[Dịch]Tìm Chồng - Sưu tầm
Chương 21 : Chương 21
.
Nhiễm Phi Trạch len lén cõng Tô Tiểu Bồi vào nha môn.
Trấn Thạch Đầu rất nhỏ, nha môn cũng chẳng qua chỉ là ba căn phòng, đằng trước làm việc công, đằng sau dành cho người ở. Quan viên và năm sai nha là toàn bộ nhân viên công quyền của chốn này.
Mấy ngày này do chuyện treo thưởng để lấy tin tức tội phạm nên cũng có hai sai nha của quan phủ ở luôn tại đây. Đêm hôm, nha môn đang vắng lặng như không bỗng hiện ra hai bóng người, một tiếng gõ cửa làm cho bọn họ bị dọa giật cả mình.
Còn chưa biết hai người là ai với ai thì nam tử kia bèn rút ra một tấm lệnh bài, nói là Bạch Ngọc Lang nhờ vả.
Một bộ khoái trung tuổi tên Lưu Hướng nhìn nhìn, liền xác định, đồng thời biết người này là Nhiễm Phi Trạch. Anh ta đã nghe Bạch Ngọc Lang nói nhiều về Nhiễm Phi Trạch này, lòng cũng thầm ngưỡng mộ, chỉ là anh ta nghĩ người này nhất định cũng phải có tuổi tác rồi, chẳng ngờ đâu vẫn còn trẻ trung thế này.
Nhiễm Phi Trạch đã gặp nhiều quan lại địa phương nên cùng với mấy vị sai nha bộ khoái này khách sáo vài câu liền đi ngay vào chủ đề chính.
Chàng ta chỉ chỉ Tô Tiểu Bồi, nói vị cô nương này bị bắt đi, chàng cứu về nhưng không thấy tung tích kẻ bắt cóc đâu, nên mới đưa nàng đến đây, hy vọng có cách bố trí bắt người.
Mấy sai nha nghe thấy vị cô nương này bị bắt đi bèn đốt lửa, vội vàng hỏi xem có phải tên ác tặc chuyên giết các cô nương đã đến trấn này không Lưu Hướng còn vội vàng sai người đến báo tin cho Tần bộ đầu và Bạch Ngọc Lang.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu “Người bắt ta không phải là tội phạm treo thưởng kia. Ta đoán, có lẽ là tên sơn tặc đã bắt Đường Liên cô nương”
Mọi người nhíu nhíu mày, có chút không tin tưởng.
“Cô nương có thấy mặt mũi tên tặc tử đó không?”
Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu.
“Vậy sao cô nương biết được?”
“Cách thức bắt ta của tên kia khác hoàn toàn với cách gây án của tên tội phạm trên cáo thị, nhất định không thể là cùng một người.”
Mọi người tiếp tục không tin, những lời này có vẻ không đúng lắm thì phải.
Nghe thì có vẻ như đã hiểu, lại như chả hiểu gì.
Cô nương tóc ngắn cụt ngủn, ăn mặc chẳng giống ai, nhìn như một ni cô hoàn tục này ăn nói cũng thật kỳ lạ.
“Phụ thân của Tô cô nương là một vị bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh, Tô cô nương được phụ thân truyền lại cho không ít bản lĩnh, chúng ta hãy cứ nghe xem cô nương nói thế nào.” Nhiễm Phi Trạch vừa mở lời thì khẩu khí đã khiến người khác không thể từ chối.
Bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh? Học được không ít bản lĩnh.
Được rồi, cô đã nói với anh ta mấy câu, nhưng cách nói chuyện của cô khiếm tốn hơn nhiều mà. Sao lời nói qua miệng anh ta lại biến ra thành thế này? Anh ta nói chắc chắn như đóng gạch, lại còn mang theo cảm giác chắc chắn đáng tin cậy khiến đến bản thân cô cũng muốn tin.
Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta còn như không có việc gì cười cười với cô. Người khác nhìn vào thì cho rằng chàng ta còn đang cổ vũ cô nương kia nói ra cách nghĩ của mình.
Tô Tiểu Bồi nhếch nhếch mép, cười không nổi. Cô quay ra nói với mấy vị quan sai “Các vị đại nhân, ta muốn thương lượng với Nhiễm Tráng sĩ một lát.”
Cô kéo Nhiễm Phi Trạch sang một bên, nhỏ giọng nói “Bộ đầu đại danh đỉnh đỉnh? Tráng sĩ nói gì mà ghê vậy, nhỡ đâu về sau có chuyện gì thì sao?”
“Cũng là do ta bị cô nương lừa thôi, làm thế nào khác được.”
Tô Tiểu Bồi quay lưng lại mấy vị sai nha kia nên thoải mái để mặt mũi biến dạng. Hóa ra cái dạng đành chịu vậy của anh ta là thế này đấy hả.
Được rồi, đừng có thắc mắc cái vấn đề thái độ của anh ta nữa, nếu không thì chẳng bao giờ xong chuyện.
“Tráng sĩ, ta vốn định thế này, phiền tráng sĩ lát nữa đến nhà Đường cô nương một lần, nói với cô nương ấy là không tìm được ta, cũng không biết ta đi đâu rồi. Ta kỳ quái thế, đi cũng không chào hỏi, huynh không muốn quan tâm nữa, đến nói với cô nương ấy một tiếng. Sau đó để mấy vị sai nha mặc thường phục, ẩn mình quanh nhà Đường cô nương, xem cô ấy hai ngày nay tiếp xúc với ai. Cô ấy nếu lén lút đi tìm đàn ông thì chắc chắc là sơn tặc”
“Vì sao?”
“Ta chết rồi, sơn tặc không bắt được người, tự nhiên sẽ liên lạc với cô nương ấy. Huynh không tìm được ta, không quan tâm đến chuyện này nữa, cô ấy mới dám tiếp cận với sơn tặc. Đường Liên là người duy nhất thấy được tên sơn tặc ấy, ta chết rồi sẽ khiến cho cô nương ấy tội lỗi, có áp lực thì huynh mới bắt được người, lúc thẩm vẫn mới khiến cô nương ấy hết hoài nghi.”
Nhiễm Phi Trạch nhíu nhíu mày “Cô nương chắc chắn Đường cô nương có liên quan đến sơn tặc sao? Nàng ấy gặp phải bọn chúng nên bị hại, giờ đây danh tiếng trong trấn đã bị tổn hại không ít, không chốn dung thân rồi, nàng ấy làm thế nào mà giúp bọn chúng gây án được chứ? Nếu như tên ác tặc đó có đến tìm thì nàng ấy phải tri hô lên để bắt chúng lại mới đúng.”
“Tráng sĩ, tin ta đi.” Tô Tiểu Bồi cũng không biết phải giải thích thế nào, thời gian gấp rút, nếu không bố trí sớm hơn một chút nhỡ Đường Liên và sơn tặc gặp mặt thì cơ hội bắt được người của họ càng nhỏ.
Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu, cuối cùng nói “Được thôi, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng cô nương cả.”
Tô Tiểu Bồi vội mừng nói “Mấy chuyện kia vẫn còn phải nhờ tráng sĩ nói với các vị sai nha. Ta đàn bà con gái dù sao cũng không có tiếng nói gì. Họ hẳn sẽ sẵn lòng nghe huynh nói chuyện.”
Nhiễm Phi Trạch biết nàng nói có lý, cùng một lời như vậy chàng nói ra đáng tin hơn nhiều. Quan trọng hơn những chuyện đó rất hàm hồ, chàng tin nhưng người khác không nhất định sẽ tin. Không bằng cứ để chàng nói còn hơn.
Chàng gật gật đầu, đưa Tô Tiểu Bồi quay lại, nói với mấy vị sai nha “Các vị đại nhân, Tô cô nương đã nói với tại hạ hết mọi chuyện, đúng là nguy hiểm vạn phần. Nhưng tên tội phạm treo thưởng kia chọn đối tượng là những nữ tử trẻ trung gia đình giàu có, hoàn toàn không có điểm nào giống với Tô cô nương.
Những lời này tuy đúng nhưng nghe thật không lọt tai chút nào. Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi, bỏ qua mấy cái này mà tập trung vào phản ứng của mấy sai nha.
Nhiễm Phi Trạch nói tiếp “Tại hạ khi xuống núi gặp Đường cô nương, cứu nàng ta về, hôm nay lại lên núi cứu được Tô cô nương. Theo tại hạ thấy thủ đoạn và nơi gây án của tên này càng giống với kẻ đã bắt Đường cô nương hơn. Tên sơn tặc này hung tàn, gây án nhiều lần. Cô nương đây yếu đuối, tại hạ lại thân cô thế cô nên lần này đành phải nhờ các vị ra tay để dân chúng được yên ổn sinh sống.”
Tô Tiểu Bồi thật muốn vỗ tay cho tráng sĩ tiên sinh này. Vừa phân tích, vừa nhận mình yếu kém, lại còn nói lời khen ngợi biểu dương …thật khéo nói quá.
Mấy vị sai nha đương nhiên rất thích thú, tất cả đều gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch lại nói “Mọi người đều có lòng vì dân chúng, tại hạ yên tâm rồi. Tô cô nương vừa gặp nạn trở về, tên tội phạm đang manh động nên là lúc thích hợp để tìm hắn. Tại hạ và Tô cô nương có kế này, không biết mọi người có muốn nghe?”
Quan sai đương nhiên muốn nghe,nên Nhiễm Phi Trạch nói tiếp “Tô cô nương bị tặc tử truy đuổi, rơi xuống nước, hắn cho rằng nàng ấy đã chết nên mới tha cho cô nương ấy. Hắn không bắt được người ắt không cam lòng nên nhất định sẽ quay lại trấn thăm dò. Đường Liên cô nương thoát ra từ tay hắn nên hắn đương nhiên cũng không dễ chịu gì, chịu đả kích lần này nữa đương nhiên sẽ ra tay với Đường cô nương. Mong các vị quan sai chịu khổ giả thường phục nấp ở bên nhà Đường cô nương, nếu như có nam tử đáng nghi nào tiếp cận thì bắt về, biết đâu lại có thu hoạch.”
Quan sai nghe vậy, gật đầu đồng ý “Lời này cũng có lý”. Khi Đường cô nương mất tích, chúng ta đã tìm kiếm rất lâu cũng không có tin tức gì, hôm nay cũng nên thử.”
Nhiễm Phi Trạch lại nói “Đường cô nương đã mất đi ký ức khi đó, có lẽ đã không nhớ tướng mạo người kia ra sao, nếu người kia biết chuyện này mà lừa nàng ấy thì e rằng Đường cô nương sẽ không kêu cứu… Mấy chuyện này vẫn phải nhờ các vị quan tâm. Đường cô nương đã như vậy những nam tử bình thường sẽ không tiếp xúc với nàng ấy, nên…”
Chàng ta nói chưa xong thì Lưu Hướng đã hiểu rồi, tiếp lời “Cái này ta hiểu, hễ nghi ngờ đều sẽ đưa về đây thẩm tra.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu “Ta sẽ lên núi xem xét thêm, tên kia vừa mới bắt người nhất định sẽ để lại không ít vết tích, biết đâu sẽ tìm ra gì có ích.”
Cứ như vậy mọi người đều đã phân công rõ ràng mọi việc, chia nhau hành động.
Nhiễm Phi Trạch đến nhà họ Đường nói với Đường Liên việc Tô Tiểu Bồi mất tích, Đường Liên mất ngủ, có lời cảm tạ. Nhiễm Phi Trạch nhìn vẻ mặt nàng ấy, rất khó để tin rằng việc này có liên hệ đến Đường Liên. Nhưng chàng càng thấy tò mò về lời nói chắc chắn của Tô Tiểu Bồi hơn nên mới đến.
Quan sai thay trang phục, đêm hôm đến gần nhà Đường Liên quan sát.
Hương quan cũng đưa Tô Tiểu Bồi về nhà, để nương tử chăm sóc, dặn dò họ kín miệng rồi lại đi.
Nhiễm Phi Trạch rời nhà họ Đường rồi như không có việc gì quay về quán rượu của ông chủ Tống.
Đêm đó qua nhanh, không xảy ra chuyện gì.
Trời vừa sáng Nhiễm Phi Trạch liền xin ông chủ Tống nghỉ, lên núi. Quan sai tận tâm làm nhiệm vụ, tưởng rằng phải khổ sở vài ngày nhưng không ngờ mới nửa ngày vất vả đã có tiến triển.
Buổi trưa, mọi người đã ăn cơm, đều đang nghỉ ngơi hoặc đi làm rồi. Phía nhà họ Đường yên tĩnh im ắng không một bóng người. Đường Liên đột nhiên ra khỏi nhà, mang quần áo đến bên giếng phía sau giặt giũ. Không lâu sau một người gánh hàng rong đi qua, nhìn thấy Đường LIên bèn cảnh giác nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại bên miệng giếng.
Đường Liên và nam tử nhìn nhau rồi nàng ôm chậu đứng bên người bán hàng rong đó nói chuyện.
Chuyện này khá đáng nghi. Buổi trưa an tĩnh vắng người, người bán hàng rong hiếm khi xuất hiện buôn bán lúc này. Cho dù có là bán hàng thật lại không rao không mời, chỉ chăm chú đi đến miệng giếng. Và dáng vẻ của Đường Liên cũng thật kỳ lạ.
Mấy sai nha tuy không đoán ra cảnh tượng này có liên quan gì đến sơn tặc và cô nương bị bắt không nhưng đã nghi tất có chỗ đáng ngờ liên bắt lấy nam tử kia, cùng với Đường Liên quay về nha môn.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch cũng quay lại rồi, chàng tìm thấy dấu chân bên bờ sông, còn có một chuỗi dài dấu chân to và nhỏ như một cuộc đuổi bắt, nghĩ lại thì đúng là của tên sơn tặc kia và Tô Tiểu Bồi. Chàng đo hai dấu chân rồi so sánh với chân của Tô Tiểu Bồi và người bán hàng kia thì hoàn toàn giống nhau.
Hương quan đã có chứng cớ liền cùng với Lưu Hướng thẩm tra tên kia.
Nhưng người đó một mực nói mình ở bên ngoài đến bán hàng, đi qua giếng thấy cô nương kia ở đó nên muốn chào hàng. Anh ta không biết cái gì bắt người hay không, trước đó cũng chưa từng thấy Đường Liên. Anh ta thấy sai nha đi đến nhưng lại không mặc quan phục nên tưởng là người xấu muốn cướp hàng.
Mà Đường Liên thì hoảng loạn, nói trước nay chưa từng nhìn thấy người bán hàng kia, nàng cùng người này nói chuyện, chỉ là muốn hỏi mua vài thứ đồ.
Hương quan và Lưu Hướng không thấy lỗ hổng nào trong lời khai của cả hai, tuy thấy đều có vấn đề nhưng không thể nói ra là chuyện gì. Họ đành phải dựa vào dấu chân trong rừng để định tội. Hơn nữa bóng dáng tên sơn tặc này cũng chỉ có Đường Liên nhớ, nhưng nàng ta đã bị dọa cho sợ đến quên luôn rồi, chuyện này phải làm sao?
Tô Tiểu Bồi giả chết nên không thể lộ diện, nghe lời Nhiễm Phi Trạch truyền đạt lại, bèn hỏi người bán hàng kia có kỳ lạ không? Ví như có để tóc ngắn như cô, cách nói chuyện?
Nhiễm Phi Trạch ngẩn ra, Tô Tiểu Bồi lại thở phào, người kia nhất định không phải Trình Giang Dực.
Cô bảo Nhiễm Phi Trạch nói quan hương đừng quan tâm đến người bán hàng rong kia, cứ thẩm tra Đường Liên trước đã.
Nhiễm Phi Trạch làm như lời Tô Tiểu Bồi nói, nhất quyết khẳng định Đường Liên không mất trí nhớ, cô nương ấy còn nhớ hình dáng tên sơn tặc, nhớ những chuyện trên núi.
Đường Liên lắc đầu, nhất quyết không nhận.
Nhiễm Phi Trạch lại nói Tô Tiểu Bồi không nơi nương tựa, chỉ có Đường Liên là người bạn duy nhất, cuối cùng lại bị sơn tặc làm hại, chết mất xác. Đường Liên không nhận ra hung thủ thì Tiểu Bồi dưới hoàng tuyền không nhắm được mắt.
Chuyện này đánh thẳng vào điểm yếu của Đường Liên, cô nương ấy khóc lớn, sụp đổ. Nàng không nghi ngờ gì khi hôm qua Nhiễm Phi Trạch bảo Tiểu Bồi mất tích, hôm nay lại nói đã chết rồi. Phản ứng của Đường Liên làm sai nha đều kỳ lạ, nàng ấy dường như biết trước Tô Tiểu Bồi không còn nữa.
Nhưng Đường Liên có khóc chết đi sống lại cũng không mở lời. Cho dù quan nha dọa nát dụ dỗ ra sao, dùng thủ đoạn nào cô cũng không nói lấy một câu.
Lúc này người nhà Đường Liên biết tin liền đến cửa nha môn làm loạn cả lên.
Một cô nương nhà tử tế, bị bắt cóc gặp nạn đã phải chịu không ít lời đồn đại. Nhưng dù sao cũng là người trong cùng một thôn xóm, mọi người trong thôn cũng rất thông cảm cho nàng. Hôm nay lại vô duyên vô cớ bị đưa đến nha môn giam giữ, nói một câu lí lẽ cũng không có. Chẳng lẽ cùng một người bán hàng rong nói chuyện là thành người tiếp tay cho cái ác sao.
Mẫu thân của Đường Liên khóc lóc lớn ngoài cửa nha môn, mọi người nhìn thấy vậy thì lòng đầy căm tức, gào thét càng to, còn có người cầm gậy gộc trong tay.
Hương quan làm quan phụ mẫu một phương, nhưng chuyện này cũng có chút khó nói, tự nhiên cũng không biết nên làm thế nào. Quan sai cũng có điểm kỳ lạ, nói không ra nguyên do, sự tình lại rộn lên đến thành thế này, đúng là không còn biết nên làm thế nào nữa. Cuối cùng hương quan thở dài, chỉ còn cách thả người.
Nhiễm Phi Trạch lại nói, còn đợi nghe ý của Tô Tiểu Bồi đã.
Nghe ý kiến một cô nương chẳng biết gì sao?
Quan sai tuy rằng hồ nghi nhưng vẫn đến hậu viện tìm Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi đợi nghỉ ngợi ở đại viên, vốn đã nghĩ hết mọi khả năng rồi, đến nay chuyện đã như thế này, cô ngẩng đầu nhìn mọi người, rồi lại nhìn Nhiễm Phi Trạch, hỏi “Tráng sĩ tin ta không?”
Người khác không quan trọng, chỉ cần Nhiễm Phi Trạch ở bên cô thì những chuyện khác không còn gì phải lo.
“Tin” Nhiễm Phi Trạch chỉ nói một chữ.
Tô Tiểu Bồi cười
Cái “tin” này, phải là “không còn cách nào khác ngoài tin”
Tô Tiểu Bồi bèn đứng lên, vỗ vỗ những nếp gấp trên quần áo, hít một hơi dài rồi vặn eo: “Vậy thì, để ta đi. Ta sẽ khiến nàng ấy nói ra sự thực.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện