[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 22 : Ly hồn, đi vào giấc mộng

Người đăng: 

.
“Sư phụ ——” Băng tuyết đầy trời thổi qua, nàng một thân da lông vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Tiểu Cửu lay lay hai tay Cổ Thước, nhìn hắn vẫn nhắm chặt hai mắt không có chút phản ứng. Nàng nhất thời nóng nảy. Năm ấy đại ca mang theo huynh đệ tỷ muội đi chơi, mình không nghĩ lại ngã vào dòng sông đang đầu mùa đông, lạnh cơ hồ muốn giết người. Hiện giờ sư phụ lại có bộ dáng này, chỉ sợ nếu không tỉnh lại hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện. Nàng nghĩ quay về Cầu Tiên sơn tìm cha đến hỗ trợ, nhưng nàng lại sợ một khi mình rời đi nơi này sư phụ không ai chăm sóc. Thật khó xử nha. Cổ Thước lúc này, thuận gió nghe thấy một tiếng gọi, hắn quay đầu lại lại chỉ nhìn đến hoa đập vào mắt, núi sông vắng vẻ. Tựa hồ trong trí nhớ con ngốc hồ ly kia thật sự là giấc mộng của mình. Hắn tự giễu cười cười, khởi bước hướng Dung Vi đi qua. Tiểu Cửu gấp đến độ giơ chân, lại nhớ tới sư phụ từng nói người nếu lâm vào trầm mê thì nhất định phải lẻn vào nguyên thần mới có thể cảm nhận được, lần này nhìn sư phụ cũng không còn cách nào khác. Nàng từ trong túi áo lấy ra sách bản tinh luyện tu vi từ nhỏ, đứng lên. Muốn nói Tiểu Cửu không hề sát sinh thật là có chỗ tốt, trời thấy nàng đọc chú ngữ . Chỉ là. . . . . . Nàng nhìn chú ngữ kia , mười mấy cái bên trong nhưng nàng chỉ đọc được một chữ Hồn . . . . Hồn. . . . . . Nguyên thần ba hồn bảy vía, thế nhưng, như thế nào mới có thể tiến vào đấy ? Nàng nóng vội đi quanh Cổ Thước vài vòng, đột nhiên bị khóa Phong Quỷ trên lưng hắn hấp dẫn ánh mắt, tình cảnh ngày xưa mạnh mẽ bay vào trong đầu nàng. Nàng nhớ rõ khi đó ở Quan Hoa lâu, Yên nhi tỷ tỷ bị Tần Nương chiếm thân mình, Tần Nương sau khi rời khỏi Yên nhi tỷ tỷ liền xuất hiện hiện tượng ly hồn, một người có thể ly hồn tự nhiên cũng có thể kêu đủ hồn về, nếu phải lẻn vào nguyên thần sư phụ chỉ sợ trừ bỏ pháp chú, thì chỉ có một cách này. Chẳng lẽ phải làm giống Yên nhi tỷ tỷ như vậy? Tiểu Cửu chán nản suy nghĩ. Nàng liếc Cổ Thước một cái, lại nhìn qua nham thạch cứng rắn vô cùng, không tự giác lẩm bẩm nuốt nước miếng. Trời giá rét đất đông lạnh, vốn là tảng đá cứng rắn nhìn qua càng không tồi, thật sự phải đập đầu vào một cái sao?? Tiểu Cửu tiến đến bên người Cổ Thước lại lay lay hắn, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú ngay cả một ít biểu tình đều không có. Tiểu Cửu sờ sờ hai má hắn, lại xem xét hơi thở, rốt cục cắn răng một cái một dậm chân bước tới thạch bích trước mặt. Cổ Thước vẫn im lìm nằm đấy, Tiểu Cửu nhìn thân ảnh hắn không khỏi hở dài. Nàng quay đầu lại đáng thương sụt sịt cái mũi, cắn môi ướt át. “Sư phụ, Tiểu Cửu vì người nên bị đau một phen, chờ người thoát hiểm nhớ phải báo đáp tiểu Cửu . . . . . . Tiểu Cửu không cần gì khác, chỉ cần một núi thịt gà thôi. . . . . .” Lại thấy Cổ Thước không phản ứng, Tiểu Cửu ra vẻ người già thở dài, sau đó cắn chặt răng đập đầu một cái lên thạch bích. “Phanh!” “Phù phù!” Tiếp theo, trong thạch động yên lặng sau một lúc lâu, sau đó vang lên một tiếng kêu rên. Tiểu Cửu lệch qua trên mặt đất băng lại miệng vết thương đổ máu hét lớn: “Đau. . . . . . Đau muốn chết.” Kêu hai tiếng lại cảm thấy không đúng, lại xoa xoa cái mông cả kinh nói: “Ta như thế nào không chết a!” Bên ngoài sơn động gió tuyết trong nháy mắt tựa hồ càng lớn, thanh âm kia ô ô rung động, tựa hồ ở cười nhạo Tiểu Cửu ngu dốt, lại tựa hồ thương hại con hồ ly ngốc này. Vài bông tuyết từ cửa động bay vào, dừng ở cổ tay áo Cổ Thước, giây lát liền không còn bóng dáng. Tiểu Cửu vừa khóc vừa đứng lên, đầu lại hướng thạch bích đập xuống. Nhưng thạch bích này lại như cố ý đối nghịch với Tiểu Cửu, lúc này đây lại đem miệng vết thương trên đầu nàng chà xát càng thêm huyết nhục mơ hồ, nhưng nàng trừ bỏ có chút loạng choạng nhưng không có chết . Tiểu Cửu khóc đến chán nản. Thời điểm Mị Cơ một đuôi đem linh châu của mình bóp nát làm mình sắp chết, bây giờ muốn chết lại không được, chẳng lẽ lão thiên là có ý làm khó nàng sao ? Tiểu Cửu vừa đau vừa hồi tưởng, nàng rốt cuộc kiếp trước tạo cái nghiệt gì, hiện tại lại chịu cái tội này.. Người xưa có câu: Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai. (精诚所至, 金石为开 – Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai, nghĩa là: Người thành tâm thành ý có thể làm cho kim cương tan vỡ. Tiếng Việt: Có công mài sắt có ngày nêm kim.” Tiểu Cửu lần thứ bảy hướng vách tường đập đầu, thạch động hoàn toàn im lặng. Tiểu Cửu nhắm hai mắt máy móc tính, định lần thứ tám nhằm về phía thạch bích, lại đột nhiên phát hiện thân thể của mình tựa hồ xuất hiện dị thường. Nàng chớp mắt một cái . Ừm, sư phụ còn hôn mê, ngồi dựa vào thạch bích, cực kỳ giống ngoại tiên nhân mọc cánh thành tiên mà đi. Lửa trong động còn đang cháy, yên tĩnh rồi lại cuồn cuộn không ngừng. Gió tuyết như cũ càn rỡ, giống như muốn càn quét tất cả. Mà mình. . . . . . Tiểu Cửu hoảng sợ. Nàng ngồi bên tay trái sư phụ, ở trên mặt đất, thế nhưng. . . . . . thế nhưng ở tay phải sư phụ cũng có một người. Người nọ nằm ở bên cạnh người sư phụ, quần áo lụa mỏng, trên đầu cũng có một đóa hoa cúc. Tiểu Cửu không khỏi âm thầm khen ngợi: cô nương này ăn mặc không có khác mình, vẫn là rất có thẩm mỹ. Tiểu Cửu tiếp tục xem, dưới làn váy cô nương kia cư nhiên còn lộ ra nửa cái đuôi, lông mầu tuyết trắng, lại có dấu ấn của Cầu gia bọn họ. Tiểu Cửu run run đột nhiên ý thức được cái gì. Nàng run rẩy hướng tới lửa vươn tay, ngọn lửa kia thế nhưng xuyên thấu tay nàng . “Ta. . . . . . Ta chết?” Mơ màng, thất thần trong chốc lát, Tiểu Cửu đột nhiên hoan hô nhảy nhót đứng lên:”A! Ta chết, ta rốt cục đã chết!” Cổ Thước đang hôn mê, bằng không hắn nhất định sẽ bị đồ đệ ngốc này làm tức giận đến hộc máu chết mất. Thế giới này có ai chết mà còn hoan hô, Tiểu Cửu cô nương, ngươi là người thứ nhất, cũng nhất định là người cuối cùng. Tiểu Cửu vỗ mông vội vàng đứng lên, chân chó hướng Cổ Thước vái chào, học trong kịch thì thầm: “Tiểu tướng công, đừng nóng vội, thẩm thẩm ta tới cứu ngươi a~” nói xong, nhiều lần loay hoay tìm một cái góc độ tốt nhất, chui vào trong thân thể Cổ Thước. Đúng lúc này… “Hơ hơ hơ, Tiểu cô nương ngươi xác định là di vào sao?” Tiểu Cửu vốn đã ra vẻ thận trọng, lại bị một tiếng cười này làm sợ tới mức dừng bước, theo quán tính, thân mình một cái liền nhào tới trong ngực Cổ Thước. Tiểu Cửu chật vật đứng lên, thê thảm nở nụ cười. Vừa nhìn thấy, phát hiện là một phụ nhân. Phụ nhân kia đứng ở cửa sơn động, đầy trời tuyết bay ở phía sau nàng tạo thành một phong cảnh. Nàng mặc dù đứng ở trước cảnh đó lại tựa hồ hoàn toàn thoát khỏi thế tục bình thường, cô độc ở một chỗ. Bộ dáng của nàng cũng không xinh đẹp, nếu phải nói nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú. Chính là mặt nàng có một cỗ khí, mỗi một lần nâng mắt đều dị thường làm người ta ưu tư. Tiểu Cửu đọc sách rất ít, nhưng trong đầu nàng lúc này lại nẩy ra một từ.. Tịch mịch. Tiểu Cửu nghĩ nàng nhất định là tịch mịch. Phụ nhân hướng Tiểu Cửu mỉm cười. Nàng cũng không nói, chỉ là cùng Tiểu Cửu nhìn nhau. Mãi đến khi Tiểu Cửu hết kiên nhẫn. “Ta muốn đi cứu sư phụ, Mậu Sơn gió tuyết lớn, thẩm thẩm sớm đi về nhà đi.” Phụ nhân không có nói gì, nhưng lại tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, tựa hồ đối với việc Tiểu Cửu cứu sư phụ như thế nào có chút tò mò, nhất định phải xem sau đó mới có thể mỹ mãn rời đi. Tiểu Cửu thất thần, thẩm thẩm không sợ hãi mới là lạ, cho nên cố ý đi rồi nói sau, chính là mùi sinh linh của Cổ Thước trong nháy mắt bỗng dưng yếu đi. Tiểu Cửu tâm đột nhiên nhảy lên, hơn nửa ngày mới khôi phục tri giác. Nàng nhìn môi Cổ Thước, đột nhiên cực kỳ hận mình. Sư phụ nguy hiểm như vậy, mình lại quản người khác không cái gì. Nàng cắn môi, không quay đầu lại nhìn phụ nhân kia, âm thầm nói câu thật có lỗi, đỉnh đầu dùng lực đi đến thân mình Cổ Thước . Tiểu Cửu đi tới, vội vàng liếc liếc mắt phụ nhân một cái, trên mặt nàng ta quả nhiên là kinh ngạc. Cổ Thước sau chuyện của Mị Cơ từng dạy Tiểu Cửu, nói cho nàng vì cái gì nàng hoài nghi thân phận Mị Cơ, nhưng nghe tới chuyện Ngọc Lâm liền bị lừa. Khi đó, Tiểu Cửu lần đầu tiên nghe được một từ, tên là quan tâm sẽ bị loạn. Sư phụ nói cho nàng, bởi vì quan tâm cho nên mất lý trí, cho nên mới sẽ bị lừa. Vì sư phụ trói buộc, Tiểu Cửu không ngừng một lần cảnh cáo mình, về sau làm việc nhất định phải rõ ràng. Cho nên hắn tới bây giờ không nghĩ tới, quan tâm sẽ bị loạn chuyện này còn có thể xuất hiện lần thứ hai. Có lẽ nàng hẳn là đi chậm một chút, có lẽ nàng hẳn là nghĩ nhiều một ít, như vậy nàng có thể phát hiện nàng dùng ánh mắt nhìn không tới cái gì đó. Giống như băng thiên tuyết địa, Cổ Thước thượng thần viễn cổ đi cũng gian khổ dị thường, một nữ nhân như thế nào có thể đi qua đồi núi trùng điệp này. Giống như nàng hiện tại là hình thái hồn phách, nữ nhân này làm như thế nào mà nhìn thấy nàng. Giống như ở trên người nữ nhân này vì cái gì không giống một người bình thường đi vào sơn động nhìn đến trong vũng máu có một cô nương ngã mà không bị hoảng sợ . Lại giống như —— vì cái gì nàng trừ bỏ Cổ Thước cùng hơi thở của mình đều không có ngửi được hương vị sinh linh khác . Đương nhiên đây đều là chuyện sau này. Đợi khi Cổ Thước tỉnh lại, chất vấn Tiểu Cửu nàng mấy vấn đề này, bây giờ Tiểu Cửu cái gì cũng không biết. Rõ ràng sơ hở như vậy, nàng như thế nào cũng không nhìn thấy ? Tiểu Cửu vào nguyên thần Cổ Thước hoàn toàn mông lung. Trước mắt là một cánh đồng hoang vu. Trời nắng chang chang, cát bay đá chạy. Một bức tường dựng đứng hoang vu, hiu quạnh. Nàng đột nhiên cảm thấy lạnh. Không phải từ trên thân mình, mà là một loại lanh lẽo đến từ trong lòng. Nàng đột nhiên rất muốn ôm Cổ Thước một cái. Không phải người ngày thường nhìn thấy cô nương quả phụ đi qua liền đào hoa. Không phải người khí tràng bùng nổ hai ba cái có thể đánh bại Mị Cơ. Nàng muốn ôm một người đứng dưới ánh trăng đón gió, muốn ôm một người nâng chén độc chước lại cười đến xinh đẹp. Ôm một người rõ ràng lo lắng lại còn tỏ thái độ ác liệt quở trách mình. Tiểu Cửu đột nhiên đỏ hốc mắt. “Cổ Thước. . . . . .” Đây là lần đầu tiên nàng thẳng hô đại danh sư phụ, mang theo một loại vui vẻ, cũng mang theo một loại kiên định kỳ diệu . “Cổ Thước. . . . . . Cổ Thước! Cổ Thước! Người ở nơi nào!” Nàng đầu tiên là thì thào tự nói, rồi sau đó lại đối với cánh đồng hoang vu la to. Gió thổi qua , một loại trang trọng túc mục âm thanh xuyên qua tầng mây truyền đến. Tựa hồ là một tay phạm khúc, lại như là khổ hạnh tăng lữ niệm kinh. Tiểu Cửu lấy tay che mắt, ở cách đó không xa có một tòa cồn cát, phía trên có một cái thân ảnh yểu điệu. Người nọ bộ dáng tăng lữ, khoanh chân ngồi, hai tay tạo thành chữ thập. Hắn hai mắt nhắm nghiền, mang theo một loại cảm giác uy nghiêm không hiểu. Tựa hồ nghe thấy Tiểu Cửu la lên, chậm rãi mở mắt, nhưng lại chảy xuống hai hàng nước mắt. “Thế gian khó khăn, chớ có hỏi, chớ có hỏi.” Tiểu Cửu nghe không hiểu hắn thì thầm cái gì, tại đây hoang tàn vắng vẻ nơi, cũng không hiểu lời khổ hạnh tăng kia nói cái gì, liền biến mất không thấy tăm hơi. Tiểu Cửu không khỏi khẩn trương, đang muốn tìm hắn, lại nhìn bầu trời, biển mây biến hoá kỳ lạ, trên mặt đất cát vàng chạy chồm. Lại phải cắn nuốt thiên hạ. Nàng sợ tới mức ôm lấyđầu lui thành một đoàn, chỉ nghe bên tai tiếng gió liệt liệt, lúc sau mới yên tĩnh. Sau đó, nàng nhưng lại nghe được tiếng nói. Có người đến lay bả vai Tiểu Cửu. “Ngươi là ai?” Tiểu Cửu mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một đôi giầy thêu hoa tường vi hồng nhạt. Hướng lên trên lại là một tầng váy phấn hồng . “Này, hỏi ngươi đấy, ngươi là ai, cư nhiên dám xông vào phủ đệ của Thập thất công chúa chúng ta!” “Cùng Lục, đang nói chuyện với ai đấy? Trong phòng nước trà đã lạnh, công chúa và thượng thần chơi cờ sao có thể bị làm phiền? Gọi ngươi đốt lò sưởi sao lại lâu như vậy!” Người tên là Cùng Lục túm cánh tay Tiểu Cửu vội vàng biện giải nói: “Thuý Ngọc, ta cũng không nhàn hạ, là ta đi tới liền nhìn thấy trong bụi hoa có người, quyệt mông không biết đang làm cái gì. Ngươi xem, nàng giấu đầu lòi đuôi, không biết là người nhà ai bướng bỉnh cư nhiên dám đến nháo trong phủ công chúa nha .” Thuý Ngọc nghe vậy cũng tò mò, theo tính cách của thập thất công chúa, hồ ly lớn nhỏ ở Thanh Khâu này nếu không được gọi cũng không dám tới, nàng cùng Cùng Lục theo công chúa đã nhiều năm, biết tính cách của nàng, lại không nghe nói có gọi ai đến. Như thế, thân phận người này phải cân nhắc . Nàng đi đến. Nắm lấy cái đuôi Tiểu Cửu trầm ngâm nói: “Ngươi xem này, hình như là con cái Cầu Tiên sơn .” Cùng Lục cũng vuốt cằm gật gật đầu ngồi xổm xuống. Tiểu Cửu khó chịu . Các ngươi sao có thể cầm cái đuôi của ta nghiên cứu! Các ngươi cư nhiên dám cầm cái đuôi của ta ! Nàng hướng hai cái tiểu cô nương này lộ ra vẻ mặt chán ghét, lại uy hiếp tính kéo xiêm áo các nàng, không ngờ hai cô nương kia lại che miệng ha ha cười rộ lên. “Ai da, người mới đến bộ dáng thật nỏng nảy nha. Cùng Lục, ngươi đem nàng tới viện. Chờ ta bẩm công chúa mới quyết định.” Tiểu Cửu nghe thấy liền nóng nảy. Nàng như thế nào có thể giam cầm, nàng còn muốn đi tìm sư phụ nha. “Không được giam ta. . . . . .” Cùng Lục nghiêng đầu: “Thuý Ngọc , ngươi xem tiểu hồ ly này có điều muốn nói nha. Tiểu bướng bỉnh, ngươi muốn nói gì?” “Ta nói không được giam ta! Ta muốn đi tìm sư phụ ta!” “Hình như không nói được. . . . . .” Tiểu Cửu sửng sốt. Há mồm nhưng không có thanh âm. Nàng muốn nói ra miệng nhưng bất quá là trong đầu suy nghĩ qua một lần mà thôi. Trong hoa viên bướm bay nhẹ nhàng, hoa thơm tỏa hương, nhưng không có nửa điểm thanh âm của người . Nàng ngưng mi, tay sờ sờ yết hầu mình , há mồm dùng sức, phát ra một tiếng”A”. Tiểu Cửu đột nhiên sợ hãi. . . . . . Nàng co rúm lùi lại phía sau, nước mắt lại rơi xuống. “Ai nha, ngươi đừng khóc nha. . . . . .” “Cùng Lục.” Đầu sân kia, một thanh âm ôn nhu miễn cưỡng truyền đến. Cùng Lục vội vàng đáp lại. “Ngươi làm cái gì, sao lại đi lâu vậy?” Cùng Lục vội vàng chạy tới: “Công chúa, trong phủ chúng ta có một con tiểu hồ ly không biết từ nơi nào chạy tới, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng đã có hình người, thế nhưng, nàng không nói được.” Dung Vi lông mi cau lại: “Đi vào trong thôn trấn hỏi xem hài tử nhà ai đi lạc, trong phòng ta có một lọ đan dược, ngươi lấy cho nàng ăn, nếu là bị bệnh hơn phân nửa có thể tốt lên. Còn lại ngươi tự ý quyết định.” Cùng Lục trộm le lưỡi. Công chúa không thích người lạ, đã kêu nàng xem xét, hơn phân nửa ý tứ chính muốn nàng đem người sớm mang ra khỏi phủ. Nàng đáp ứng chuẩn bị cùng Thuý Ngọc đem tiểu hồ ly dẫn đi, lại nghe thấy Thúy Ngọc từ tỏng viện phát ra tiếng oán trách. Cùng Lục một vừa đi vừa hỏi: “Thuý Ngọc, ngươi làm sao vậy?” Thuý ngọc thở phì phì quay lại, chỉ vào dấu răng trên mu bàn tay nói: “Tiểu hồ ly này tính tình thật dữ, ta định đem nàng tới hậu viện, nhưng nàng lại lập tức cắn mu bàn tay một cái.” Dung Vi hạ quân cờ xuống, liếc mắt nhìn cái dấu răng phiếm hồng kia . Không khỏi cười lạnh: “Hồ ly này thật to gan. Hai người các ngươi cũng thật giỏi, đến một đứa trẻ cũng không giữ được.” Thuý Ngọc nói: “Công chúa không biết, tiểu hồ ly kia tính tình thật sự là hung dữ. . . . . .” Nam nhân ngồi đối diện Dung Vi nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, bỏ quân cờ trong tay ra ha ha cười nói: “Tính tình hung dữ? Ta lại muốn xem xem dã tiểu tử kia có bộ dáng thế nào.” Lời bừa nói xong, không chờ Dung Vi, liền đứng dậy đi. Tiểu Cửu cực kỳ sợ hãi. Nàng ôm họng tránh ở dưới giàn hoa, tóc hỗn độn, xiêm y mới vừa rồi lăn lộn trên đường đã rách nát. Nàng không biết kế tiếp còn phải đối mặt với cái gì, nàng chỉ hy vọng nàng có thể sớm tìm được sư phụ, nếu là sư phụ nàng an toàn ở đó, nàng sẽ đi. Tiểu Cửu đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Nàng bày ra một biểu tình dọa người sẵn sàng đón địch, chỉ chờ có người đưa tay vào bắt nàng sẽ không lưu tình chút nào cắn tiếp. Một đôi giày nam thêu hình giao long xuất hiện ở trong tầm mắt Tiểu Cửu. Tiếp theo, nàng thấy người nọ túm vạt áo chậm rãi ngồi xuống. Tiểu Cửu lộ ra một tia sợ hãi, ánh mắt đều đã đỏ. Sau đó ở thời điểm nàng thấy khuôn mặt người kia, tất cả phòng bị trong lúc đó toàn bộ đều dỡ xuống. Nàng tránh ở dưới giàn hoa, rơi lệ đầy mặt. Mà người nam nhân ngồi xổm trước mặt nàng tựa như cũng bị sét đánh sững sờ tại chỗ. Ngay lúc này, Cổ Thước hắn nhìn thấy một hồ ly ngốc, nước mắt giàn giụa, dùng khẩu hình gọi hắn. Nàng gọi hắn: sư phụ. Nàng giống như trong mộng gọi hắn là sư phụ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang