[Dịch]Tìm Chồng - Sưu tầm
Chương 17 : Chương 17
                                            .
                                    
               Chòng chành lắc lư, dạ dày như muốn lộn lên, cảm giác buồn nôn khó chịu làm Tô Tiểu Bồi muốn tỉnh lại.
Mơ mơ hồ hồ, cô thấy đầu mình đang chúc xuống đất, đang bị người khác vác trên vai đưa đi.
Cô bị bắt cóc rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô.
Càng ngày cô càng buồn nôn hơn, Tô Tiểu Bồi gắng mở to mắt nhưng chẳng nhìn thấy gì, cô bị trùm túi qua đầu.
Cô  nghe thấy tiếng bước chân của tên bắt cóc, tiếng dẫm lên lá khô, cành  khô, có tiếng xào xạc, cô nghe thấy cả tiếng nước chảy nữa
Cô bị bắt lên núi rồi sao?
Tim  cô đạp thình thịch. Cô còn nhớ rõ khi Nhiễm Phi Trạch đưa cô xuống núi  đã từng đi qua một con sông. Họ còn uống nước, nghỉ chân bên bờ sông đó,  sông khá sâu, nước xiết, Nhiễm Phi Trạch lấy về ít nước cho cô rửa mặt  rửa tay, làm mình tỉnh táo môt chút.
Cô đang nghĩ thế thì nghe thấy tiếng nước càng ngày càng gần, tên tội phạm dừng lại, để cô xuống dưới đất.
Tô Tiểu Bồi cắn răng, tuy rằng đau nhưng mà cố không phát ra tiếng động, cô không muốn hắn biết cô đã tỉnh.
Người  kia bỏ cô xuống rồi không có động tĩnh gì khác, Tô Tiểu Bồi nghe ngóng,  xung quanh không có ai khác, chỉ có một mình người nọ. Nghe tiếng bước  chân thì đang đi về phía bờ sông.
Tô Tiểu Bồi biết phải tự cứu mình.
Cô  quả nhiên đã bị đưa vào núi, nhưng có muốn trốn cũng không trốn nổi. Cô  thực không dám hy vọng lần nào cũng có tráng sĩ tốt bụng qua cứu giúp.
Cô  động động chân, cái túi gai kia cũng không thắt nút, chỉ là tay chân  không thể động đậy nên cũng chẳng bỏ được túi ra. Cô cẩn thận ngồi lên,  không dám gây ra tiếng động quá lớn, chậm chậm bỏ cái túi ra khỏi người.
Rất thuận lợi.
Không có ai ngăn cản.
Cô  vừa bỏ cái túi ra khỏi đầu, còn chưa nhìn thấy tên bắt cóc kia ở đâu  thì đã nghe thấy một tràng mắng chửi sau lưng. Cô nghe không rõ là mắng  cái gì, nhưng nhất định là những lời chẳng hay ho gì.
Là tên bắt cóc
Nghe rõ tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, hắn ta đang đi về phía cô
Kề ngay gang tấc.
Tình  hình gấp rút, Tô Tiểu Bồi chỉ có thể tùy cơ hành động. Cô giật cái túi  ra khỏi người, quăng lên mặt của người kia rồi gấp rút chạy, vừa chạy  vừa la “Cứu mạng”
Nhưng chạy chưa được xa liền có người nắm lấy tóc cô bắt lại.
Tô Tiểu Bồi “A” lên một tiếng, thuận thế quay người giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn.
Một  đá này chẳng có mấy sức, nhưng đối phương cũng đau đến mức hét lên một  tiếng rồi nhẹ nhàng buông tay, ôm lấy hai chân khuỵu ngã xuống.
Tô Tiểu Bồi hét lên, hai tay nắm lấy tai người kia vật một cái, hắn ngã lăn xuống đất.
Tô  Tiểu Bồi không thèm nhìn hắn nữa, quay người tiếp tục chạy xuống núi.  Cô nghe thấy tiếng mắng chửi đằng sau lưng, tên kia đã đứng dậy dược,  không bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo.
To Tiểu Bồi không  dám quay đầu xem, tim cô đập thình thịch. Cô sợ chết khiếp, bây giờ một  tiếng cũng không gọi ra được nữa. Cô hướng về phía một hàng cây rậm rạp  mà chạy, cô hy vọng có thể che giấu tung tích ở nơi đó, tranh thủ thêm  một ít thời gian.
Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng  gần, liền theo đó là tiếng mắng chửi thô tục. Tốc độ của đối phương  cũng không còn như trước, nghĩ lại thì một đá đó cũng có tác dụng, nhưng  cũng không thay đổi được chuyện hắn càng ngày càng đuổi tới rồi.
Tô  Tiểu Bồi toát mồ hôi, cô cố gắng mở trừng trừng mắt, tập trung toàn bộ  sự chú ý để tiến về phía trước. Cô xô phải đám cỏ cao bằng nửa người,  người kia đã đuổi tới, nắm lấy vài cô kéo lại. Tô Tiểu Bồi dùng lực muốn  đánh ra một cái, nhìn chưa rõ người kia ra làm sao liền nóng giận dùng  lực đẩy một cái.
Tô Tiểu Bồi mất thăng bằng, cô lảo  đảo tiến về phía trước thêm mấy bước liền vướng vào một bụi rậm. Nơi đó  không bằng phẳng, lại có một bờ dốc, Tô Tiểu Bồi đứng không vững, dẵm  phải một hòn đá liền ngã xuống, nơi đó là một bờ đá ở ven sông.
Tô  Tiểu Bồi thấy thân nhẹ bẫng, ngã xuống. Cô thất thanh kêu lên một  tiếng, đầu bỗng thấy đau, liền ngã ùm xuống nước.
Nước sông  lạnh buốt xộc vào mồm và tai cô, bóng đêm như bao phủ lấy cô, nước đẩy  rồi nhấn chìm cô. Cô lo sợ sẽ bị nước dìm chết, cô muốn vùng vẫy, cô nhớ  mình biết bơi, nhưng rơi vào trận chiến với nước thế này cô bỗng thấy  não phình ra, hôn mê vô lực. Tứ chi đã không còn nghe theo chỉ đạo nữa.
Cô  hít thở không ra hơi nữa. Nước sông càng đẩy cô sâu hơn vào đêm đen,  phổi cô muốn phát hỏa, đau đớn muốn chết. Cuối cùng, màn đen đã chiến  thắng triệt để.
Cũng không biết là qua bao lâu.
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông
Cô hoảng hốt,không biết được là tiếng động gì.
Đột nhiên,cô bừng tỉnh.
Cô ngồi dậy,phát hiện mình đang trên giường, giường của mình.
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra.
Căn phòng quen thuộc, ga giường quen thuộc, chăn mềm quen thuộc.
Chuông  đồng hồ còn “Reng reng reng” kêu gọi cô nữa. Cô vớ lấy nó, tắt đi, nhìn  tấm ảnh cha mẹ ở đầu giường đang cười với cô.
Không phải chứ, Tô Tiểu Bồi nhéo nhéo mặt. Sao lại thế đươc, hóa ra là mơ sao?
Tô Tiểu Bồi nhảy xuống giường, tắm một cái để mình hoàn toàn tỉnh táo.  Cảnh vật trong giấc mộng vẫn rõ ràng như cũ, hình dáng của từng người,  mỗi tiếng nói mỗi âm thanh, còn có những chuyện từng trải qua, hơn nữa  những tình cảm và suy nghĩ trong mơ cô cũng đều nhớ hết.
Tô Tiểu Bồi chăm sóc cho bản thân xong, nhìn đến thời gian, ngày 27 tháng 8, thứ hai.
Tô Tiểu Bồi mím môi, cô ngủ tối hôm chủ nhật, tỉnh lại là thứ hai,  chẳng có gì sai biệt hết. Ngày tháng đúng, nhưng tại sao cô không có cảm  giác chân thực? Thực sự chỉ là một giấc mộng sao?
Giấc  mơ là tư liệu sống của trí nhớ, mặc dù những tư liệu này có thể biến  hóa đi một cách huyền ảo, hão huyền, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn nhận ra con  đường ở trấn Thạch Đầu, những người nơi đó ăn mặc và nói năng ra sao,  những lời văn cổ trên cáo thị, bàn chải của thời cô đại, tất cả đều rất  chân thực.
Hơn nữa khoảng thời gian trong mơ của cô  không hề ngắn, cảnh tượng nối liền, không hề có bất kỳ đứt đoạn hay nhảy  vọt nào, thời gian cứ từng giây từng phút tuần tự trôi đi. Mỗi người  trong giấc mơ đều có phản ứng rất bình thường, cô thậm chí còn đang  trong quá trình suy nghĩ sâu xa hơn. Mọi việc đều diễn ra rất hợp lý,  logic.
Tô Tiểu Bồi mở máy tính, ghi lại những gì  trong giấc mộng. Cô tiện tay tìm tìm, thật sự phát hiện ra thời cổ đại  có bàn chải và thuốc đánh răng, chuyện này rõ ràng cô đâu có biết.
Tô Tiểu Bồi thấy mơ mơ hồ hồ. Cô ngẩn người ra hồi lâu, đến khi phản ứng lại thì phát hiện mình đã muộn làm.
Ngày  đi làm hôm nay của Tô Tiểu Bồi đặc biệt hồ đồ, thật may cô vẫn còn ở  trong trạng thái lẩn mần ở nhà xuất bản qua ngày nên cũng chẳng có ai  chú ý. Đi làm được nửa ngày, Tô Tiểu Bồi cảm thấy mình đã thực sự trở về  với hiện thực rồi liền gọi điện thoại cho mẹ.
Lý phi  đang quản lý một hiệu sách, nhận điện thoại của con gái mà chẳng thấy  vui vẻ gì. Bà còn đang bị cái cảnh bên nhà trai làm loạn lên sau vụ xem  mắt không hay ho cuối tuần rồi khiến cho điên cả người, Nghe thấy con  gái nói không có chuyện gì, chỉ gọi điện nói nhảm vài câu liền tức giận  nó không để tâm đến công việc, nhịn không nổi liền tức khí mắng mỏ mấy  câu.
Quan hệ hai mẹ con trước nay vẫn thế, mỗi lần  gặp gỡ hai nói chuyện đều tạm biệt nhau không vui vẻ gì. Nhưng nghe thấy  lời nói không mấy để tâm của mẹ Tô Tiểu Bồi tự dưng chẳng thấy có vấn  đề gì, những điều này quá chân thực, cô quả là đã nằm mơ mà thôi.
Tô  Tiểu Bồi buông di động xuống ghế, nhìn nhìn nó, rồi đột nhiên nhớ ra  một chuyện. Cô cầm di động lên, mở album ảnh bên trong. Nhìn tấm ảnh cô  mới chụp nhất, tên tấm ảnh “Nhạc”.
Tô Tiểu Bồi mở rộng tấm ảnh, tim ngừng đập
Trong tấm ảnh chỉ là chiếc ghế ngồi trong tiệm cà phê, không có ai ngồi ở đó.
Nó trống không, không có ai.
Người  cùng cô gặp mặt hôm đó, Nguyệt lão gì đó nói cái gì mà người yêu định  mệnh của cô bị xe đâm nên xuyên không đang đợi cô xuyên đến để cùng nhau  trở về ấy, người đó không tồn tại sao? 
Tô Tiểu Bồi hoảng hồn, bệnh trạng này với cô không hề xa lạ, hoang tưởng, ảo giác
Cô đã từng gặp những bệnh nhân như vậy
Nhưng không hề nghĩ đến mình cũng sẽ có ngày như vậy
Nguyệt lão kia thực sự không hề tồn tại sao?
Tô Tiểu Bồi gọi điện thoại “Sư huynh, em là Tiểu Bồi. Hôm thứ sáu xem  có gặp một người bị mắc chứng hoang tưởng, em đã cho anh ta danh thiếp  của anh, đó là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta có đến tìm anh không?”
Đối phương đáp lời là không, Tô Tiểu Bồi nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, lại gọi một cuộc khác, cuộc này gọi cho giáo sư  hướng dẫn tiến sĩ của cô, giáo sư Uông Đan. Ông không những là giáo sư  mà còn là bác sĩ, bác sĩ tâm lý của cô.
Không sai,bác sĩ tâm lý cũng cần bác sĩ tâm lý.
Có  lẽ nhiều người sẽ cho rằng bác sĩ tâm lý có thể tự làm được việc trị  liệu tâm lý, có đủ khả năng giải quyết những vấn đề tâm lý của bản thân,  bọn họ hoàn toàn có thể khống chế tình cảm, làm nhẹ bớt áp lực. Bác sĩ  tâm lý là nghề nghiệp phải gánh chịu nhiều áp lực tâm lý và phụ trách  nhiều tình cảm hơn bất cứ ngành nghề nào khác. Khi bọn họ thâm nhập vào  thế giới tình cảm của người bệnh và thế giới nội tâm vẩn đục của người  khác thì đồng thời cũng phải gánh chịu ảnh hưởng tiêu cực từ chúng.
Khi  cha Tô Tiểu Bồi qua đời, cảnh sát đã bố trí Uông Đan làm người hướng  dẫn tâm lý cho cô, giáo sư Uông Đan  trước nay vẫn làm việc với bên cảnh  sát, cô cũng từ lúc đó mà viết được tác dụng của việc nghiên cứu lãnh  vực tâm lý tội phạm. Vì thế mà khi cô không thể báo danh vào trường cảnh  sát thì lựa chọn đầu tiên là học tâm lý.
Tốt nghiệp  thạc sĩ, Tô Tiểu Bồi tham gia vào công tác nghiên cứu tâm lý của giáo sư  Uông, đồng thời tiếp tục học lên tiến sĩ, vừa làm việc. Giáo sư rất  hiểu cô, giúp đỡ cô rất nhiều.
Tô Tiểu Bồigọi điện cho giáo sư, hỏi ông tối có thời gian không, muốn nói chuyện cùng ông.
Uông giáo sư đồng ý.
Tô  Tiểu Bồi dự định rất nhiều, vốn muốn đem giấc mơ kỳ quái đó nói cho  giáo sư, ông giỏi hơn cô nên chắc sẽ có cách nghĩ hay hơn. Hôm nay lại  thêm vào việc cô bị ảo giác thì càng cần phải nói chuyện cho rõ ràng.
Tô  Tiểu Bồi nhân thời gian rảnh sắp xếp lại nội dung giấc mơ, sáng sớm nay  đã ghi lại nhưng vẫn không chi tiết lắm. Hôm nay vốn tổng biên muốn gặp  cô hội họp gì đó để thảo luận vấn đề nhưng thời gian gấp quá, Tô Tiểu  Bồi không rảnh. Tô Tiểu Bồi xem lại nội dung đã ghi chép trên điện  thoại, sau đó ngẩn ra.
Đường Liên, hội chứng  Stocklhom, trong một vài hoàn cảnh nhất định đã thay đổi tình cảm đối  với người gây hại, nảy sinh tình cảm đối với kẻ phạm tội, thậm chí còn  giúp đỡ hắn. tại sao cô lại bỏ qua cái này chứ.
Tô  Tiểu Bồi xem xét lại phản ứng và chuyện của Đường Liên trước sau xem lại  một lần, càng thêm khẳng định. Không sai, nhưng sao khi đó cô không  nghĩ đến chứ. Cô của giấc mộng thực là đã bị chó ăn mất não rồi.
Cả  một buổi chiều Tô Tiểu Bồi toàn làm cái này, cô xem xét án rồi ghi lại  vào USB, đợi đến khi tan làm thì chạy nhanh như bay khỏi công ty, chuẩn  bị đến hẹn gặp Uông giáo sư
Xuống lầu,cô ngẩn ra
Đang đứng dưới lầu, mắt nhìn chằm chằm vào cửa lầu là một anh chàng tự xưng là Nguyệt lão.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện