[Dịch]Tìm Chồng - Sưu tầm
Chương 31 : Chương 31
                                            .
                                    
             Sáng sớm ngày hôm sau,  đang ăn cơm thì Tần Đức Chính sai người mang đến cho Tô Tiểu Bồi một bộ  quần áo. Cô thay luôn rồi nhìn ngắm gương.
Cái gương rất  nhỏ, chỉ nhìn thấy mặt. Cái mũ của sai nha khá to, đội lên làm mặt cô  nhỏ lại, cô thở dài, làm sao nhìn vẫn khác người thế này nhỉ, không biết  nhìn toàn thân thì sẽ thế nào đây.
Tô Tiểu Bồi bĩu môi đi ra cửa, Nhiễm Phi Trạch đang ở bên ngoài, nhìn thấy cô liền bật cười.
“Cười cái gì?” Cô trừng mắt.
“Không có gì.” Anh ta cười, nhưng trên mặt không có cái vẻ gì tốt.
Tô Tiểu Bồi lại trừng mắt, cuối cùng không có tự tin hỏi “Thế này có được không? Hay là để ta đổi lại”
Nhiễm Phi Trạch cười cười khoát tay “Không sao, không sao, còn khá hơn là ni cô”
Hứ, ai là ni cô? Tô Tiểu Bồi lườm nguýt. Vỗ vỗ quần áo, thôi cứ tin anh ta, mặc vậy đi.
Không  lâu sau, Bạch Ngọc Lang đến,đưa họ đến nha môn. Cậu ta nhìn thấy Tiểu  Bồi cũng không nhịn được cười, rồi lại nói “Không tồi, không tồi, còn  khá hơn là ni cô.”
Tô Tiểu Bồi bực cả mình, không thèm quan tâm đến họ nữa, lẳng lặng đi trên đường,
Đến  nha môn, gặp được quan phủ, tổng bộ đầu Tần Đức Chính và vài quan sai  khác, mọi người cùng đến phủ Tư Mã. Lần này Tần bộ đầu còn mang theo vài  người khám nghiệm tử thi và mấy phụ nữ lớn tuổi. Quan sai mấy người đều  rất nghiêm túc, cả đường không nói một câu, Tô Tiểu Bồi cũng không dám  nói nhiều ngó ngang ngó ngửa, chỉ vội bước đi bên cạnh Nhiễm Phi Trạch.
Phủ  Tư Mã tối qua đã nhận được thông báo của Phủ doãn, hôm nay đã đợi từ  sáng sớm. Nhìn thấy một đoàn người lũ lượt kéo đến bèn không khách khí,  mời vào phòng khách dò hỏi lý do.
Quan phủ Doãn và Tần bộ  đầu đã bàn luận từ trước nên lời nói ra đều rành mạch rõ ràng, vụ án  vẫn còn tình tiết cần tra xét lại, nên mới muốn khám nghiệm thi thể của  cô nương và xem xét căn phòng xảy ra án mạng, đồng thời hỏi tôi tớ mấy  điều.
Tư Mã lão gia tuy không vui vẻ gì nhưng  cũng hợp tác, chỉ dặn dò quan phủ Doãn, cần phải bắt được tên ác tặc  kia. Hai bên trao đổi vài câu, Tư mã lão gia sắp xếp người làm chuẩn bị,  tự mình dẫn đường đến căn phòng của cô nương Tư Mã Uyển Thanh.
Ninh  An là một thành lớn, Tư Mã là một gia tộc lớn mạnh giàu có. Đó là điều  mà Tô Tiểu Bồi đã sớm biết nhưng hôm nay đi đi lại lại trong vườn, nhìn  thấy viện của tiểu thư lớn như vậy mới biết thế nào là nhà giàu.
Viện  của Tư Mã Uyển Thanh và Tư Mã Uyển sát cạnh nhau, bên ngoài là nơi đọc  sách vui đùa, bên trong hậu viện mới là nơi nghỉ ngơi. Vì Tư Mã Uyển  Thanh thích yên tĩnh nên nha hoàn ở phòng bên ngoài, ngủ trong một căn  phòng nhỏ. Đêm đó nha hoàn ngủ say, không nghe thấy động tĩnh gì. Sớm  hôm đó chưa nhìn thấy nha hoàn của tiểu thư, Tiểu Bích mang nước nóng  vào phòng nên đưa đến nên tỉnh dậy đi gọi xem sao, quay đầu lại thấy  phòng tiểu thư không đóng của bèn kêu lên hai tiếng, không có ai đáp  lại, lại ngửi thấy có mùi máu bèn đẩy cửa vào nhìn thấy đại tiểu thư máu  me đầy người.
Nha hoàn Tiểu Bích dậy muộn, mọi  ngày lén lút lười biếng thì không sao, nhưng hôm nay dậy rồi thấy tiểu  thư đã mất mạng, dọa cho nàng ta sợ hết hồn. Nàng ta lại còn không nghe  thấy bất cứ động tĩnh nào, trước khi ngủ đã kiểm tra hết mọi cửa nẻo,  nhưng xảy ra chuyện như thế này làm sao tránh được trách nhiệm, tiểu thư  gặp chuyện cũng chẳng biết gì.
Tô Tiểu Bồi đang  cùng với Tân bộ đầu ở hậu viện nghe lại tình hình khi xảy ra án mạng. Ai  cũng khóc lóc thảm thiết, lời kể chắp vá lung tung, nói năng loạn xạ,  chắc là sợ rước họa vào thân.
Thi thể của Tư Mã  Uyển Thanh được đặt ở gian nhà hiên tiền viện, treo màn tang, phủ vải  trắng, không khí hết sức nặng nề . Nhiễm Phi Trạch cùng với mấy người  phụ nữ già làm nhiệm vụ khám nghiệm thi thể. Tư Mã phu nhân mới nghe  chuyện nghiệm xác liền cảm thấy sỉ nhục đau đớn nên không đồng ý, nhị  tiểu thư Tư Mã Uyển cũng lớn tiếng phản đối, sau cùng quan phủ doãn phải  nói nhỏ vài lời với Tư Mã lão gia, ông ta mới nạt nộ vợ con im lặng để  mọi người làm việc.
Nhiễm Phi Trạch đương nhiên  không can dự vào chuyện khám nghiệm này, anh ta chỉ lượn qua lượn lại  hậu viện, xem xét quanh trong phòng. Lát sau mấy người phụ nữ lớn tuổi  cũng đi ra, nói rằng tiểu thư vẫn chưa bị xâm phạm, nhà họ Tư Mã nhẹ thở  một hơi, vẫn duy trì vẻ nghiêm túc. Tuy lòng có an ủi đôi chút nhưng  nghĩ đến người đã không còn Tư Mã phu nhân và Tư Mã Uyển lại khóc lớn.
Nhiễm  Phi Trạch cùng mấy người khác vào gian phòng tang, kiểm tra mặt và tay  chân thi thể, lại xem xét bộ quần áo dính máu. Kiểm tra xong rồi họ lại  tìm bà vú già của nạn nhân để hỏi rồi mới tới hậu viện tìm Tô Tiểu Bồi.
Tần  Đức Chính đã không còn ở hậu viện,Tô Tiểu Bồi đang ngồi xổm xuống nói  chuyện với một bà vú già. Nhiễm Phi Trạch thấy bà ấy đang kể lể rất sống  động nên không đến làm phiền. Bước vào phòng Tư Mã Uyển Thanh, Tần bộ  đầu và Bạch Ngọc Lang đang nói chuyện với nha hoàn về chuyện ngày hôm  đó.
Bạch Ngọc Lang khi điều tra án thì nghiêm túc  lên rất nhiều, vừa nghe nha hoàn kia nói chuyện, thấy chỗ nào còn nhiều  nghi vấn liền hỏi lại rõ ràng. Nha hoàn cũng ngại gặp phiền phức, nói  rất rõ ràng mọi chuyện.
Nghe ngóng mọi chuyện xong rồi  Tần bộ đầu đưa nha hoàn đó ra cửa, một mình đứng lại ngẫm nghĩ ở trong  phòng. Bạch Ngọc Lang nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch ngoài cửa liền gọi một  câu, nói lại thủ đoạn của tên ác tặc, một người đứng bên ngoài, một  người đứng bên trong khung cửa.
Hai người đang  nói chuyện, Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy nhị tiểu thư nhà Tư mã đang lôi  kéo Tô Tiểu Bồi nên giật mình, vội vã đi tới.
Tô Tiểu Bồi  nói xong chuyện với bà vú già kia thì thấy người ban nãy được giới  thiệu là Tư Mã nhị tiểu thư đứng ngay trước mặt.
“Ngươi là ni cô đó?”
“Ta không phải là ni cô.” Tô Tiểu Bồi không hiểu ý của nàng ta, chỉ đưa ra một câu trả lời chính xác.
Tư Mã Uyển không quan tâm đến câu trả lời của cô mà lại hỏi “Ngươi biết tên ác tặc kia?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày đáp “Ta không biết hắn.”
“Nói  dối.” Tư Mã Uyển bước tới, lời nói còn chưa dứt đã có một người xen vào  giữa hai người, đứng chắn trước Tô Tiểu Bồi “Cô nương có chuyện gì  không?”
“Tráng sĩ” Tô Tiểu Bồi thở phào, nhẹ nhàng hẳn. “Nhị tiểu thư hoài nghi ra quen biết tên tội phạm kia.”
“Giải thích cho rõ ràng thì hơn” Nhiễm Phi Trạch nhàn nhạt trả lời, nhưng không hề động đậy.
Tư  Mã Uyển trừng mắt, chàng ta có danh tiếng lớn, vậy mà lại che chở cho  một người thân phận không rõ ràng như Tô Tiểu Bồi. Tư mã Uyển bĩu môi,  quay người bước đi. Nhưng nàng không định cho qua mọi chuyện thế này,  nàng đi tìm Tư Mã lão gia nói rõ chuyện này.
Tô Tiểu Bồi nhìn nàng ta đi xa, đột nhiên hiểu ra” Hóa ra là vậy”.
Nhiễm  Phi Trạch nhìn đầy ngờ vực, Tô Tiểu Bồi liền đáp  “Ta đoán ra mọi  chuyện của mã Chính Viễn nên mọi người nghĩ ta là đồng bọn của hắn. Ta  không biết tại sao Tần bộ đầu hôm qua lại hỏi mấy lời đó, còn tưởng ông  ta không coi trọng năng lực của ta chứ. Hóa ra là còn nghi ngờ ta.”
Nhiễm Phi Trạch bĩu môi “Giờ cô nương mới biết? Không phải cô nương thông minh lắm sao?
Tô  Tiểu Bồi nói “Trước nay ta chưa từng bị nghi ngờ như vậy.” Cô chỉ bị  nghi ngờ vì tuổi còn trẻ nên không đủ chuyên môn, Chưa từng có người  nghĩ bác sĩ tâm lý giúp phá án thông đồng với tội phạm bao giờ.
Tô Tiểu Bồi thở dài, mắt thấy phiền phức lại sắp sửa đến.
Quả  nhiên đến thật, sau khi khám xét xong mọi người ngồi ở phòng khách, Tư  Mã lão gia đang nghe xem quan sai tra xét được những gì.
Quan  phủ doãn và Tần bộ đầu đang thấp giọng trao đổi mấy câu rồi nói lại với  Tư Mã lão gia, bọn họ sẽ quay về phân tích thương thảo lại, nhanh chóng  phá án.
Tư Mã lão gia gật gật đầu, liếc nhìn Tư  Mã Uyển rồi nói “Nghe trong thành đồn đại có một nữ tử đã tiết lộ rất  nhiều vấn đề của vụ án, có phải là cô nương đây không?
Phủ doãn đại nhân không ngờ đến vấn đề này, ngẩn ra, nhìn Tần bộ đầu, rồi lại nhìn Tô Tiểu Bồi, gật gật “Đúng thế”
“Nếu đã biết tên ác tặc đấy, đại nhân tính bắt tên cầm đầu như nào xin hãy nói cho rõ ràng.”
Tần  bộ đầu chắp tay thành quyền, nói“ Tô cô nương và Nhiễm tráng sĩ là  người ta mời đến trợ giúp bắt tội phạm, không hề quen biết với tội phạm.  Lời đồn đại trong thành không thể tin. Tung tích của ác tặc ta sẽ điều  tra rõ ràng, bắt hắn về quy án.”
Tư Mã lão gia  nhíu mày “Nếu đã không quen biết sao có thể nói rõ được tung tích vụ án.  Có người có khả năng này sao? Vậy xin hỏi cô nương hôm nay đến đây điều  tra thấy được những gì?”
Tần bộ đầu tiếp lời “Tư Mã lão  gia,việc rất quan trọng, ta muốn quay về nha môn bàn bạc lại cẩn thận,  nếu có gì tiến triển sẽ báo cho ngài ngay.”
Tư mã lão gia  không định cho qua mọi chuyện “Không phải lão phu không tin tưởng quan  phủ, nhưng tên ác tặc này lưu lạc khắp nơi, dán cáo thị đã bao lâu cũng  không thu được kết quả gì. Đã như vậy hắn vẫn còn gây án, nay có người  lại giúp sức được, sao đại nhân không nói rõ ngọn ngành cho lão phu an  tâm?”
Đối với Tô Tiểu Bồi mấy lời này còn coi như  khách khí. Nhưng sắc mặt mọi người ở đó đều không được tốt đẹp lắm, Tần  bộ đầu và quan phủ doãn nhìn nhau, sau đó Tần bộ đầu nhìn đến Tô Tiểu  Bồi.
Tô Tiểu Bồi không biết phải làm sao? Là bảo cô nói  lòng vòng cho qua chuyện hay cẩn thận mà mở lời, đừng có nói năng lung  tung lộn xộn làm loạn mọi chuyện?
Nhiễm Phi Trạch lúc này  mới nói “Tư Mã lão gia nặng lời rồi, các đại nhân sẽ cố gắng hết sức để  phá án. Ngày hôm qua ta mới tới nơi này mà lời đồn đại đã rộng rãi như  vậy, lão gia thử nghĩ xem, liệu có phải là thử đoạn của tên ác tặc muốn  chúng ta tập trung nghi ngờ vào người giúp chúng ta phá án, Tô cô nương  đây rồi nhân cô hội lộng hành hay không?”
Tần bộ  đầu cũng nói tiếp “Đúng thế. Thành Ninh An đã đóng hoàn toàn, chỉ cần  tra xét kỹ càng thì sao tên đó có thể trốn thoát. Tô cô nương vẫn luôn ở  trong nha môn, không hề có bất kỳ tiếp xúc nào với người ngoài, các đại  nhân có thể yên tâm” Lời này chính là ý, Tô cô nương đây có kỳ quái thế  nào thì chúng ta cũng sẽ chú ý đến, xem cô nương ấy làm nên được cái  gì?
Tư mã lão gia nghe những lời này rồi nghĩ  ngợi, không nói gì nữa. Tư mã Uyển nhìn phụ thân rồi hỏi “Vậy các vị đã  tra ra được gì?”
Phủ doãn nhìn Tần bộ đầu, xem ra vẫn  phải nói rồi, nếu không mọi người lũ lượt kéo đến rồi không nói gì mà đi  cũng không được hay lắm. Tần bộ đầu hắng hắng giọng “ Tên này cậy cửa  vào phòng, thoát ra từ cửa, khi hắn vào đại tiểu thư vẫn đang ngủ say,  không kịp kêu cứu, không chống cự nổi. Tóc đại tiểu thư bị cắt, quần áo  tuy không chỉnh tề nhưng vẫn chưa bị xâm phạm, một nhát đao xuyên qua  tim mà chết.”
Tư Mã lão gia nhìn chằm chằm, những điều này họ đều biết, nhưng sau đó thì sao?
Tần  bộ đầu lại nói : “Ta đã thấy hiên phòng phía tiền viện của tiểu thư có  kiếm, hẳn là biết dùng kiếm. Tiểu thư không kịp kêu cứu, trong phòng  cũng không có vết tích thuốc mê. Sắc mặt tiểu thư bình thường, trong  miệng không lưu lại hơi thở nên cũng không bị hạ độc. Khả năng lớn nhất  là bị điểm huyệt, không có khả năng phản kháng…” Tần bộ đầu nói đến đây,  nhớ đến lời Tô Tiểu Bồi nói, vụ này có thủ đoạn không giống với những  án trước, ông nghĩ rồi nghĩ, rồi lại nói tiếp “ Tên này trước nay ra tay  tàn ác, luôn dùng những thủ đoạn độc ác khống chế nạn nhân, lần này  tiểu thư tuy có võ nghệ mà lại không phản kháng….”Tần bộ đầu đang nghĩ  phải nói thế nào đây, thủ đoạn của tội phạm biến hóa thì phải làm sao?
“Nói  những lời này có tác dụng gì?” Tư mã lão gia bừng bừng tức giận “Nữ nhi  của ta bị hại, hiện trường lưu lại vết tích gây án của tên ác tặc kia,  các người nên nghĩ cách bắt người, còn khoét sâu vào những đau thương  của con gái ta làm gì?”
Tần bộ đầu nín thinh, căn  phòng chỉ còn lưu lại vài dấu vết mờ nhạt, cũng không ai từng thấy tung  tích tên kia, bọn họ đương nhiên cũng không biết phải đi đâu để bắt  người, không biết phải đáp lời ra sao.
Tô Tiểu  Bồi và Nhiễm Phi Trạch thì thầm trao đổi vài câu, Nhiễm Phi Trạch nói  “Xin Tư Mã lão gia đừng nóng vội, những điều Tần đại nhân nói đều là  những tình tiết quan trọng của vụ án. Sau khi xem lòng và mu bàn tay của  tiểu thư ta nhận thấy tiểu thư không chỉ biết  dùng kiếm mà còn biết võ  nghệ, hơn nữa còn luyện tập rất chăm chỉ, tay có một vài vết chai mỏng.  Không kể võ nghệ cao thấp, gặp chuyện thì chống cự là chuyện thường  tình. Tiểu thư chưa kịp phản kháng là do bị khống chế. Khoan nói đến  chuyện võ nghệ tên kia cao thấp ra sao, chỉ là thủ đoạn gây án trước sau  khác biệt, đây là một nhân tố rất quan trọng. Bộ quần áo dính máu của  tiểu thư bị rách là do hắn đâm xuyên qua đấy, tiểu thư vẫn chưa bị xâm  hại. Có nghĩa là hắn vẫn chưa kịp thực hiện hành vi ác độc kia, càng  khác so với những vụ án trước. Hơn nữa đâm xuyên qua y phục như vậy, nếu  chỉ dùng chủy thủ thì phải dùng rất nhiều lực mới rút ra được, nhưng  khi đc khám nghiệm thì không thấy vết bầm nào khác trên ngực, chính là  nói vết thương đó gây nên do kiếm. Cũng lại khác hoàn toàn với những vụ  án trước….”
Nhiễm Phi Trạch nói rõ ràng rành  mạch, nhưng Tư Mã lão gia lại khoát tay “ Cứ nói đi nói lại như vậy,  không giống với trước, điều này có tác dụng gì. Nếu tên kia không đổi  dùng kiếm thì nay hắn làm sao gây án được?”
Tiểu Bồi lại  hì thầm với Nhiễm PhiTrạch mấy câu. Nhiễm Phi Trạch vừa định nói thì Tư  Mã Uyển chặn lời “Tô cô nương tự mình không thể nói sao?”
Tô  Tiểu Bồi bị chặn lời, cô không phải là ngại nhiều người, muốn để Nhiễm  Phi Trạch nói cho đáng tin hơn sao. Hơn nữa anh ta ăn nói rõ ràng rành  mạch, cô cũng bị thuyết phục, mọi người cũng đều tin tưởng những lời tỉ  mỉ kỹ càng ấy. Anh ta thu nhặt hết những  điểm cô đã nói hôm qua, lại  tìm ra được không ít những vấn đề quan trọng còn nhiều nghi vấn. Nếu  không phải Tư Mã lão gia ngắt lời thì sau đó anh ta đã nói đến phần quan  trọng rồi.
Rồi Tư mã Uyển gọi tên làm cô biến  thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô hơi lo lắng, ngồi thẳng lưng lên  nhìn nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nói “ Nếu nhị tiểu thư đã hỏi thì cô nương cứ đáp đi, nói những gì dễ nghe ấy.”
Lại  thế nữa, mấy câu này nghe nhàm cả tai rồi. Tần bộ đầu nhìn nhìn, nói  những gì dễ nghe ấy, mấy lời này khiến ông tò mò muốn biết cô nương này  muốn nói gì. Câu hỏi của Tư mã lão gia, không dễ để trả lời đâu. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện