[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm
Chương 4 : Bổn cô nương nhất định phải đến XX
.
Đại lục viễn cổ chia năm xe bảy, chiến loạn thay nhau nổi lên. Dân chúng lầm than. Sau có Kinh vương mang binh khởi nghĩa giành lại vùng Trung Nguyên, thống nhất đại lục . Kinh đô đó đặt tại Cố Thành, tường thành chắc chắn không thể phá, vương quốc cũng vạn năm không vong. Đời này truyền cho vị hoàng đế thứ Ba trăm mười tám – lấy tước vị là Hoa Vương.
Cổ Thước mang theo Tiểu Cửu cưỡi mây đạp gió, uống một ngụm rượu Quỳnh Hoa lạnh lẽo, chỉ vào thành đô phồn hoa dưới chân nói: “Cố Thành là nơi địa linh nhân kiệt, có nữ nhân Giang Nam dịu dàng, càng không thể thiếu được thiếu niên hào sảng phóng túng.
Tiểu Cửu run rẩy dựa vào đám mây , vươn cổ ra muốn nhìn xem Cố Thành bộ dáng ra sao, càng muốn ngửi xem có hay không có mùi của Nhan Ngọc . Nhưng theo gió mà đến đều tràn đầy là mùi hạnh hoa trên người Cổ Thước, không bao lâu cũng có chút mơ hồ.
Cổ Thước chỉ sợ nàng say mê hồi tưởng, một đường theo mây ngã xuống, ngã hỏng thì không nói, dọa dân chúng phía dưới cũng không sao, chỉ sợ là hắn lại phải đại giá đem này con hồ ly ngốc này nhặt trở về, liền đưa tay kéo áo đem Tiểu Cửu nhấc trở về. .
“Thượng thần, chúng ta có đi Cố Thành không?” Tiểu Cửu chớp chớp mắt hỏi.
Cổ Thước tự tại liếc nàng một cái. Lại uống thêm một ngụm rượu Quỳnh Hoa . .
“Không, chúng ta đi Lệ Đô.” .
Thời điểm gặp nàng ở ven sông Lệ Đô, nếu Bách Quỷ bị thả ra khỏi Địa Phủ, nếu nàng có tâm cũng tất nhiên sẽ trở lại nơi đó chờ hắn. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, cái gì Thiên khuyên giới mệnh, cái gì tiên yêu vĩnh biệt. Chỉ cần hắn còn một hơi thở, nhất định phải mang nàng rời đi.
Tiểu Cửu từ khi sinh ra đã đượcnuôi dưỡng ở trên núi Cầu Tiên, rời khỏi cha mẹ xem ra cũng chỉ đi tới trấn nhỏ phía sau núi. Rồi sau đó bị Cổ Nhạc bắt đi cũng nhiều năm, nói về nhận thức, nàng thật đúng là không có. Lúc này nhìn thấy muôn hình muôn vẻ các điều hiếm lạ hiện ra trước mắt, chỉ nhịn không được, cái gì cũng muốn hỏi một chút, quay đầu thấy Cổ Thước không ngờ tự nhắc bản thân nhắm mắt dưỡng thần, không giận mà uy. Dũng khí khó khăn lắm mới sinh ra lại bị đè ép trở về. .
Cổ Thước lướt mây tới vùng ngoại ô của Lệ Đô thì hạ xuống, mang theo Tiểu Cửu chậm rì rì đi vào thành Lệ Đô. Trong thành muôn hình muôn vẻ, đầu đường người ùn ùn xem xiếc, Tiểu Cửu giương miệng chỉ vào ngã tư đường không biết nên nói cái gì, lưu luyến hơn nửa ngày cư nhiên đặt mông ngồi xuống đất.
Cổ Thước nhíu mày, khóe miệng bất động, một mặt hướng cô nương đang phóng mị nhãn vuốt cằm đáp lễ, một mặt cắn chặt răng ác độc nói: “Ngươi cũng thật làm sư phụ ta đây thêm chút thể diện.”
Tiểu Cửu cọ cọ cái mũi đỏ rực thần tình ủy khuất: “Thượng thần, trên người ngài, Thiên Nhật Túy hương vị quá nồng , Tiểu Cửu đầu có chút choáng váng. . . . . .”
Cổ Thước vẩy vạt áo nửa ngồi xuống trước mặt nàng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nói hươu nói vượn, Thiên Nhật Túy ta đã uống trăm năm trước rồi” Nói xong, chính hắn cũng nhịn không được mà sửng sốt.
Liếm liếm khóe môi, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi cùng đáng thương của Tiểu Cửu lại bày ra bộ dáng ngu ngốc, Cổ Thước có chút hoài nghi mang nàng đi theo rốt cuộc có đúng hay không.
“Đi thôi, trước tiên đi tìm khách điếm cho ngươi nghỉ ngơi.” Tiểu Cửu tựa như không được ăn, ngồi ở trên đường la hét như con nít “Chân mỏi, không đứng lên nổi. . . . . .”
Cổ Thước trán nóng lên, hận không thể một roi đem này con hồ ly ngốc này chém thành hai nửa.
Cổ Thước thượng thần là ai? Có khả năng cõng Tiểu Cửu lên trên lưng hắn cùng đi dạo ở trên đường sao?
Tiểu Cửu nằm dài như chết trên chiếu, lại thấy Cổ Thước ở trong quán trà chạy đến chỗ nghỉ chân của một cô nương gần đấy bắt chuyện trêu chọc. Cái mũi vừa động, còn có thể ngửi thấy mùi trà thơm ngát. Mặt trời nóng gay gắt, lại sợ uy lực của Cổ Thước, Tiểu Cửu chỉ có thể tiếp tục nằm không nhúc nhích .
Thượng thần nói: ‘Nếu hôn mê, vậy nằm ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi, nhưng một đại cô nương giữa thanh thiên bạch nhật nằm dài ra đường thì không tốt lắm, ta cho lập ngươi cái bài tử, sẽ tìm một người dân quỳ gối bên ngươi, ngươi được coi như là mẫu thân của nàng bị chết thảm.
Tiểu Cửu còn chưa kịp phản ứng lại, chính mình đây mới vừa cai sữa không bao lâu như thế nào lại trở thành mẫu thân người ta, Cổ Thước bấm một cái liền làm một tiểu nha đầu xinh xắn xuất hiện. Tiểu Cửu được Cổ Thước phóng ra một đạo kim quang che lại thân hình, cũng rốt cuộc không thể động đậy.
Cổ Thước ngồi trong quán trà hóng mát, nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp đối diện, ngẫu nhiên còn có thể kiểm tra tay nhỏ bé, ngửi thấy trên người phát ra cỗ mùi hương chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Lại liếc mắt một cái nhìn Tiểu Cửu nằm đơ dưới ánh nắng , âm thầm nở nụ cười một.
Đều nói hồ ly thông minh, ngươi lông còn chưa mọc hết, huống chi đầu óc không được sáng suốt lắm, hồ ly ngốc này cũng dám lừa gạt bản thượng thần sao? Muốn để cho bản thượng thần bồi ngươi ư, nằm mơ đi!
Lại uống một ngụm trà, Cổ Thước mơ mơ màng màng lại đứng lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian hẳn là qua một tuần trà, lại là một bữa cơm, Cổ Thước đột nhiên nghe được chung quanh lộn xộn một trận ồn ào. Ánh mắt nhìn qua Quan Hoa lâu, ở đầu đường cách đó không xa , có một cô nương đang chửi ầm lên .
Đoán chừng lại là tiết mục bắt kẻ thông dâm ở giường. Cổ Thước tới nhân gian cũng đã mấy lần, chỉ là chút chuyện cũ mèm. Thứ nhất ngại ầm ĩ, thứ hai quả thật không có hứng thú, sờ tới quạt giấy phẩy một cái hướng Tiểu Cửu đi qua.
Tiểu thương xung quanh phần lớn bị cuộc đấu khẩu bên kia hấp dẫn, thật ra không có ai chú ý tới Tiểu Cửu. Cổ Thước dùng cây quạt hung hăng gõ nàng đầu một chút, giúp nàng cởi bỏ một thân kim quang. Tiểu Cửu kêu hai tiếng ngồi dậy, trên đường lại té ngã một lần cuối cùng ngồi yên.
Trong ánh mắt tràn đầy nước, căm giận nhìn Cổ Thước, mặc dù không cam lòng lại không dám nói gì. .
Cổ Thước cười vẻ mặt xán lạn, vỗ hai má Tiểu Cửu bị phơi nắng đến đỏ lên, thực giống như hắn kỳ thực quan tâm Tiểu Cửu, nói:
“Thế nào, nghỉ ngơi như vậy đã nửa ngày, thân mình có thoải mái hơn chút không?”
Tiểu Cửu chịu đựng cơn xúc động, rất phối hợp “Thoải mái lắm.”
Cổ Thước lại đắc ý, sờ sờ mái tóc nóng hầm hập của nàng, khen một câu “Ngoan”. Sau đó đứng dậy, ở trên đường đánh giá một vòng, sau đó chỉ vào một khách điếm cách đó không xa nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ ở nơi này.” Dứt lời, hướng tới khách điếm đi tới. Nhưng mà đợi cho đến khi đi tới cửa khách điếm, vừa quay đầu lại, không hề thấy bóng dáng Tiểu Cửu.
Trong lòng âm thầm mắng một câu, vốn định để lại hồ ly ngốc này tự sinh tự diệt, nhưng lại nghĩ nàng ta có cái mũi thật đúng là dùng được, hơi có chút luyến tiếc. Cổ Thước vung tay áo, tức giận đành quay lại tìm nàng.
Đi ngang qua một kỹ viện, lại nghe thấy một âm thanh có chút quen tai : “Thế nào, làm chuyện sai còn không giải thích, hoa khôi cái gì đó, rất đẹp sao, ngươi kêu nàng đi ra, nàng có thể đẹp hơn ta sao?”
Này, con hồ ly ngốc này không nên tự tin như thế chứ? Trán Cổ Thước chạy xuống vài vạch đen. Lách qua đám người quả nhiên liền thấy Tiểu Cửu quyến rũ xinh đẹp đứng bên cạnh một cô nương đang ngồi khóc lóc.
Trên mặt cô nương ấy tràn đầy nước mắt, trên người bởi vì té xuông đât mà dính rất nhiều bụi bặm, ở trước người nàng, là một khối thi thể nam nhân đã lạnh ngắt.
Cổ Thước sờ sờ cằm đứng ở trong đám người im lặng. Tai nạn chết người, lần này cùng với lần trước thật giống nhau.
Trong Quan Hoa lâu , tú bà vẫy chiếc khăn đỏ như máu thét to. . .
“Nay, nha đầu kia, chuyện của Quan Hoa lâu chúng ta mà ngươi cũng muốn quản sao? Hừ, đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, ai cũng tình nguyện, Yên nhi nhà chúng ta nguyện ý tiếp đãi vị gia kia, coi như là hắn có phúc khí. Ai kêu hắn không cái tiết chế, dương tinh tẫn tán. Ngươi nói nam nhân này số khổ, chúng ta còn thấy hắn chết ở trên giường Yên nhi, đúng là đem vận xui đến cho Quan Hoa lâu.Nếu như không phải hắn nguyện ý, dù thế nào cũng không cho phép Yên nhi nhà chúng ta chạm vào hắn?”
Tiểu Cửu nghe như lọt vào trong sương mù, càng nghe càng không hiểu. Tuy nàng là một con hồ ly, được gắn mác là hồ ly tinh trong truyền thuyết, nhưng nhân gian cũng không tới nhiều, kỹ viện lại càng không.Tú bà này nói không ngừng, liền làm cái đầu cho Tiểu Cửu vốn mơ hồ lại càng mơ hồ hơn . .
Phụ nhân kia nhìn thấy có người vì mình mà đứng ra nói, trong lòng an ủi không ít, lại thấy Tiểu Cửu vẻ mặt mờ mịt không nói, chỉ cảm thấy không thể giải oan, trong lúc nhất thời khóc càng thêm lợi hại .
Cổ Thước không thích nước mắt, nhất là của nữ nhân. Nếu là một tiểu mỹ nhân nũng nịu đối với hắn rơi lên, hắn có thể hưng trí vỗ vỗ bả vai, xoa bàn tay nhỏ bé, nhưng sao người này một thân đều là đất, đều thấy không rõ bộ dáng, hắn nhất thời không có hứng thú. Huống chi, việc này hắn cũng coi như nghe được hiểu được
Nam nhân háo sắc vào thanh lâu, chết ở trên giường nữ tử, chuyện này vốn cũng không thể nói rõ là lỗi của cô nương kia. .
Hắn từ trong đám người vươn tay đem Tiểu Cửu kéo ra. Tiểu Cửu như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn thấy là Cổ Thước, cầm tay áo hắn, vẻ mặt tò mò hỏi:
“Thượng thần thượng thần. . . . . .” .
“Kêu sư phụ.”
Tiểu Cửu sửng sốt.”Sư phụ sư phụ. . . . . .” .
“Nói.” .
“Cái gì gọi là dương tinh tẫn tán?” .
Tay Cổ Thước run một cái, tiu nói thân là vi sư xác thực có trách nhiêm giải thích nghi hoặc cho đệ tử, nhưng, hắn một đại nam nhân, như thế nào cùng một tiểu hồ ly miệng còn chưa dứt sữa giải thích chuyện này đây?
Khi Cổ Thước còn đang cân nhắc, phía sau trong Quan Hoa lâu lâu đột nhiên bay ra một mùi thơm. Hắn nhịn không được dừng lại, quay đầu nhìn lại. Liến nhìn thấy Tiểu Cửu sắc mặt đột nhiên cổ quái.
Tại tầng hai của Quan Hoa lâu treo một tầng lụa mỏng, phía sau lụa mỏng là thân hình mềm mại của nữ tử. Mùi thơm bắt nguồn là ở nơi này. Nàng ở phía sau rèm chớp mắt một cái, đứng lên, mềm nhẹ mở miệng nói: “Ma ma, việc này cũng không có gì to tát, cho nàng mấy lượng bạc rồi đuổi đi.” Dứt lời, quay người lại ẩn trở về.
Mạng người há có thể dùng mấy lượng bạc liền đuổi đi. Lúc cô nương kia nói xong,mọi người lại đều tựa hồ cảm thấy việc này cũng hợp lý. Vẫy vẫy tay áo, không ai bênh vực kẻ yếu, đều tự giản tán.
Tiểu Cửu túm túm ống tay áo thượng thần , nhỏ giọng nói: “Sư phụ, trên người cô nương kia có hương vị thực đặc biệt.”
Cổ Thước vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm tầng lụa mỏng trên lầu hai, nhẹ giọng nói: “Giai nhân Lệ Đô, hương vị tự nhiên không giống người bình thường. Chúng ta đi thôi.”
Tiểu Cửu còn muốn hỏi hỏi Cổ Thước phụ nhân kia làm sao bây giờ, đã thấy Cổ Thước căn bản không lòng dạ nào nói chuyện cùng nàng, thẳng đến khách điếm, liền vào không ra khỏi cửa phòng nửa bước.
Tiểu Cửu tránh ở trong phòng hong khô cái bụng, ngủ thẳng một giấc tới tối, tai đột nhiên nghe một tiếng động nhỏ, tiện đà mở mắt ra nhìn.
Là sư phụ, sư phụ xuất môn.
Tiểu Cửu từ trên giường ngồi xuống, rón ra rón rén tiến đến cửa nằm úp sấp bên khe cửa, đã thấy Cổ Thước một thân cẩm bào hoa phục, càng phong độ nho nhã hơn trước, đến Tiểu Cửu cũng mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch.
Sư phụ đây là muốn đi đâu? Vì cái gì không gọi nàng dậy?
Rốt cục bộc lộ tài năng trời sinh ưa thích bát quái, Tiểu Cửu vội vàng mặc xong quần áo, một đường xa xa đi theo hắn. Tới một cái góc đường, đã thấy Cổ Thước cư nhiên đi vào Quan Hoa lâu kia.
Trong nháy mắt, Tiểu Cửu hiểu được. Thời điểm Cổ Thước nói về cô nương kia một bộ phong lưu, hắn khẳng định là đi tìm cô nương kia. Tiểu Cửu ngửi được trên người cô nương kia, hương khí nghẹt mũi, cùng người bình thường không giống nhau, mơ hồ đã có một loại dự cảm xấu .
Tiểu Cửu cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng bái Cổ Thước làm sư phụ chuyện này không phải do nàng cam tâm tình nguyện, nhưng rốt cuộc không thể làm cho hắn gặp chuyện xấu, vung làn váy cũng theo đi lên, đi đến cửa Quan Hoa lâu, lại bị hai gã gã sai vặt cản lại.
“Cô nương không thể vào .”
Tiểu Cửu nháy mắt mấy cái “Tại sao không thể vào?” .
Gã sai vặt liếc mắt nhìn nhau một cái: “Trừ khi chính cô nương bán mình, bằng không cô nương không thể đi vào, đây là quy củ, nơi này của chúng ta chỉ tiếp đãi nam nhân.”
Tiểu Cửu gãi gãi đầu. Bán thân? Bán thân là cái gì? Mặc kệ nó, nếu bán thân mà mình có thể tiến vào, vậy thì bán thân. Nói xong, khoát tay chặn lại, kiêu ngạo nói: “Bổn cô nương chính là muốn bán thân!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện