[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm
Chương 20 : Dung Vi
.
Sách cổ có câu: Đan huyệt chi sơn, kỳ thượng đa kim ngọc. Đan thủy xuất yên, nhi nam lưu chú vu bột hải. Hữu điểu yên, kỳ trạng như kê, ngũ thải nhi văn, danh viết phượng hoàng, thủ văn viết đức, dực văn viết nghĩa, bối văn viết lễ, ưng văn viết nhân, phúc văn viết tín. Thị điểu dã, ẩm thực tự nhiên, tự ca tự vũ, kiến tắc thiên hạ an ninh. . (Đại khái là miêu tả về nơi ở của Phượng Hoàng)
Cổ Thước thuận gió ngự vân một đường đi về phía đông, nhắm mắt dưỡng thần không biết đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Cửu cuộn tròn trong ống tay áo hắn đọc kinh thư, trở mình hút khí trộm liếc mắt nhìn hắn.
Từ ngày ấy mình mê man tỉnh lại, sư phụ liền trở nên kỳ dị. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không khẳng định là có liên tới mình hay không?
Hẳn là. . . . . . Không có quan hệ đi.
Tiểu Cửu từ trong túi cầm ra tập tiên thư tiên thư, dựa theo nhưng gì ghi trên ấy mà điều khiển âm dương, linh khí quán trú năm huyệt, chạy vào tứ chi. Sau đó nàng phát hiện Ngũ Sắc Tường Vân bị áp chế cư nhiên hướng mặt đất chậm rãi rớt xuống. Tiểu Cửu không khỏi mừng rỡ, mặt mày gian xảo mang theo hân hoan hét : “Sư phụ, người xem, con thành công rồi!”
Cổ Thước miễn cưỡng mở mắt, vươn tay dài nhỏ bé khuấy lỗ tai, lúc này mới khinh thường nói: “Xuống dưới, tới Mậu Sơn rồi.”
Ý cười của Tiểu Cửu còn ngưng ở khóe miệng, ánh mắt thoáng nhìn mới phát hiện tay sư phụ chỉ vào một hình thái gấp khúc kỳ quái, không có mây uốn lượn. Trong lòng không khỏi suy sụp, thì chính mình cái gì cũng chưa học được. . . . . .
Cổ Thước hàng năm đều chu du khắp nơi, tứ hải bát hoang đâu đâu cũng lưu lại dấu chân của hắn. Duy chỉ có Mậu Sơn này hắn chưa đi qua. Hắn thường nghe người ta nói, thế gian ngày đêm luân phiên, bốn mùa thay đổi, thế gian vạn vật ngay ngắn trật tự, lại duy chỉ có Mậu Sơn là ngoại lệ.
Mậu Sơn là chỗ kẽ hở của thiên địa, là một không gian độc lập. Ngày đêm lấy chu kỳ nửa năm, mùa không rõ ràng lắm, hàng năm tuyết lớn bay lả tả. Giờ phút này đứng ở cửa Mậu Sơn đều có thể cảm thấy được một trận lại một trận hàn khí lành lạnh.
Cổ Thước lạnh run cả người. Theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiểu Cửu, lại phát hiện Tiểu Cửu đang dương dương tự đắc, tựa hồ mảy may không bị tuyết lớn Mậu Sơn ảnh hưởng. Cổ Thước cân nhắc một cái liền quay lại. Chân thân Tiểu Cửu đó là một con cửu vĩ hồ, toàn thân bao trùm da lông rất mềm mại, tí xíu rét lạnh này tất nhiên không vấn đề gì.
Tiểu Cửu tránh ở phía sau Cổ Thước thăm dò, cọ cái mũi hỏi: “Sư phụ, ngày trước Thịt Viên tới gặp người, nói hôn lễ Nguyệt thần chi nữ không phải định ở chỗ Nam Cực Tiên Ông sao? . Sao hai chúng ta lại đến Mậu Sơn này ?”
Cổ Thước kéo chặt quần áo nhưng cảm thấy lạnh, bình tĩnh một cái liền đem Tiểu Cửu đánh quay về nguyên hình vây tại đầu vai của mình, cảm thấy trên cái bụng Tiểu Cửu ấm áp vô cùng, lúc này mới thoải mái thở dài nói: “Nam Cực Tiên Ông có phủ đệ tài bảo độc nhất vô nhị ở tứ hải bát hoang. Muốn vào được đó thì cần phải có lông đuôi của Phượng Hoàng.
Tiểu Cửu ‘A’ một tiếng, sau đó nói: “Tiên ông gửi thiệp tới cho sư phụ mà lại không kèm theo lông đuôi Phượng Hoàng, lão già này, nên đánh!”
Cổ Thước xấu hổ khụ một cái, đem cái đuôi đảo bừa bãi của Tiểu Cửu nhét vào trong ngực.
“Không phải, một lông đuôi chỉ dùng cho một người, nếu ta dùng rồi thì không phải ngươi sẽ ở nhà sao?” Trong con ngươi hắn bỗng dưng hiện lên một tia sáng, lại nháy mắt che dấu, một chút dấu vết cũng không để lộ.”Đi thôi, nếu không có lông đuôi liền phải xuyên qua Mậu Sơn này mới có thể tới, thừa dịp sắc trời còn sáng, chúng ta sớm đi đi.”
Tiểu Cửu xù lông ảo não ở hai bên vai Cổ Thước cọ cọ, Cổ Thước thân mình không hiểu run lên ba cái . Hắn nắm bốn móng vuốt Tiểu Cửu, ở trên cổ nàng phun ra hơi thở vui vẻ, hít sâu rảo bước tiến lên Mậu Sơn địa giới.
Vào sơn môn, Cổ Thước không tự giác sợ run cả người.
Mậu Sơn ở ngoài vốn đã cực kỳ âm lãnh, không ngờ trong núi lại lạnh tới tận xương . Chính mình có hơn mười vạn năm tu vi còn như thế, sợ là tiểu tiên tầm thường đi vào không cần đến thời gian một chén trà nhỏ sẽ mất đi tri giác. Nam Cực Tiên Ông coi đây là thẻ bài, xác thực là độc nhất vô nhị ở Tam giới.
Tiểu Cửu tuy nói có da lông hộ thể, nhưng rốt cuộc đầu óc ngu ngốc nên tu vi định lực không đủ, trong chốc lát cả người liền nằm ở đầu vai Cổ Thước lạnh run lên. Cổ Thước vuốt móng vuốt của nàng, tựa hồ đã muốn xuất hiện chút co rút.
Trong đầu hắn không biết vì sao hiện ra cảnh tượng khi xuống thế gian lịch kiếp. Khi đó Tiểu Cửu tựa hồ còn từng dùng cái bụng nó làm ấm cho mình. Chỉ tiếc là Tiểu Cửu cũng không biết, Nhan Ngọc khi đó giờ phút này chính là sư phụ ở bên cạnh nàng.
Cổ Thước đem Tiểu Cửu từ đầu vai túm xuống dưới nhét vào trong ngực mình, cánh tay dài đem nàng ôm lấy. Cảm giác kia thật sự chỉ có trong nháy mắt nhưng lại làm cho hắn sinh ra cảm giác tham luyến. Hắn thậm chí đối với việc Tiểu Cửu cố ý muốn tìm Ngọc Lâm sinh ra tức giận thật lớn, cũng xúc động không ngừng thử nghĩ, nếu Tiểu Cửu biết người nàng muốn tìm chính là mình, còn có thể sẽ không ngốc nghếch hồ hồ muốn lấy thân báo đáp.
Ý nghĩ vừa hiện ra, Cổ Thước bật người cảnh giác. Hắn ảo não cúi đầu nhìn thoáng qua mỹ hồ thoải mái cuộn ở trong ngực mình. Tựa hồ hắn có ý nghĩ như vậy là do Tiểu Cửu câu dẫn hắn.
Tiểu Cửu hướng hắn kẹt kẹt kêu lên 2 cái, thoải mái thở dài, lúc này mới lẩm bẩm nói: “Sư phụ.”
Cổ Thước đang vì ý niệm trong đầu mình vừa mới chợt lóe lên kia mà buồn bực, mắt nhìn con đường phía trước không có phản ứng lại nàng.
Tiểu Cửu không chút nào nổi giận, tiểu móng vuốt mềm nhũn tự nhiên mà đáp đến trước ngực Cổ Thước, Cổ Thước một trận run lên, lập tức cảm giác được hai khỏa đậu đỏ trước ngực đã muốn đứng lên chào.
“Sư phụ sư phụ, ngươi đang nghe sao?”
Tiếng nói Cổ Thước trầm thấp đáng sợ.”Nói.”
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì. Con nhớ tới Ngọc ca ca. Năm ấy huynh ấy cho con ấm áp, thời điểm con bị người săn bắn đuổi giết, huynh ấy cũng đem con ôm vào trong ngực.”
Thật sự là sợ cái gì cái đó liền đến. Vừa mới muốn đem chuyện này một phen quên đi, nàng lại nhắc tới.
Tiểu Cửu đột nhiên ưm một tiếng, tiểu thân mình mập mạp giãy dụa phản kháng nói: “Sư phụ, người đột nhiên dùng lực lớn như vậy làm chi, Tiểu Cửu cũng bị người kẹp sắp chết!”
Cổ Thước lấy lại tinh thần, đem Tiểu Cửu từ trong ngực lôi ra ném tới trên mặt đất, lại làm một đạo kết giới bao ở trên người nàng.”Tự mình đi đi, tiên pháp này thêm cho ngươi, tuy không ấm áp, nhưng ít ra không bị lạnh chết.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại, sải bước hướng phía trước mà đi.
Tiểu Cửu đánh giá một chút vòng ánh sáng xanh biếc vây khóa chung quanh mình này, đầu lưỡi co rụt lại. Vẫn không ấm áp bằng trong ngực sư phụ. Nhưng, sư phụ lại tự nhiên nổi giận rồi?
Này, hẳn là cùng mình cũng không liên quan đi. . . . . .
Cổ Thước đi về phía trước, sắc mặt đen đáng sợ. Hợp thời trời lại nổi lên gió tuyết, trước ngực thiếu Tiểu Cửu, một trận lại một trận da gà nổi lên. Hắn không khỏi có chút hối hận, nhưng. . . . . .
Mới vừa rồi Tiểu Cửu mang vẻ mặt trầm mê nhớ lại thời điểm Nhan Ngọc ôm nàng , vì cái gì mình lại đột nhiên tức giận ? Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng cái kia, Nhan Ngọc chính là chính mình. . . . . .
Tiểu Cửu theo không kịp bước của hắn, một đường chạy chậm lại vẫn mệt đến thở hồng hộc. Nàng cân nhắc dù sao cũng phải làm cái gì đó cho sư phụ cao hứng một chút, động não rốt cuộc nghĩ đến một chuyên.
“Sư phụ. . . . . .”
“Sư phụ, người nghe con nói một chút, chuyện xưa của người và sư nương như thế nào. Con rất muốn nghe.”
Tiểu Cửu nghiêng đầu, túm trụ ống tay áo Cổ Thước kéo đến: “Sư phụ, người nói một chút đi, nếu không sau này sư nương trở lại, Tiểu Cửu cái gì cũng không biết. Đến lúc đó sư mẫu lại chạy tới hỏi sư phụ: “Cổ Thước, ngươi làm chuyện tốt gì, cái tiểu mỹ hồ vô địch đáng yêu cư nhiên bị ngươi giáo dục thành đức hạnh này!” Đó, như vậy đó.”
Cổ Thước nhìn thấy nàng nhăn cái mũi nhỏ, đỏ bừng hai má, hình tượng lại sinh động suy diễn đến Dung Vi, nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, nàng chưa thấy qua Dung Vi, nàng không biết, Dung Vi vĩnh viễn cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt làm nũng đáng yêu như vậy .
Tiểu Cửu thấy Cổ Thước nở nụ cười, thu vạt áo nhăn nhó một chút, ngại ngùng cúi đầu, rồi sau đó lại trộm nhếch khóe mắt nhìn hắn.
Cổ Thước hít một tiếng, chỉ vào một chỗ huyệt động cách đó không xa nói: “Chúng ta nghỉ ngơi chốc lát, giờ phút này gió tuyết quá nhiều, đợi ít đi chút hãy đi.” Hai người đi đến trong sơn động, Cổ Thước bấm tay niệm thần chú đốt một ngọn lửa long đạm màu tím . Lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Dung Vi nàng ——” hắn trầm ngâm một lát, lồng ngực đau đớn, tựa hồ đem tình tự trong ngực áp chế xuống, tiêu hao khí lực thật lớn. Sau một lúc lâu mới nói thêm: “Nàng là nữ tử đẹp nhất trong tứ hải bát hoang mà ta đã gặp qua. Nàng luôn vui vẻ, một thân y phụ đỏ rực, giống như mỗi lúc nhìn nàng là ta bị thiêu đốt cháy trụi”. Hắn cười hướng Tiểu Cửu nhướn nhướn mi: “Tính tình của nàng cũng nóng bất thường, cho nên mới vừa rồi cái bộ dáng kia của ngươi, nàng nhất định là làm không được .”
Tiểu Cửu có chút thất vọng, trong con ngươi sáng rọi ảm đạm không hiểu rồi chớp mắt một cái.
“Vậy, sư phụ và sư mẫu quen biết nhau như thế nào?”
Cổ Thước cười, trên mặt lộ ra một mạt đỏ ửng, mặt mày trong lúc đó lại lộ vẻ suy tưởng.
“Đó là chuyện năm trăm năm trước.” Hắn đem minh hỏa hướng bên kia Tiểu Cửu di động, chính mình cũng để sát vào vài phần. Mà lúc này, một trận gió tuyết ập tới, ngọn lửa trong nháy mắt bị thổi bùng lên rồi dập dần trở lại bình thường.
Năm trăm năm trước danh tiếng của Cổ Thước ở tứ hải bát hoang rất vang dội. Công chúa, tiên tử nhà ai nghe nói hắn tới quý phủ đều quần tam tụ ngũ tránh ở hành lang để xem lén phong thái của hắn.
Duy chỉ có, nàng là ngoại lệ.
Ngày ấy tuyết mịn nhẹ nhàng. Thành trấn dưới chân núi Thanh Khâu một tầng sáng long lanh. Còn không phải là do Cổ Thước cùng Thiên đế Việt Tảo đang đi tới Thanh Khâu làm khách sao?
Thường nghe người ta nói, Thập thất công chúa của Thanh Khâu là tuyệt sắc mỹ nhân, Cổ Thước lấy ra một bình rượu thủy tinh tốt nhất nấu đã ngàn ngày đăng môn đến thăm, lại ngay cả bộ dáng Thập thất công chúa chưa nhìn thấy đã bị tỳ nữ của nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đem đuổi trở về. Cổ Thước chưa từ bỏ ý định, còn trẻ hết sức lông bông, quyết tâm cao ngất nhất định phải cùng công chúa gặp gỡ. Cũng không nghĩ đêm hắn đến phòng khuê các của công chúa mới phát hiện, trong phòng căn bản không có ai.
Rồi mấy ngày sau đó Việt Tảo ở lại hồ vương phủ Thanh Khâu để thương thảo chuyện quan trọng, Cổ Thước liền nơi nơi tra tìm Thập thất công chúa, sau hắn lại nhiều lần trằn trọc rốt cục nghe người ta nói, Thập thất công chúa ở trong thôn trấn dưới chân núi còn có một phủ các, hiện nay đúng mùa tuyết rơi, có thể nàng đã đi sơn trang ngắm tuyết .
Cổ Thước canh giữ ở bên ngoài sơn trang kia mấy ngày, rốt cục nhìn thấy đỉnh đầu nhuyễn kiệu loạng choạng theo cửa được người ta nâng ra. Hắn trước đó dùng sức đẩy tên ăn mày, tên ăn mày hướng nhuyễn kiệu kêu to. Kiệu phu đều là phàm nhân giữ khuôn phép, thấy thế bật người rối loạn, cỗ kiệu bảy tám cái lập tức vướng tuyết đọng trên cành cây liễu.
Một mạt vải màu đỏ từ kiệu chợt lóe lên, ở trên cánh tay hai gã kiệu phu được điểm nhẹ, tiếp theo toàn thân xẹt qua tuyết đọng, chân nhỏ hướng nền tuyết trắng hạ xuống. Cổ Nhạc xem xong, sau một lúc lâu mới quay về. Hắn đứng dậy từ quán trà ẩn nửa thân mình, muốn đem bộ dáng tiểu công chúa này chiêm ngưỡng cẩn thận chút. Hắn cũng không tin, nàng quả thực đến như lời đồn đãi vậy .
Thập thất công chúa tựa hồ cũng có cảm ứng bình thường, môi anh đào hé mở xoay qua … Xẹt. .
Cổ Thước cảm thấy được mình trong nháy mắt tựa hồ là đã đánh mất linh hồn. Cảm thấy không khỏi thở dài, thiên địa tập linh, vạn vật đề cao, nhưng lại thực tạo ra một mỹ nhân mỹ mạo như vậy .
Nhưng lúc này khuynh thành tuyệt đại tiểu công chúa trong mắt ngươi lại chứa sự chán ghét, nàng tựa hồ biết tên ăn mày này là bị oan, hung hăng hướng Cổ Thước liếc mắt một cái, đối với thị nữ phân phó nói: “Chúng ta đi”, liền biến mất ở bên trong tuyết trắng mờ mịt .
Chỉ một vài từ đã làm cho mặt hắn nóng lên như bị bàn ủi ủi qua, in sâu vào trong lóng hắn.
Tiểu Cửu nghe đến mê mẩn, thừa dịp thời điểm Cổ Thước đang nhớ chuyện cũ liền hỏi: “Lần đầu gặp mặt, sư mẫu thế nhưng không thích sư phụ?”
Cổ Thước nhướng mày.”Thì sao? Như thế nào, ngươi cảm thấy được mỗi người đều hẳn là thích vi sư?”
Tiểu Cửu hai má hiện lên một mạt ửng đỏ, thu váy gật đầu.”Đúng vậy ——”
Cổ Thước buồn cười nhìn nàng, cố ý chơi đùa con hồ ly này:”Ngươi thủ nói xem, vi sư có cái gì mà mỗi người gặp đều thích thế?” Nghĩ nghĩ, lại duỗi ra một đầu ngón tay lắc lắc: “Cố gắng suy nghĩ, nói thật dễ nghe sẽ có phần thưởng.”
Tiểu Cửu quả nhiên nghiêng đầu còn thật thà nhớ lại: “A. . . . . . Sư phụ nhân phẩm tốt, ôm Tiểu Cửu, mua chân gà cho Tiểu Cửu. . . . . . À. . . . . .” Nàng quan sát sắc mặt Cổ Thước: “Còn nữa, sư phụ tu vi cao, pháp lực vô biên, sư phụ bộ dạng tuấn tú. . . . . .”
“Không tồi không tồi, có phần thưởng.”
Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Cửu, nửa ngày mới hỏi: “Tiểu Cửu cũng thích vi sư sao ?”
Tiểu Cửu giữ chặt cánh tay Cổ Thước, tựa đầu gối lên đầu vai hắn.”Thích.”
“Vậy, thích sư phụ nhiều hơn hay là Ngọc ca ca nhiều hơn ?” Lời này ra khỏi miệng, Cổ Thước giật . Hắn —— hắn đây là đang làm cái gì!
Tiểu Cửu lại không hề cảm thấy kỳ lạ, nịnh bợ: “Thích sư phụ.”
Cổ Thước không hiểu sao lại có chút vui mừng, nhưng nghe được lời nói sau đó của Tiểu Cửu trong lòng hắn lại cực kỳ tức giận.
“Nhưng, Tiểu Cửu yêu Ngọc ca ca. Ngọc ca ca huynh ấy. . . . . .”
“Đủ rồi.” Cổ Thước cuốn cổ tay thu minh hỏa màu tím, khoanh tay đi đến động khẩu trầm giọng nói: “Gió tuyết nhỏ đi nhiều rồi, đi thôi.”
Tiểu Cửu chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng Cổ Thước, chỉ cảm thấy trên người hắn phát ra lãnh khí tựa hồ so với gió tuyết Mậu Sơn này càng sâu hơn.
Sư phụ, người, lão nhân gia này rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ cùng sư mẫu tách ra nhiều năm, hiện giờ nghe được người khác muốn thành thân, xúc cảnh sinh tình rối loạn tâm thần? Ừ, rất giống, rất giống!
Mặt khác, Cổ Thước ảo não cùng mình phân cao thấp, trời mênh mông, cánh đồng tuyết lại bỗng dưng hiện lên một mạt hồng ảnh. Hắn trong lòng máy động, cơ hồ là theo bản năng chạy qua. Nhìn hình ảnh phía trước, hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình!
Hắn, hắn cư nhiên thấy được Dung Vi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện