[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 8 : Cô nương nhà ai sinh ra liền câu dẫn người như vậy

Người đăng: 

.
Khách điếm Lạc Cư và Quan Hoa lâu cách xa nhau không xa. Mỗi đêm đều có thể nghe được âm thanh các cô nương mềm mại thét to. Cổ Thước ngẫu nhiên tâm tình sục sôi, Tiểu Cửu nhịn không được một mặt gặm chân gà, một mặt đả kích hắn : “Sư phụ, địa phủ là cái địa phương gì vậy, các cô nương từ nơi đó đi ra đều có thể mê hoặc lòng người như vậy sao ? Ta thấy, hoa khôi này không chính xác trong bụng giả bộ là hồ ly tinh đâu.” Cổ Thước lệch qua trên giường đọc sách, nghe Tiểu Cửu nói như vậy không khỏi nâng mắt nhìn thoáng qua. Tiểu Cửu nghĩ cho rằng hắn không tin mình, đi từ từ đến bên chân Cổ Thước nghiêm túc giảng giải nói: “Người xem, cho dù là làm quỷ phần lớn cũng đều nhớ rõ chuyện khi còn sống, cô nương nhà ai sinh ra có thể câu dẫn người khác như vậy ?” Cổ Thước ánh mắt kéo dài, làm một cái biểu tình chán ghét, che khóe miệng ghét bỏ nói: “Ngươi không phải cũng là cái giống thần kỳ kia sao?.” Tiểu Cửu còn muốn nói chuyện, Cổ Thước lại khoa trương ngáp một cái, từ trên giường đứng dậy. Hắn ngẩng đầu hướng ngọn đèn dầu ở đầu đường đánh giá một cái, cầm áo trên giá. Một mặt mặc vào, một mặt không chút để ý hỏi Tiểu Cửu. “Lễ Vạn Hoa của Lệ Đô là sự kiện mỗi năm một lần, trước cửa miếu Huyền Nữ sẽ có yến hội kéo dài ba ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên, ngươi có muốn hay không cùng vi sư đi nhìn một cái?” Tiểu Cửu kích động, cái tai dang rộng một cái, cố tình nhìn Cổ Thước, ánh mắt nghiền ngẫm còn có vẻ thâm trầm: “Khụ khụ, này thôi, đường đường là thượng thần xuất môn, không có người dưới một bên đi theo thật sự rất kỳ cục, rơi vào tai Tứ hải bát hoang, sư phụ có thể mang tiếng không tốt. Tiểu Cửu ta tôn sư trọng đạo, như thế nào có thể cho thảm chuyện nhân gian như vậy phát sinh đây? Ừ, sư phụ, Tiểu Cửu đi cùng người.” Cổ Thước khinh thường bĩu môi một cái, giật cửa phòng đi ra ngoài. Tiểu Cửu nhìn gương đồng dùng sức đem cái tai dấu trở về, vui vẻ đi theo phía sau Cổ Thước như một tiểu người hầu. Giang Nam, dựa vào núi, gần bên sông, địa linh nhân kiệt. Hàng năm vào tháng bảy trăm hoa đua nở, liền trở thành chỗ tài tử giai nhân, thương nhân hậu duệ quý tộc về tề tụ. Dưới tàng cây phẩm một ly trà, ánh trăng trắng như tuyết, nghe phía trước đang xướng một bài đồng dao, dường như hết thảy mọi thứ trong cuộc sống nho nhã tuyệt mỹ đều tiêu hết. Cổ Thước phe phẩy quạt giấy một đường đi dạo, chỉ khi có ở rượu ngon phía trước mới dừng lại một lát. Hoa đăng quang ảnh lưu chuyển, muôn màu sắc chiếu rọi ở trên ống tay áo rộng thùng thình của hắn làm cho người nhìn không khỏi vui vẻ thoải mái. Tiểu Cửu ngậm miệng nhấm nháp thịt gà, nhưng chỉ hai miếng, càu nhàu kêu một chút rồi nuốt vào. Cổ Thước lại đột nhiên quay đầu lại hướng nàng nhìn, tóc đen quất vào mặt, mắt lộ sóng xanh, hương rượu trong không khí theo gió nhẹ cùng nhau tràn quanh chóp mũi, Tiểu Cửu bỗng dưng liền say. Khóe miệng Cổ Thước nhẹ nhàng nâng lên, đối với Tiểu Cửu vẫy vẫy tay, mở miệng ôn nhu đến cực điểm. . “Ngươi cũng đến xem hoa đăng.” Tiểu Cửu đột nhiên nhăn nhó đứng lên, xoa xoa góc áo, mặt đỏ lên nhìn chằm chằm mặt đất, sau một lúc lâu mới nén giận nói: “Sư phụ biết rõ còn hỏi, không phải người hỏi Tiểu Cửu có muốn hay không đi với người, người dẫn ta xuất môn, ngườ. . . . . .” . “Thật trùng hợp.” Một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền đến, trong không khí hỗn loạn một tia hương khí nhạt nhạt, còn như có như không hương vị người chết. Cổ Thước đặt đồ nhắm rượu xuống, đối với Tiểu Cửu nhắm mắt làm ngơ, thẳng lướt qua phía sau nàng hướng bờ đê Hộ Thành đi tới. Lễ Vạn Hoa tồn tại đã lâu, có người nói là tế điện Hoa Thần, cũng có người nói là cung phụng Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng mặc kệ nói như thế nào, lâu ngày Lệ Đô chậm rãi hình thành như một phong tục, cơ hồ tất cả nữ tử trong thành chưa kết hôn ba ngày này sẽ ra ngoài, sẽ tới bờ đê Hộ Thành thả một hoa đăng để cầu nhân duyên. Giờ phút này trên bờ đê Hộ Thành rực rỡ đèn hoa đăng, Yên nhi quần áo lụa mỏng màu xanh biếc ngồi ngay ngắn ở trong quán trà dựng ở ven sông. Nhìn thấy Cổ Thước, nàng nghiễm nhiên ra dáng một tiểu thư khuê các . Tiểu Cửu sớm biết trong cơ thể Yên nhi còn có hồn phách người khác, cũng có một loại số chuyện không hiểu lắm, nhìn nàng, rồi nhìn Cổ Thước tựa như một con gà mái vào hang chồn. Nhưng thật bất hạnh, nàng không thể không đi theo hắn. Mông nàng sát vào ghế, hận không thể ngay sau đó bật người đứng dậy bỏ của chạy lấy người. . Cổ Thước thấy Yên nhi tựa như đã thay đổi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt ra hiệu trắng trợn của Tiểu Cửu. Một mặt phẩm trà, một mặt cười khẽ hỏi: “Yên nhi cô nương thật lịch sự tao nhã, muốn ngắm cảnh đẹp cũng tới ngoài hồ này . Cô nương có thể tìm được vị trí này, thực may mắn.” Yên nhi đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ phía sau, tỳ nữ kia ngay tức khắc thức thời lui lại phía sau mấy bước, Yên nhi lại nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu liền thẳng tắp trừng lại, Yên nhi sửng sốt, nhịn không được che miệng cười rộ lên, cũng không so đo Tiểu Cửu ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn Cổ Thước, trong mắt toàn nhu tình. “Cổ công tử nói đùa, Yên nhi cũng chỉ là may mắn mà thôi.” Nàng nói một chút, đột nhiên thẹn thùng vuốt vuốt bên tai nói.”Nhưng, Cổ công tử còn thiếu Yên nhi một chuyện nha.” Cổ Thước theo chén trà phía trên ngẩng đầu.”Chuyện gì?” . Tay ngọc của Yên nhi chậm rãi phủ lên trên bàn tay Cổ Thước, mị nhãn như tơ nói: “Lần trước công tử một đi không trở lại.” Cổ Thước hiểu ý cười.”Vậy, không biết Yên nhi cô nương hy vọng tại hạ bồi thường như thế nào đây?” Bộ dáng Yên nhi tựa hồ rất đắn đo, nàng hướng tới bờ đê Hà Thành nhìn xung quanh, liếc mắt một cái, đột nhiên nhãn tình sáng lên.”A, lãng phí cảnh đẹp như vậy thực đáng tiếc, không bằng công tử bồi Yên nhi du sông, thế nào?” Tiểu Cửu vừa nghe lông liền dựng lên, vội vàng vuốt ve bàn tay nhỏ dài của Yên nhi, nắm ống tay áo Cổ Thước đem cánh tay hắn ôm vào trong ngực. Quyệt miệng cả giận nói: “Không rảnh rỗi, ta cùng phụ thân còn muốn đi tìm mẫu thân” Yên nhi sửng sốt, Cổ Thước một ngụm trà thơm ở trong cổ họng, phun không được, nuốt không xong. . “Cha. . . . . . Phụ thân? Trẻ tuổi như vậy. . . . . .” Tiểu Cửu rất là đắc ý, đem cánh tay Cổ Thước ôm chặt hơn nữa.”Đúng vậy, thím à, ngươi cũng đừng câu dẫn cha ta nữa, mẫu thân ta rất lợi hại, nếu để nàng biết ngươi câu dẫn phụ thân, mẫu thân sẽ đem ngươi nhốt trong ao lớn, nơi đó vừa thối lại khó chịu, thím à, ngươi chắc chắn chịu không nổi .” Yên nhi nghe được một câu ‘thím à’ liền nổi hết gân xanh. Cổ Thước mặc kệ Tiểu Cửu hồ nháo, lúc này cũng không làm gì, nói thầm. “Mẫu thân? Thực hung hãn? Còn có thể dùng ao lớn nhốt người? Chẳng biết tại sao, bộ dáng Cổ Nhạc liền hiện vào trong đầu Cổ Thước, hung hãn? Ừ, rất là hung hãn. Ao lớn? Ừ, nàng hẳn là thích luyện yêu trì. Này? Cổ Nhạc rõ ràng là sư tỷ nàng, chỉ chớp mắt lại biến thành mẫu thân. Con hồ ly thối này không làm hỏng việc tốt của hắn thì chưa từ bỏ ý định có phải hay không. Tiểu Cửu thừa dịp Yên nhi ngẩn người, cả người vội vàng ghé vào bên tai Cổ Thước thì thầm nói: “Sư phụ người lại ngốc rồi. Nàng chính là hại người nha!” Cổ Thước quay đầu nhìn nàng, đột nhiên ôn nhu cười, nâng tay sờ sờ tóc của nàng , sau đó đối với Yên nhi nói: “Đứa nhỏ này hơi ngốc, Yên nhi cô nương ngươi đừng để ý, nàng là muội muội ta, vào năm mẫu thân mất nàng luôn thần trí không tỉnh. Lúc nào cũng nhớ kỹ phải đi tìm mẫu thân.” Yên nhi nghe vậy ánh mắt đột nhiên dần hiện ra thần sắc khó hiểu. Sau đó quả thực giống đối đãi Tiểu Cửu giống như đối đãi một đứa ngốc. “Đứa nhỏ đáng thương, tuổi còn nhỏ như vậy. Muội nói cho tỷ tỷ, mẫu thân muội bộ dáng thế nào, tỷ tỷ giúp muội tìm?” Tiểu Cửu ôm bả vai tức giận trở mình một cái xem thường.”Ngươi tìm như thế nào?” Yên nhi lột một viên đường nhét vào miệng Tiểu Cửu .”Tỷ tỷ quen biết một người thầy thông linh rất giỏi, có lẽ hắn có thể tìm được mẫu thân muội. Nào, nói cho tỷ tỷ, mẫu thân muội bộ dáng thế nào?” Tiểu Cửu hướng Cổ Thước đen tối cười. Hắc, khụ khụ, giương nanh múa vuốt, khoa tay múa chân như một đứa ngốc đứng lên: “Mẫu thân bộ dạng rất đẹp, có một thân da lông tuyết trắng, cái đuôi lại thô lại dài. . . . . . a . . . . .” . Lông mày Cổ Thước dật dật không ngừng, trước lúc Tiểu Cửu nói ra mẫu thân nàng là một con hồ ly, liền dùng sức bưng kín miệng nàng. Yên nhi vẻ mặt mờ mịt nhìn Cổ Thước, Cổ Thước vội vàng giải thích nói: “Đứa nhỏ này chính là như vậy, mỗi ngày suy nghĩ linh tinh. Nhưng nàng thực thích hoa đăng, nhìn một cái thì vui vẻ. Ta thấy thị nữ của ngươi đi theo ngươi cũng không tự nhiên lắm, không bằng để nàng giúp muội muội ta thả hoa đăng, ta bồi cô nương du sông được không?” Yên nhi cười không có trực tiếp trả lời, người cũng đã đứng dậy rời khỏi. Tiểu Cửu rất không tình nguyện, một mặt giữ lấy tay áo rộng thùng thình của Cổ Thước, một mặt đạp chân nhỏ. Cổ Thước thật sự ngại nàng ở đây nức nở phiền phức, đáy mắt hiện ra một mạt âm sắc, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Không an phận ta gọi Cổ Nhạc đem ngươi quay về trong luyện yêu trì.” Tiểu Cửu quả nhiên không náo loạn, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp bỗng dưng dày lên một màn sương sợ hãi, đáng thương nhìn Cổ Thước bồi Yên nhi lên thuyền. Đợi cho thuyền không còn rõ bóng hình, Tiểu Cửu lúc này mới quay đầu lại nhìn qua nha đầu so với đầu gỗ kia giống nhau đang đứng ở một bên. “Tiểu thư nhà ta muốn ta cùng ngươi thả hoa đăng.” Tiểu Cửu ngồi ở chỗ Cổ Thước vừa ngồi buồn bực không vui.”Ta không có hoa đăng.” Thị nữ không nói một lời quay đầu bước đi, chỉ chốc lát sau trên tay liền bế một chồng lớn hoa đăng trở về “Hoa đăng mười hai đồng bạc, cô nương chậm rãi thả.” Tiểu Cửu nghẹn một bụng nội thương. Mười hai bạc. Bán mười hai bạc một hoa đăng, sợ ta phá hư việc có phải hay không, nhiều hoa đăng như vậy ta thả tới Lễ Vạn Hoa sang năm cũng thả không hết. Thị nữ kia đúng là không biết quan sát sắc mặt chủ nhân, đem hoa đăng nhét vào trong tay Tiểu Cửu “Đi thả hoa đăng” Tiểu Cửu cáu kỉnh đứng lên, vung tay kêu lên: “Ai nói ta phải thả hoa đăng, ta phải đi về ngủ.” Vừa mới đứng lên cánh tay lại bị thị nữ lôi kéo dùng sức kéo tới bờ sông. “Không được, tiểu thư nhà ta nói ngươi phải thả hoa đăng, ngươi phải thả hoa đăng “ Tiểu Cửu không tu hành quá nhiều pháp thuật, thị nữ này lực đạo kinh người, liền dắt Tiểu Cửu tới bờ sông. Tiểu Cửu trong lòng vừa vội, vừa tức lại ủy khuất, chỉ hận không được hóa quay về hồ ly chân thân hung hăng cắn nàng một ngụm, nhưng này ý niệm trong đầu mới vừa lóe lên, bên tai của nàng không hiểu sao liền nhớ tới lời cha đã dạy bảo. Cha nói, trên đời này cũng không phải cứ phân chia nhân, yêu, thần như vậy, vô luận là cái gì đều có thể thay đổi, chỉ cần có một tâm thiện lương, mặc dù là yêu cũng có thể so với một ít thần tiên còn tốt hơn gấp trăm lần. Nàng biết chính mình đầu óc không tốt, vô luận cùng huynh đệ tỷ muội, hay là so với Thịt Viên trên núi Cổ Nghiên, nàng kém cỏi hơn một mảng lớn. Nhưng nàng một lòng hướng thiện chưa bao giờ từng có ác ý trong đầu. Cha nói người tốt sẽ được báo đáp, hiện tại vì sao, sư phụ không cần, lại còn bị một phàm nhân nông nổi khi dễ . Tiểu Cửu bị thị nữ giám thị, quỳ xuống ở bờ sông thả hoa đăng, lại tuôn ra một phen nước mắt. Thị nữ quỳ gối bên người nàng rốt cục nhìn không được, bèn đưa nàng một cái khăn tay. Nhưng lại nhìn ánh mắt nham hiểm của thị nữ, tay run lên, khăn tay rơi vào trong nước chậm chậm trôi đi. Nữ hài tử cũng nơm nớp lo sợ, dắt bạn đi cùng nhanh chóng rời đi. . Tiểu Cửu nhìn thấy khăn tay kia trôi xa, đột nhiên nhịn không được khóc thút thít đứng lên. “Cha mẹ, Tiểu Cửu đã đi nhiều năm như thế, các người như thế nào còn chưa tìm ta, các ngươi cũng không cần Tiểu Cửu nữa phải không??.” Tiểu Cửu khóc hô hết một câu, nguyên bản hồ nước tĩnh lặng phía trước đột nhiên trở mình sóng to gió lớn. Nàng nhát gan lui về phía sau hai bước nhìn lại, cái thị nữ kia giống như bị làm phép, hai mắt vô thần còn dừng lại ở nơi nào. Nước sông bốc lên bắn tung tóe tới góc áo của nàng tựa hồ cũng không phát giác. Tiểu Cửu không hề nghĩ ngợi, quay đầu liền hướng nàng chạy tới, đúng lúc này, nữ hài tử phía trên đê đột nhiên thất thanh hét rầm lên. “Tiểu cô nương. . . . . .” . Đằng sau hô cái gì? Tiểu Cửu không biết, nàng chỉ nhớ rõ cuối cùng nàng chỉ thấy hé ra toàn tuyết trắng là tuyết trắng, sắc mặt không còn huyết sắc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang