[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm
Chương 3 : Sư muội biến thành sư thúc
.
“Này. . . . . . Này. . . . . . Đây là tân đệ tử mới được thu nhận.” Cổ Nhạc tiên cô sau lưng đổ mồ hôi lạnh, sợ hồ yêu ngốc này chọc giận sư tôn, liên lụy nàng cũng bị sư tôn một cước đá ra khỏi núi Cổ Nghiên đi.
Cổ Thước thượng thần ở Ngự Linh điện ngồi xuống, tiếp nhận trà bánh Cổ Mặc Tử bưng lên. Ngoài cười nhưng trong không cười ,bắt đầu đánh giá tiểu Cửu.
“Ta chỉ rời đi hơn trăm năm, quy củ núi Cổ Nghiên có hay không sửa đổi hoàn toàn, Cổ Nhạc nha đầu, nếu để cho người ta biết đường đường là phủ đệ thượng thần cư nhiên thu nhận một hồ yêu ngốc, ngươi nghĩ cái mặt mo tuấn tú này của vi sư để đâu ?” .
Cổ Nhạc cúi đầu trộm thở gấp một trận.
“Sư tôn, này tiểu hồ ly tuy rằng có chút ngu dốt, nhưng lại rất có tiên duyên, ở trong luyện yêu trì một trăm năm, cư nhiên một chút không tổn hại gì. Sư tôn cùng Thanh Khâu có chút giao tình, đệ tử nghĩ, nếu là có thể đem hồ yêu ở Thanh Khâu độ hóa thành tiên, sau này sư tôn có việc muốn nhờ vả cũng có chút thuận lợi”
Sắc mặt Cổ Thước nháy mắt thay đổi, làm cho đại điện độ ấm tăng lên vài phần. Hắn một mặt cười ,một mặt đưa tay tới sờ Cửu Long thần roi bên hông. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Là người nào nói ta sẽ đối với Thanh Khâu có việc muốn nhờ ? Còn đệ danh thiếp, Cổ Nhạc nha đầu ngươi nghĩ cũng không tồi nha . Xem ra ta không ở đây một trăm năm, không ai ở bên tai ngươi chỉ bảo, ngươi thật đã quên luôn chuyện năm đó .”
Thân hình chớp động, một roi Cửu Long thần roi đã muốn vung lại đây, Cổ Mặc Tử kinh hãi, rất sợ sư phụ bị thương , bước xa xông lên phía trước che ở trước người Cổ Nhạc , nhắm chặt hai mắt dốc toàn lực liều lĩnh nói: “Sư tôn bớt giận, hồ ly có cái mũi rất tốt!”
Nửa thanh roi kia quả nhiên liền ngừng lại, roi kia mang theo lưỡi gió ở trước ngực Cổ Mặc Tử cắt qua xiêm y, nhưng người hắn lại không có bất kì chút tổn thương nào.
Cổ Thước nâng chung trà lên hớp một ngụm, chính là trà Bích Cừ hiếm có trên Cửu Trọng Thiên, mí mắt cũng không mở ra.
“Nói tiếp.”
Tiểu Cửu nghiêng đầu tránh ở ngoài cửa nhìn vào trong điện, nội tâm thật sâu lay động. Vừa rồi cái Cổ Nhạc tiên cô kia còn hung hăng lắm, lúc này tại đây trước cái cái gì sư tôn ấy cư nhiên làm trái hồng mềm mặc cho người ta bóp nát.
Trước kia ở Cầu Tiên Sơn, thời điểm mẹ nguyện ý cùng các thím Xuân Thụ cùng nhau cắn hạt dưa nói huyên thuyên, nói chuyện nhà, lại nói tới việc nuôi dưỡng Tiểu Cửu coi như thành công, vậy nên từ nhỏ nàng liền thích nghe bát quái, lúc này nghe đối thoại trong điện nhịn không được lôi kéo Thịt Viên té một cái ngã nhào.
“Các ngươi thực hiện đại lễ với sư tôn sao?” .
Thịt viên vô tội lắc lắc đầu. Lại nghe Cổ Mặc Tử trong điện lấy hết dũng khí, lúc này mở miệng nói
“Đệ tử, đệ tử từng nghe nói hồ ly trên người có hai trong bảo vật, một là tai, một là mũi, bọn họ không chỉ ngửi ra mùi người sống. Mà còn. . .”
“Hử?”
“Mùi nguyên thần cũng ngửi ra. . .” Thanh âm phía sau Cổ Tử Mặc nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy. Cổ Nhạc tránh ở phía sau hắn, nhìn thấy bóng dáng đại đệ tử , cảm thấy trong nháy mắt, đại đệ tử đã cao lớn lên. Lập tức liền ra một quyết định, nếu lần này sư tôn bỏ qua cho nàng. Sau này, Cổ Mặc Tử xuống núi nàng không bao giờ cấm hắn không được đi kỹ viện nữa…
Sư tôn phong lưu, không đạo lý gì mà mỗi đệ tử đều phải thủ thân như ngọc.
Cổ Thước rốt cục có phản ứng, đảo mắt nhìn thoáng qua Cổ Mặc Tử, lại đảo mắt một cái liếc Cổ Nhạc. Cuối cùng xuyên thấu qua thân ảnh đệ tử, liếc mắt một cái nhìn rõ cái đầu của Tiểu Cửu đang trốn ở ngoài cửa.
Tiểu Cửu rùng mình một cái, theo bản năng quay đầu định bỏ chạy, trong không khí lại truyền đến thanh âm hơi dày của Cổ Thước.
“Tiểu yêu tinh, lại đây.” .
Toàn thân giống như bị người ta làm pháp thuật , Tiểu Cửu không tự giác dừng lại bước chân, móng vuốt hồ ly di chuyển, hai chân cư nhiên xoay người chậm rì rì hướng tới Cổ Thước trong điện từ từ đi tới.
Cổ Thước lại sờ sờ Cửu Long thần roi. Cười tới vẻ mặt sáng lạn.
“Đây là phủ đệ của thượng thần, ngươi là yêu, muốn mạng sống phải xuất ra cái gì đó để làm cho người ta tin phục. Là bị ta thay trời hành đạo hay là thoát xác thành tiên, tiểu yêu tinh, chính ngươi phải lựa chọn .”
Cổ Nhạc có điểm sốt ruột. Trộm dắt khóe miệng, hướng tiểu Cửu nháy mắt.”Mau, nói cái gì đi, ngươi có thể ngửi được cái gì.” Tiểu Cửu thực sợ hãi, nhưng, càng sợ hãi đầu óc lại càng không sáng suốt. Đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm Cửu Long thần roi trong tay Cổ Thước, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. .
“Ngửi thấy. . . . . . Ngửi được cái gì. . . . . . Ta cái gì cũng chưa ngửi được. . . . . .”. Một câu nói này lại làm cho Cổ Thước vui vẻ : “Thật sự là một hồ ly ngu ngốc. Cổ Nhạc tha cho ngươi một đường sống, ngươi lại cố tình không chịu, trên núi Cổ Nghiên có khá nhiều mùi, ngươi chính là nói dối. Nói, ngửi thấy được mùi gì, không chừng tâm trạng ta tốt sẽ có thể tha ngươi một lần. Ngươi cái gì đều không ngửi được, ta lưu lại ngươi làm gì ?”. Cổ Thước vừa nói xong, đầu óc tiểu Cửu giống như đột nhiên sáng sủa lên một chút. Nàng chỉ vào Cổ Thước, ngu dốt ngây ngốc nói: “A, thật ra có hương vị, một cỗ mùi hạnh hoa, trên người của ngươi, cả Cổ Nghiên Phong đều là mùi hạnh hoa.” .
Cổ Thước nháy mắt hóa đá, ngay sau đó cảm xúc dị thường kích động từ ghế bước nhanh xuống, hung hăng nắm lấy vai Tiểu Cửu, run rẩy hỏi: “Ngươi có thể ngửi được trên người ta có mùi hạnh hoa?” .
Tiểu Cửu nhìn Cổ Thước gần trong gang tấc, thấy gương mặt tuấn tú của Cổ Thước lại không sợ, ngược lại còn túm vạt áo hắn đem đầu nhét vào trong vừa cẩn thận ngửi ngửi. Cổ Thước thấy nàng hành động lớn mật, trong con ngươi xanh thẫm nháy mắt tối sầm xuống. Đưa tay mạnh mẽ kéo cổ Tiểu Cửu, đem nàng túm ra ngoài, buồn bực hỏi: “Ngươi đang làm gì?.” .
Tiểu Cửu híp mắt, mơ hồ đáp: “Đúng thật là mùi hạnh hoa, còn có rượu Quỳnh Hoa tốt nhất . Đây là Thanh Khâu. . . . . . A. . . . . .”
Cổ Thước một phen bưng kín miệng Tiểu Cửu. Thở dài một hơi mới bình tĩnh trở lại. Hắn không ngồi lê đài hoa sen nữa, ngược lại xoay người hướng sương phòng rời đi. Đi được hai bước rồi lại dừng lại, ngay cả đầu cũng không quay lại, mở miệng nói: ” Hồ ly ngốc này lưu lại đi. Nhưng đầu óc của nàng có vẻ không sáng sủa lắm, chỉ sợ Cổ Nhạc nha đầu ngươi không có biện pháp dạy bảo, để ta tự mình dạy dỗ, thu làm đồ đệ, làm sư muội của ngươi”
Cổ Thước yên lặng suy nghĩ trở về phòng, Cổ Nhạc vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nghe Cổ Thước nói mà choáng váng, ngay cả Thịt Viên cũng cảm thấy khó tin, túm ống tay áo Cổ Mặc Tử trộm hỏi: “Đại sư huynh, chẳng lẽ chúng ta phải gọi hồ ly ngốc này một tiếng sư thúc?” .
Đệ tử đứng hàng thứ bảy Cổ Tuân Tử vẻ mặt kinh hoảng, liên tục xua tay.”Ta không muốn, ta không muốn, nếu Ngọc Liên Hoa của Bích Dao trì biết, ta còn có mặt mũi nào đi gặp người nữa”
Mọi người đều cảm thấy Cổ Thước thu Tiểu Cửu làm đồ đệ là sự kiện có thể sánh ngang với việc Cửu Trọng Thiên bị Yên tộc công phá, đa số không cam tâm tình nguyện muốn thừa nhận. Cổ Nhạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần, cũng hiểu được ý chỉ của sư tôn sẽ không thay đổi, hiện giờ kết cục đã định, nhiều lời vô ích, khôi phục lại thần sắc lạnh lùng nghiêm trang ngày xưa, phất tay áo dính tro bụi, thở dài một tiếng đứng lên. .
“Giữa ban ngày còn nói cái gì, còn không chào qua sư thúc các ngươi.” .
Lông mi Cổ Mặc Tử không tự giác run rẩy hai cái, sau đó đi trước làm gương, đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, vái chào một cái.
“Đệ tử bái kiến sư thúc.” .
Chúng đệ tử thấy thế cũng đều bắt chước Đại sư huynh, không tình nguyện nói:
“Đệ tử bái kiến sư thúc. . . . . .”
Sau đó? Sau đó trong đại điện tĩnh lặng, ngay cả một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy. Đột nhiên, mọi người nghe thấy Tiểu Cửu mơ mơ màng màng phát ra một tiếng nói mê.
“Nướng gà, rất lớn” (TM: gà nướng đó ạ)
Cổ Nhạc mồ hôi lạnh một đường chạy xuống cổ . Quay đầu đi xem thấy tiểu Cửu đã muốn ngã xuống đất ngủ mê man bất tỉnh. Ảo não trong lòng không kềm chế được, chỉ hận đây là sư muội mà sư tôn khâm điểm, nếu không nàng xác định muốn một cước đem nàng đá bay về trong luyện yêu trì kia đi.
Thế nhưng Cổ Nhạc đầu óc thuyên chuyển coi như mau, chỉ không lâu sau liền phản ứng lại , Tiểu Cửu Chính là ngu dốt đến nỗi đột nhiên ngã đầu xuống liền ngủ, trong này chỉ có bọn họ là không biết.
Cổ Mặc Tử xua tay kêu các sư đệ đem sư thúc không nên thân này, nâng quay về sương phòng, nghiêng đầu hướng sư phụ phân ưu nói: “Đều nói hồ ly có cái mũi linh mẫn, cũng đều nói Thanh Khâu có Thiên Nhật Túy, ngửi một cái liền say, chớ không phải là . . .”
Cổ Nhạc híp mắt sờ sờ cằm.
Chớ không phải là sư tôn cứ như vậy lén lút đã từng tới Thanh Khâu, ở địa bàn người ta ăn uống no say lúc này mới trở về? Nếu là như vậy cũng khó trách, hồ ly ngốc kia ngửi được Thiên Nhật Túy, không ngất xỉu mới là quái lạ .
Tiểu Cửu đang ngủ liền nằm mơ, đầu tiên là mơ thấy gà nướng, rồi sau đó lại mơ thấy người nàng tâm tâm niệm niệm hơn trăm năm – Nhan Ngọc. Thế nhưng chỉ vừa mới gặp được hắn, còn chưa kịp sờ sờ lồng ngực hắn, nguyên thần của nàng liền trực tiếp bị túm ra.
Tiểu Cửu bất lực đá đá móng vuốt hồ ly trong không trung, quẫy đạp một hồi lâu mới nhận rõ làm người trước mắt là ai, chính là người bắt nàng bái làm sư phụ – Cổ Thước thượng thần.
Cổ Thước lại thay đổi một thân nguyệt sắc trường bào (trường bào màu xanh lơ), thắt lưng màu xanh ngọc bích, tóc rời rạc cài một ngọc trâm, một bộ phong lưu phóng khoáng, quét ngang lục giới.
Hắn cười mê người, cùng vẻ mặt tính kế: “Rốt cục tỉnh?” Dứt lời, vung tay áo đem nguyên thần Tiểu Cửu trở về trong thân xác trên giường
Tiểu Cửu lắc lắc cái cổ trong chốc lát, rốt cục chầm chập bò dậy. Đôi mắt nhìn Cổ Thước, mờ mịt, dại ra.
Cổ Thước phất ống tay áo một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn rót một chén trà nhỏ. Ngoái đầu nhìn lại cười đùa nói giỡn: “Như thế nào, còn muốn sư phụ giúp ngươi thay y phục?”
Tiểu Cửu thực ngu dốt, nhưng không tính là quá ngốc. Nàng biết đây là một người không thể đắc tội, tức thì khí thế như sét đánh sửa sang lại quần áo, đến bên người Cổ Thước chân chó làm một cái đại lễ.(chân chó: nịnh bợ)
Cổ Thước cười, vẻ mặt xán lạn “Được rồi được rồi, vái ta vài lần nữa đầu lại bị dập cho ngốc thêm”. Nói xong liền ném cho Tiểu Cửu một cái bình sứ nhỏ, không chút để ý nói: “Đan dược có thể làm tăng lên tu vi , mau chóng ăn vào rồi đem cái đuôi kia của ngươi giấu đi”
Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn xem, quả nhiên cái đuôi không biết khi nào đã lộ ra.
Tục ngữ nói, thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí. Tiểu Cửu nuốt một viên thuốx, vừa mới vừa vào bụng , Cổ Thước liền bày ra một bộ dáng gian kế được thực hiện, từ từ mở miệng.
“Ừ, chân thân hồ ly được che dấu không sai biệt lắm, cùng vi sư xuống núi đi.”
Tiểu Cửu mở to đôi mắt tròn vo, con ngươi không ngừng chuyển.”Ăn gà nướng?”
Cổ Thước trưng ra vẻ mặt ghét bỏ
“Làm việc tốt , có thể cân nhắc. Khụ khụ, lúc trước ta đi tới Địa Phủ của Minh Đế, không nghĩ tới đánh vỡ khóa Phong Quỷ, xuất phát từ đạo, nghĩa ta phải hỗ trợ đem Quỷ Hồn chạy trốn tới nhân gian đưa trở về, ngươi có cái mũi linh mẫn, cùng vi sư một đi một vòng, cũng coi như hạng mục tu hành đầu tiên sau khi nhập môn.”
Tiểu Cửu hiếm có lúc thông minh từ khi từ trong bụng mẹ sinh ra. Xuống núi tìm Bách Quỷ, có phải hay không cũng có thể thuận đường tìm một chút Nhan Ngọc ca ca của nàng? Có sư phụ theo bên người, nghĩ cũng sẽ không lại có đạo cô nào đó đem mình bắt đi luyện yêu. Tiểu Cửu một bên cân nhắc, cảm thấy rất là có lời, liền vui sướng gật đầu đáp ứng.
Cổ Thước cũng không nói nhiều, mang theo Tiểu Cửu quay đầu bước đi. Ước chừng một tuần trà , Cổ Tuân Tử cùng Thịt Viên, hai người cùng hô to chạy tới tìm Cổ Nhạc.
“Sư phụ, sư phụ, không hay rồi, sư tôn bị thiên binh thiên tướng bắt đi .”
“Sư phụ, sư phụ không hay rồi, sư thúc bị một đạo cô bắt đi .”
Cổ Nhạc cảm thấy đầu có điểm choáng váng .
Cổ Mặc Tử coi như trấn định “Núi Cổ Nghiên có kết giới sư tôn tạo ra, nếu có ngoại nhân tiến vào chúng ta tất nhiên sẽ biết đến, nhưng ngay cả ta cũng không cảm thấy có đạo cô cùng thiên binh thiên tướng tới.”
Cổ Tuân Tử thở hổn hển”Đệ tử vừa mới tới chỗ sư tôn đưa ngọ thiện (bữa trưa), trong phòng sư tôn không có ai, tìm vài vòng từ trên xuống dưới Cổ Nghiên Phong cũng không thấy bóng người, lúc trước nói sư tôn đại náo Địa Phủ, không phải Thiên Đế phái Thiên binh thiên tướng tới bắt, thì còn có thể là ai đem sư tôn mang đi?”
Thịt Viên cũng vội không ngừng tiếp lời: “Đùng thế, đúng thế, trong phòng sư thúc cũng không có ai, không phải đạo cô còn có thể có người nào đối với ngốc… khụ khụ, cảm thấy hứng thú đối với sư thúc?”
Cổ Nhạc đang đau đầu, nghe nói thế liền hết ngay, kéo Cổ Mặc Tử nhỏ giọng nói thầm.
“Hai người cùng nhau không thấy, ngươi xem có phải hay không cùng xuống núi rồi ?” .
Cổ Mặc Tử gật đầu “Mũi của hồ ly linh mẫn.”
“Không chỉ có có thể ngửi thấy người sống, còn có thể ngửi được nguyên thần.”
Thầy trò hai người nhìn nhau cười một trận xấu xa. Cổ Nhạc thở phào một hơi, bất giác thần thanh khí sảng. Khoanh chân ngồi xong dần dần nhập định. “Ai da, sư tôn thật đúng là. . . . . .”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện