy. Có lẽ nếu hắn không thể hiện quá mức như vậy thì Vi Tử Diễn cũng không đến mức quá mất mặt như vậy. _Sư huynh, hôm nay thật xin lỗi, có vẻ như lại rước thêm phiền toái cho huynh rồi. _Ha ha, việc này đệ không cần để ý làm gì. Việc này trước giờ đã là như vậy rồi, không phải là do đệ đâu, đừng tự trách mình nữa. Từ khi được làm Thái Tử đến giờ, hắn luôn luôn bị hai hoàng huynh của mình tính kế. Hắn thật sự hi vọng mình có thể hòa hợp với cả hai người, cùng góp sức bảo vệ Đại Thương này. Nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng, càng ngày những chiêu trò của hai vị hoàng huynh của hắn càng âm hiểm, nhưng hắn vẫn nhắm mắt bỏ qua, hi vọng cả hai sẽ tỉnh ngộ_Này huynh, nhìn ta như vậy làm gì, ta không có sở thích đặc biệt đó đâu a. Cảm thấy ánh mắt Tử Tân nhìn mình nhưng có vẻ gì đó mang một chút u sầu, Hoàng Minh lên tiếng trêu đùa. _Sở thích đặc biệt, đó là cái gì? Tử Tân hoàn toàn không hiểu những gì Hoàng Minh nói. _À đó là… Ghé sát vào tai Tử Tân, Hoàng Minh thì thầm. _Cái này mà ngươi cũng nghĩ ra được a. Từ nay về sau, cách ra xa ta một chút. Đẩy đẩy người Hoàng Minh ra, Tử Tân cũng lớn tiếng trêu đùa. Với hắn có lẽ người trước mặt này mới chính là huynh đệ thực sự của mình. Haiz, nếu như hai người kia cũng như vị sư đệ này thì tốt biết mấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang