[Dịch]Tìm Chồng - Sưu tầm
Chương 44 : Chương 44
.
Tô Tiểu Bồi rất khó chịu.
Cô đã từng trải qua không ít những chuyện biệt ly như thế này, nhưng sự chia ly với Nhiễm Phi Trạch, tuy cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng dù làm bất cứ cách nào cô vẫn không sao thoát khỏi cảm giác vô cùng khó chịu. Cô mua một con gà quay và một vò rượu, nhờ Bạch Ngọc Lang đưa đến chỗ Nhiễm Phi Trạch, cô cho rằng đây là hành động thiết thực, nhưng chính cô lại không muốn tự đưa, cô không biết phải nói gì với anh cho phải, nên muốn trốn tránh chuyện này.
Nhưng Bạch Ngọc Lang cảm thấy như vậy rất hay, còn khen Tô Tiểu Bồi càng ngày càng hiểu lễ nghĩa, rốt cuộc cũng biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân v.v . Tâm trạng của Tô Tiểu Bồi không được tốt lắm, hoàn toàn ,từ đầu đến cuối , đều không có để ý đến cậu ta.
Bạch Ngọc Lang cầm bình rượu và con gà quay đến khách sạn gặp Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy vậy, cười nói: "Tô cô nương thật có lòng."
"Oa, sao Nhiễm thúc thúc biết là do nàng mua?"
Nhiễm Phi Trạch chỉ cười mà không nói.
Vấn đề này chẳng có gì khó để trả lời hết nhé, sao phải tỏ ra thần bí như vậy chứ. Bạch Ngọc Lang vò đầu bứt tai.
Vừa quay đầu, cậu ta đã nhìn thấy túi quần áo rất lớn của Nhiễm Phi Trạch. "Nhiễm thúc thúc định bao giờ khởi hành?" Không phải nói là có chuyện gấp cần làm ngay ư, nhưng sao không thấy anh thu xếp hành lý lên đường.
"À, nhanh thôi." Nhiễm Phi Trạch nhìn theo ánh mắt của cậu ta về phía túi quần áo của mình.
"Nhiễm thúc thúc có chỗ nào khó xử, cứ nói thẳng nói với cháu." Bạch Ngọc Lang cho rằng lý do khiến Nhiễm Phi Trạch kéo dài mãi không đi là do còn có vấn đề khó khăn không chưa thể giải quyết.
"À, khó xử thật..." Nhiễm Phi Trạch nhẹ giọng tự lẩm bẩm, ánh mắt anh đặt trên bàn gà quay.
"Nhiễm thúc thúc có phải không đủ kinh phí không?" Bạch Ngọc Lang nghi ngờ nhất là chuyện này, ngay cả bạc cậu cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng người ta không hề mở miệng mượn tiền nha.
Nhiễm Phi Trạch chỉ cười, sau đó lắc đầu, rồi lại cười.
"Có phải Nhiễm thúc thúc đang lo lắng cho đại tỷ không?" Bạch Ngọc Lang cảm thấy nhất thời không biết nói sao. Theo như cậu thấy, đại tỷ này da dày như trâu, xé không rách đâm không thủng. Chưa từng thấy có một sư gia nào còn không biết viết công hàm, chưa từng thấy có sư gia nào còn không đọc nổi hồ sơ vụ án, cô gái này viết chữ thì xấu đến mức không thể đọc nổi luôn, chưa từng thấy ai có thể viết xấu đến như vậy... Những lời này lan truyền khắp trong ngoài nha môn, nếu đổi lại là người khác, sớm đã chết vì xấu hổ rồi, nhưng thái độ của vị đại tỷ này lại xem như không có gì.
Chuyện này cũng không sao, nhưng cậu chưa từng thấy cô gái nào từng này tuổi vẫn không ai thèm lấy, chưa từng thấy cô gái nào đầu tóc vừa ngắn vừa xấu đến như vậy, chưa từng thấy cô gái nào mặc quần áo phụ nữ thì trông không tự nhiên mà mặc trang phục nam nhân cũng thật kỳ quái như vậy... Những lời này đại tỷ cũng đều đã được nghe thấy rất nhiều lần, nếu là người khác, hẳn sẽ vô cùng ấm ức và đau khổ, nhưng đại tỷ này lại vứt hết sau lưng, cô không hề tỏ ra lúng túng, ngược lại còn tỉnh bơ gật đầu. Có khi vừa vặn Tô Tiểu Bồi đi ngang qua đúng lúc cậu ta đang cùng các nha dịch khác đang bàn luận về cô, lúc đó vị Tô sư gia này còn đến vỗ vai cậu ta và nói rằng họ nói rất đúng. Cậu học theo cách nói chuyện kỳ quái của Tô Tiểu Bồi, còn cả cái cách cô cười to sảng khoái nữa chứ.
Bạch Ngọc Lang thật rất muốn nói với Nhiễm Phi Trạch rằng, mội cô gái như Tô đại tỷ, thật sự không cần phải quan tâm. Cậu cảm thấy có khi không chỉ xấu hổ đến chết đi được mà còn dọa một đống đống người hết hồn hết vía ấy chứ, thế nhưng Tô đại tỷ vẫn có thể bình yên vô sự cơ mà.
Cho nên, khụ khụ, thay vì lo lắng cho Tô đại tỷ, còn không bằng cứ lo lắng vòng vo những chuyện tầm phào v.v. bên ngoài còn hơn.
Nhiễm Phi Trạch mím môi cười, vỗ vai Bạch Ngọc Lang và nói: "Tiểu tử, ngươi nói rất chính xác." Anh học theo khẩu khí của Tô Tiểu Bồ, đây mới là giống y hệt mười phân vẹn mười nhé. Bạch Ngọc Lang thấy vậy cười ha ha, nhưng cứ nhìn vẻ mặt Nhiễm Phi Trạch, cậu chẳng hiểu sao không thể cười nổi.
Nhưng cũng không biết có phải vì tác dụng của những lời nói của Bạch Ngọc Lang hay không, rất nhanh sau đó Nhiễm Phi Trạch quyết định lên đường, ngay ngày hôm sau.
Lúc Tô Tiểu Bồi nghe được tin ngày, trong lòng vừa càng lo sợ, vừa có chút đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy cô nên cho tìm một chuyện gì đó cho bản thân làm, có khi còn có ích lợi mua thêm được vài món quà tặng thực tế cho thêm Nhiễm Phi Trạch lên đường đấy nhỉ? Dù sao thì gà quay và rượu trắng v.v, dường như không có thành ý lắm thì phải. Cô ra phố dạo một vòng, vừa đi, cô vừa nhớ lại những lần Nhiễm Phi Trạch đưa cô đi dạo phố. Tiếp đó cô nhìn thấy một con phố có đề biển chuyên bán đồ thờ cúng, bỗng nhiên cô nghĩ đến, cô đã từng nhìn thấy trong hồ sơ vụ án có ghi lại một con đường có vài tiệm rèn. Tô Tiểu Bồi chưa từng nhìn thấy những cửa hàng như vậy, bỗng nhiên cô rất muốn biết bộ dạng của những cửa hàng đó trông như thế nào.
Sau này liệu Nhiễm Phi Trạch có cùng đồ đệ của anh mở một tiệm rèn không nhỉ? Sau khi anh đi, liệu cô có thể bỗng nhiên tự mình tìm được Trình Giang Dực và trở về nhà, liệu đến lúc đó cô có còn cơ hội gặp lại anh không?
Tô Tiểu Bồi đi đến con phố đó, thấy khá vắng vẻ, hai bên đường đều không thấy có hàng quán nào mở cửa, tất cả các nhà đều đã đóng cửa. Tô Tiểu Bồi lững thững đi đến, rẽ vào hai cửa hàng đều không thấy có cửa hàng nào mở, cô nhớ chính xác trong hồ sơ có viết cửa hàng đó nằm ở số nhà 100, rất dễ nhớ mà, cô ngước lên nhìn biển số nhà, lại phát hiện ra chẳng có nhà nào treo biển số trước cửa. Cô lại thấy kỳ quái, sao mọi nhà đều để biển tên trống trơn thế nhỉ? Lúc trước cô không để ý lắm, bây giờ muốn tìm nhà ở đây, mới nhận ra chuyện này. Cô tiếp tục tiến vào, nhận ra cả con đường này đều không có biển tên, nhưng cô khi rẽ qua hai ngõ, tìm thấy một tiệm hàn rèn.
Trước cửa hàng trước treo một cờ hiệu, trước cửa có bày trường bản lớn, phía trên còn đặt một cây kéo bằng sắt rất to, cửa hàng rất nhỏ, im lặng không một tiếng động, so với sự tưởng tượng của Tô Tiểu Bồi thì khác biệt khá lớn, cô ngẩn người ngắm nghía mọi ngõ ngách trong cửa hàng, bỗng nhiên thấy hai giọt nước rơi xuống người, Tô Tiểu Bồi giật mình, trời bỗng nhiên đổ mưa.
Tô Tiểu Bồi nhìn chừng chừng lên trời, vội vã chạy về, cô chạy một vòng, mới nhận ra mấy cửa hàng trong năm dặm xung quanh trông đều hao hao giống nhau. Mưa mỗi lúc một to. Cô không tìm được đường về nữa. Cô quay lại chỗ tiệm rèn, thấy một người đàn ông đang chạy ra ngoài thu dọn trường bản, đóng cửa hàng. Tô Tiểu Bồi chưa kịp gọi hai câu đã mất hút.
Cô đứng tại chỗ, núp dưới một mái hiên, nhìn trời mưa càng ngày càng to hơn, sắc trời đang dần tối lại.
Có phải cô vừa làm một việc ngu ngốc không? Tô Tiểu Bồi nhìn trời rồi lại tự giễu, đang yên đang lành lại đi tìm một tiệm rèn làm gì chứ, đúng là bị thần kinh mà. Ở đây mọi nhà đều không treo biển số nhà bên ngoài, đúng là thần kinh hết rồi. Tự nhiên trời đang đẹp thế lại đổ mưa, đúng là bệnh thần kinh nốt đi.
Được rồi, biển số nhà vô tội, trời mưa là chuyện bình thường, chỉ có cô là không tốt thôi.
Mưa rất to, hiên nhà lại hẹp, hạt mưa táp thẳng vào người Tô Tiểu Bồi, cô cảm thấy rất lạnh. Trên đường không còn một ai khác, nhà sau lưng cô lại không dám gõ cửa, chẳng rõ trong đó là nam hay nữ, cô đâu biết được, nếu ngộ nhỡ bên trong chỉ có một người đàn ông thôi, cô nam quả nữ lại gây điều tiếng thị phi, cô biết phải làm sao.
Thế nhưng cô cứ đứng như vậy, cũng thấy mệt mỏi, hóa ra cô đã đứng rất lâu, quần áo trên người đều ướt hết, cô cảm thấy rất lạnh. Không biết nếu mắc bệnh cảm lạnh ở thế giới này có dễ khỏi không đây?
Cô suy nghĩ linh tinh, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn mưa.
Rất lâu sau, lâu đến mức cô không thể đứng nổi nữa, nhưng mưa cứ mãi không tạnh. Lúc đó, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, cầm một chiếc ô bằng giấy thấm dầu màu xanh, trên tay ôm một cái áo tơi bước đến.
"Cô nương." Người đó gọi.
"Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi mừng rỡ.
Nhiễm Phi Trạch tiến đến gần, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Bồi mân mê miệng, mặc dù trong lòng cô đang rất vui mừng, nhưng được tìm thấy như thế này, cô buồn cười đến mức nở một nụ cười rạng rỡ không tim không phổi.
Nhiễm Phi Trạch ngắm làn mưa một chút, rồi quay lại nhìn Tô Tiểu Bồi.
"Ta, ta chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút, không nghĩ trời lại mưa."
Nhiễm Phi Trạch không nói chuyện, chỉ nhìn cô
Tô Tiểu Bồi hơi mất tự nhiên, đành phải kiếm chuyện để nói: "Tráng sĩ sao lại đến đây?"
"Nếu ta không đến, cô nương định cứ như vậy đến khi nào?"
“Cái này đâu phải do ta quyết định, còn phải xem thái độ của ông trời nữa chứ.” Cô muốn nói là, muốn xem thái độ của ông trời dường như cũng không phải là một việc dễ dàng đâu nhé.
Nhiễm Phi Trạch vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Tráng sĩ đến đây làm gì?" Nàng tiếp tục kiếm chuyện để nói.
“Ta đến nha môn tìm cô nương, họ nói cô nương ra ngoài được một lúc lâu rồi.” Trời mưa, anh cảm thấy không yên tâm, liền chạy ra ngoài tìm cô.
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cũng không hỏi anh là làm thế nào tìm được cô.
Nhiễm Phi Trạch cũng không có ý định giải thích. Tìm được cô, dường như chỉ cần dựa vào trực giác.
Những chỗ cô từng đến, gần như đều là do anh đưa cô đi, nên anh có thể đoán được, cô sẽ đến những chỗ nào. Cách một con đường là khu phố chuyên bán đồ thờ cúng rất nổi tiếng, anh đi một vòng trên đường lớn nhưng không tìm thấy cô, nên mới đi thử vào đây.
Hai người cứ đứng trong làn mưa nhìn nhau, cô nhìn anh, anh lại nhìn cô. Nhiễm Phi Trạch bỗng thở dài, tay cầm áo tơi đi tới.
Tô Tiểu Bồi mặc vào, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Nhiễm Phi Trạch nhìn cô một chút, sau đó xoay người, ngồi xổm xuống.
Tô Tiểu Bồi nhìn anh khom lưng, trong lòng nhộn nhạo, sau đó mới cẩn thận nhìn ngó hai bên một chút, thấy không có ai, cô mới nhảy lên.
"Sẽ không bị người nào nhìn thấy chứ?" Nàng nói thầm.
"Mưa lớn, cô nương mặc thành như vậy, là người hay vật cũng không thể nhìn ra, huống chi là nam nữ."
Cái gì gọi là người hay vật cũng không thể nhìn ra chứ, ai là đồ vật hả hả?
Tô Tiểu Bồi không phục, nhưng vẫn nằm úp sấp xuống lưng anh, cô sợ ngã nhé.
Nhiễm Phi Trạch lần lượt để cô cầm ô, cô nhận lấy, một tay bám vào vai anh, một tay dương ô. Anh ra tay nắm lấy chân cô, nhấc bổng cô lên.
Cô ngồi yên ổn, Nhiễm Phi Trạch mới tiến vào làn mưa.
"Tráng sĩ, sao biển số nhà ở đây đều trống trơn thế nhỉ"
“Lạc đường ở thành lớn như vậy, hẳn cô nương là người đầu tiên đấy.”
"Ta không lạc đường, chỉ là trời mưa thôi".
“Cô nương vì sao lại bị lạc đến đây?”
“A?” Tô Tiểu Bồi cảm thấy không biết phải nói lên suy nghĩ của mình như thế nào, hơn nữa cô cảm thấy chuyện cũng chẳng có gì hay ho hết, nên đành im lặng không nói. “Ta lạc đương.”
"Sự thông minh của cô nương đôi khi khiến người ta cảm thấy lo lắng.” Fuck, chẳng thể đoán nổi cô có khả năng tạo ra tình huống như thế nào nữa nha.
"..."
Hai người không nói gì nữa, chỉ còn có những hạt mưa dày đặc táp lên lớp giấy dầu trên ô vang rầm rầm.
"Tráng sĩ, tiếng mưa rơi còn thật êm tai." Nàng không nhịn được kể với anh chuyện này.
"Ừ."
"Tráng sĩ, khi nào lên đường." Thật ra cô đã biết, cô chỉ định hỏi thế thôi.
"Ngày mai, hôm nay vốn là muốn định đến từ biệt cô nương." Thật ra anh cũng biết cô đã biết chuyện, chẳng qua anh muốn đích thân nói với cô một tiếng thôi.
"Vậy a."
Sau đó họ lại trầm mặc, cuối cùng đến lượt anh không nhịn được mở miệng nói: “Cũng ngây người ở đây hai tháng rồi, một thời dan quá lâu.”
"Vậy a."
"Cũng không phải ta bỏ cô nương ở lại."
"Tráng sĩ có chính sự cần làm, ta hiểu."
"Cô nương nhất định phải tự chăm sóc bản thân."
"Tráng sĩ yên tâm."
Nhiễm Phi Trạch bỗng nhiên ngừng lại. Tô Tiểu Bồi nhìn hai bên một chút, bốn bề vắng lặng, mưa to cả ngày, thật là không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ, vì sao anh dừng lại thế?
"Cô nương."
"Gì cơ?"
"Nếu..."
Nếu cái gì? Tô Tiểu Bồi nín thở chờ đợi.
Đợi rất lâu sau...
“Nếu cô nương không tập viết cho đẹp, đến lúc ta đọc thư của cô nương sẽ thấy rất buồn cười, cô nương nhất định phải tập viết cho thật đẹp nhé.”
"..." Tô Tiểu Bồi nghiến răng: "Tráng sĩ nghĩ quá rồi!"
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục đi, anh nghĩ quá, như vậy đúng là không tốt, không tốt chút nào nhé.
"Muốn gửi thư thì phải đến đâu?" Rất lâu sau cô mới nhỏ giọng hỏi.
Nhiễm Phi Trạch hơi dừng bước, bỗng nhiên khóe miệng ngoác ra, anh tiếp tục đi.
"Cô nương yên tâm, nếu có lòng, thư nhất định sẽ đến."
Ừ, đương nhiên là có lòng rồi, trong đầu Tô Tiểu Bồi đang nghĩ nên viết một bức thư như thế nào đây.
Nhiễm Phi Trạch cũng rất có lòng, Tô Tiểu Bồi được anh đưa về tận nhà sau đó mới phát hiện, thì ra là anh còn cố tình chuẩn bị lễ vật tặng cô - môt cây chủy thủ, một bộ mũ váy.
Chủy thủ đương nhiên là để lại cho cô để phòng thân, Tô Tiểu Bồi cân nhắc, cảm thấy hơi nặng.
Nhiễm Phi Trạch nhìn động tác loay hoay ngốc nghếch của cô, cười và nói: “Không hợp với chưởng lực của cô nương lắm, nhưng trước mắt chưa có điều kiện, cô nương dùng tạm trước nhé. Sau này có cơ hội, sẽ làm thêm một cái khác cho cô nương mang theo phòng thân.”
Trong lòng Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất ấm áp, cô gật đầu nhận lấy. Thật ra cô hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có một ngày mình dùng đến vật này, nhưng lúc nào Nhiễm Phi Trạch cũng nghĩ cho cô, trong lòng cô rất vui sướng nhé.
“Ngày thường ra cửa, chớ mặc trang phục nha môn, đội mũ vào, mặc bộ này vào trông cũng khá hợp mắt, kể cả không có tóc, người ta cũng không bàn tán về cô nương…”
"Ta có tóc nha." Nàng kháng nghị.
Anh không để ý, tiếp tục nói: “Mặc dù không phải trốn trốn tránh tránh như phường trộm cướp, nhưng rất cần để khiến người ta quan tâm. Một thân một mình, phải làm sao để càng ít gây phiền toái càng tốt, vậy là được rồi.”
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Cô gật đầu lia lịa, lúc trước anh định mang cô theo lưu lạc khắp nơi, cũng không thấy anh lo lắng những chuyện này. Cô quay lại phòng ngủ thay váy đội mũ chỉnh tề, rồi một lần nữa trở lại thư phòng cho anh đánh giá.
Anh nhìn rất kỹ lưỡng, sau đó gật đầu: “Như vậy là được, trông đã dễ nhìn hơn, không còn cổ quái như trước nữa.”
Thật vậy sao? Cô gãi gãi đầu nhìn lại quần áo trên người một lượt, đáng tiếc ở đây không có một tấm gương lớn để có thể soi được toàn thân, nên cô không thể nhìn được hết.
“Sau này cô nương cứ ăn vận như vậy. Lúc trước ta đặt may không biết trông có được không nên không bảo tiệm may may thêm vài bộ nữa. Sau này cô nương đặt may thêm hai bộ nữa. Sau này nếu trời càng ngày càng nóng, nhưng muốn mát hơn, nhất định vẫn phải đội mũ là được”
“Được.” Cô vừa đáp ứng anh, vừa sờ sờ cái mũ, thật ra đội cũng không khó chịu lắm. Tóc cô ngắn trông đáng sợ đến thế sao? Thật ra cô thấy cũng quen rồi, cứ gọi cô là ni cô cũng chẳng sao hết, bây giờ cô chẳng để ý gì cả.
“Cô nương xem, tóc của cô cũng chẳng hề dài ra.” Anh bỗng nhiên trầm giọng, nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Tiểu Bồi sửng sốt, mở to mắt, đối diện với cái nhìn của anh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện