[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 2 : Trời xui đất khiến

Người đăng: 

.
Edit: TM Beta: Rika Tiểu Cửu rốt cuộc cũng quyến rũ được một tiểu soái ca , tâm niệm luôn tập trung nghĩ về việc mình đã làm , nghĩ hắn thức dậy nhất định là rất đói, vậy là nàng liền chạy ra khỏi sơn động đi kiếm đồ ăn. Nàng vừa chạy một mạch trên đường vừa suy nghĩ rằng nhất định tiểu soái ca sẽ thích diện mạo của mình. Nói ra thì cũng kỳ lạ, mọi người đều nói nàng ngu dốt, nhưng mà vừa nãy khi nhìn trên mặt băng, nàng thấy diện mạo mình so với biểu tỷ cũng không kém hơn nha. Tiểu Cửu đi một mạch cuối cùng cũng nhìn thấy một hộ nông gia, lại nhìn thấy nhà người ta nuôi một đàn gà thì không ngừng được chảy nước miếng. Ấy vậy, nàng cư nhiên chỉ nhìn một cái lại có thể làm cho người nông phu đem một con gà mái màu đỏ cổ mang theo chấm hoa vàng tặng nàng. Nàng trong lòng đắc ý, thầm suy nghĩ, phải chăng mị thuật của nàng xem như đã luyện thành?? Hướng người nông phu kia làm bộ vái chào, nàng liền quay đầu hướng sơn động kia đi. Lại nói, người nông phu nhìn nàng đi xa, đặt mông ngồi xuống mặt đất , hồi lâu mới cất giọng khàn khàn gọi nương tử nhà hắn:”Nương tử, nàng nhanh đi tìm trưởng thôn, kêu người lên núi thỉnh tiên cô đến thu yêu” Nương tử hắn sửng sốt.”Phu quân, giữa ban ngày làm sao có yêu quái tới?” . Nông phu cẳng chân run lên không đứng dậy được, vỗ đùi hô: “Gọi nàng đi nàng phải đi, mới vừa rồi cái kia …Nàng ấy, nàng không nhìn thấy sao , bộ dáng tuy nói khả ái, nhưng mà cư nhiên ở sau lại có một cái đuôi rất dài nha!” Người đàn bà kia giật mình một cái, kêu con trai vào nhà, chính mình đem nước dính ở vạt áo lau nhanh hai cái, một đường hô cứu mạng chạy đi tìm trưởng thôn. Tiểu Cửu ngâm nga âm điệu hát, một đường lắc lắc eo nhỏ nhắn, đi ngang qua một nghĩa địa thấy một lão phụ nhân tại nơi viếng mồ mả. Trong miệng lẩm bẩm: “Hỗn tiểu tử, kiếp sau một lần nữa làm người, đừng nên đi đường cũ nữa .” Tiểu Cửu cắn cắn ngón tay, thoáng nhìn chính mình không cẩn thận lộ ra cái đuôi liền nhanh nhanh dấu đi, xoay người bốn chân chấm đất liền bắt chước bộ dáng hồ ly đào đất, lập tức ở một bên đào ra một cái hố. Xem xem xét xét chung quanh, tiện tay đem con gà kia tới hố chôn vào, rồi lấy đất đắp lên thật tốt, lại lượm một khối gỗ, thô thô cong cong, tự mấy chữ rồi dựng lên. Lão phụ nhân này khóc tế con trai mình xong đi ngang qua, thấy một tiểu cô nương xinh đẹp thanh tú ở mộ phần quỳ ,nhịn không được chào hỏi . “Cô nương cũng đến bái tế thân nhân?” . Tiểu Cửu hướng bà ngọt ngào cười.”Dạ, ta là đến thăm thân nhân.” . Phủi phủi móng vuốt nàng lại cùng lão phụ nhân nhận chào hỏi, rồi hướng sơn động đi. Lão phụ nhân liếc mắt nhìn chữ trên mảnh gỗ một cái, nhịn không được thở dài, thu thập đèn nến đang chuẩn bị đi, chợt nghe trong đám cỏ cây khô một trận âm thanh sột soạt, không bao lâu cư nhiên chui ra một người anh tuấn thiếu niên. Thiếu niên thấy có người cũng bị hù một cái, tinh tế đánh giá một trận rồi mới yên lòng, để ý y phục ra vẻ trấn định, trong lúc vô tình thấy bia mộ Tiểu Cửu vừa lập không khỏi ngây ngẩn cả người “Cầu Nhĩ chi mộ” Cầu Nhĩ. . . . . . Hắn nhớ kỹ, thiếu nữ cùng hắn trong mộng triền miên hình như cũng kêu tên này . Chẵng lẽ là…. Chẳng lẽ là… hồ ly tinh này mới vừa lớn, vì cứu chính mình cư nhiên lại đi đời nhà ma ? Đã vậy thì bia này do ai lập? Hắn nhìn mọi nơi xung quanh một hồi, hướng tới lão phụ nhân đã vái bái.”Xin hỏi thím, mới vừa rồi có thấy người nào từ nơi này đi qua?” Lão phụ nhân gật gật đầu, chỉ vào hướng Tiểu Cửu vừa đi.” Có một cô nương tại nơi này bái thân nhân vừa mới rời đi.” . Nhan Ngọc quay lại nhìn. Đúng rồi đúng rồi, tất nhiên là nàng vì cứu mình mà hương tiêu ngọc vẫn ,tỷ muội của nàng trùng hợp lại đây tìm được thi thể của nàng. Nói như thế, nhưng thật ra là chính mình có lỗi, hại người ta mất đi một sinh mệnh yên lành. Nhớ tới vừa mới rồi, Chính mình còn phỏng đoán Cầu Nhĩ là muốn hại mình, trong lòng không khỏi có một phần ảo não xấu hổ. Hắn chần chừ trong phút chốc, sau đó quỳ gối trước mộ phần vái hai cái , thần sắc thu vào, trong lòng yên lặng nhớ kỹ: ‘Tiên cô, nếu ta đại hận được báo, ngày khác nhất định xây dựng cho ngươi một cái hồ tiên miếu, cho ngươi vạn năm được hương khói’. Lễ bái chấm dứt, cũng không kéo dài, vội vàng lên đường đi . Lại nói đến Tiểu Cửu, suy nghĩ đơn giản. Chỉ nghe lão nhân gia kia nói ‘không đi đường xưa lối cũ’, trong lòng cân nhắc. Mình một khi thành hình người, vậy không cần đi lại con đường ngu dốt trước kia , hôm nay coi như Cầu Nhĩ đã táng ở tại nơi này, từ nơi này đi ra nhất định phải là mỹ mạo danh chấn mười dặm tám hương hồ yêu , cho nên nàng mới khắc một cái mộc bài như vậy. Nàng trở về trên núi, chân hồ ly còn chưa có bước vào trong động lại đột nhiên nghe được phía sau một tiếng quát vang, chưa quay đầu, chợt nghe có người quát: “Hồ yêu lớn mật, giữa ban ngày cư nhiên đi ra ngoài gây họa, xem ta thay trời hành đạo!” . Một trận kim quang chụp đến đỉnh đầu Tiểu Cửu, Tiểu Cửu đầu óc liền mơ hồ, còn không có phản ứng , bốn chân ngã chỏng vó xuống đất rồi bất tỉnh nhân sự . Người tới đúng là tiên cô mà trưởng thôn thỉnh đến – đại đệ tử của Cổ Nhạc tiên cô núi Cổ Nghiên, hắn ngồi xuống, sau đó đem Tiểu Cửu thu vào bảo tháp sư phụ cấp, hiên ngang lẫm liệt quay người dẫm lên đám mây đi phục sư mệnh .. Thời gian thấm thoát, nhoáng lên một cái đã là trăm năm sau. Cổ nhạc tiên cô có một gốc cây Phổ Đà*, trăm năm kết một lần quả. Nước quả thực có khả năng luyện yêu công hiệu. Một ngày này, cây Phổ Đà lại kết trái . Đại đệ tử Cổ Mặc Tử hái quả đập nát rồi thả vào trong luyện yêu trì. Ai lại nghĩ , luyện yêu trì vừa mở ra, mắt hắn không ngừng choáng váng, chờ hồi phục tinh thần liền gọi sư đệ chạy nhanh đi mời sư phụ tới. (*cây Phổ Đà: là giống cây hiếm, còn gọi là cây tai ngỗng. Thuộc họ Hoa Mộc (Betulaceae). Lá rộng hình trứng hoặc bầu dục, đầu lá nhọn, dài 4,5 – 7cm, cạnh răng cưa, mặt có lông. Cuống lá có lông nhung rậm. Trục chum quả có lông bọc quả trứng hoặc bầu dục, hơi cong lưỡi liềm. Quả nhỏ hình trứng, đầu có lông. Nguồn: bachkhoatrithuc.vn) Núi Cổ Nghiên chiếm cứ tuyệt hảo địa thế, khí hậu thuần chất, trên núi kỳ trân dị bảo nhiều không đếm xuể. Cổ Nhạc tiên cô mang theo chúng đệ tử tu hành ở núi Cổ Nghiên Bắc, ngồi trên đám mây tía, đệ tử ngồi đây ít nhiều cũng có năng lực. Hôm nay nàng đang tĩnh lặng tiếp nhận hải vân cuồn cuộn, đột nhiên nghe được đệ tử hồi báo, nói sư tôn thượng thần Cổ Thước hạ phàm lịch kiếp trở về vị trí. Chỉ là nghe nói mới vừa trở về vị trí cũ liền gây ra một trận đại sự. Cổ Nhạc tiên cô vẻ mặt trầm trọng, vừa muốn rời núi đi nghênh đón sư tôn, chợt gặp một đệ tử thần sắc vội vàng đi tới, thật xa liền hô to.”Sư phụ, sư phụ, luyện yêu trì có đại sự xảy ra .” Cổ nhạc tiên cô tả hữu hợp lại tính toán. Chuyện của sư tôn, dù sao người tu hành cũng tới bậc thượng thần, cũng không đến nỗi lầm lẫn quá lớn. Nhưng ngược lại chuyện ở luyện yêu trì, một lũ yêu vật bên trong nếu trốn thoát đi ra ngoài, chính là nghiệp chướng nặng nề . Nghĩ xong, bèn nhấc váy, sắc mặt khó coi theo đệ tử báo tin một đường hướng luyện yêu trì đi tới. Lúc này Tiểu Cửu mơ mơ màng màng ngủ bao lâu chính mình cũng không rõ , một thân xương hồ ly suýt nữa đều nát. Hôm nay lại chỉ cảm thấy một đạo kim quang chói mắt, nàng cố gắng đem ánh mắt hé mở ra, liếc mắt một cái liền thấy trên đỉnh đầu nằm úp sấp một khuôn mặt tò mò . Nàng vừa động, toàn thân vô cùng đau đớn, vất vả hóa thành hình người cũng không được, lại thấy mình nằm trên đài sen, nhìn không ra cảnh vật gì, cũng không biết là đang ở địa phương nào. Phía trên có một trận nói nhỏ, đột nhiên một cái nghiêm túc nói nàng nằm yên lại đây. Tiểu Cửu nghe nàng nói: “Quái lạ, nó vẫn là một tiểu hồ yêu . Ở trong luyện yêu trì một một trăm năm cư nhiên không hóa thành máu loãng, quả nhiên là có tiên duyên . Cổ Mặc Tử, đem nàng dẫn tới.” Tiên duyên, tiên duyên, Tiểu Cửu mới mặc kệ, vừa ban nãy nằm mộng thấy thịt gà, còn có tiểu soái ca kia. Nàng mới không rảnh rỗi để ý phản ứng những người này, liền mau chóng cuộn tròn thân mình lại tranh thủ thời gian ngủ… Tỉnh lại , lại thấy mình có thể thoát khỏi cái địa phương tràn đầy xác thối kia. Tiểu Cửu lật mình phát hiện mình đã thoát ly khỏi chân thân hồ ly. Đưa mắt nhìn xung quanh, giường gỗ khắc hoa, chén trà cũ kỹ, không khí lại còn có một cỗ mùi hạnh hoa nhàn nhạt. Chắc hẳn đây chính là một khuê phòng của một tiểu cô nương. Đầu óc của nàng lại bắt đầu không linh hoạt, núi Cầu Tiên, tiểu soái ca, con gà, lão đạo cô. . ., tất cả giống như một giấc mộng? Kỳ thật nàng chính là tiểu thư nhà quan? Nàng đứng dậy phải trái nhìn một hồi, nhìn thấy cái mông còn có một cái đuôi tròn xoe. Đối với gương đồng cẩn thận đánh giá một hồi, phát hiện một trăm năm sau, bộ dáng của mình lại thay đổi vài phần. Cửa gỗ phía sau bị người đẩy ra, Tiểu Cửu giật mình, động tác nhanh chóng tránh ở dưới bàn trang điểm, thấy một đứa nhỏ tròn vo chậm chạp bưng chén đĩa tiến vào, đối Tiểu Cửu hô: “Tiểu Cửu, mau tới ăn cơm, đợi lát nữa sư phụ muốn gặp ngươi.” . Tiểu Cửu sửng sốt, vốn sợ hãi tránh ở đằng sau bàn trang điểm, lúc này lại lộ ra nửa cái đầu.”Ngươi như thế nào biết ta gọi là Tiểu Cửu?” Thịt viên (ý là nói nhóc này mập mạp nhiều thịt) sửng sốt.”Ngươi kêu Tiểu Cửu? Ha ha, thật khéo, đó là bởi vì trong sư môn ngươi đứng hàng thứ chín, cho nên vừa vặn có cái tên này, không ngờ ngươi thật sự tên là Tiểu Cửu?” Tiểu Cửu còn muốn ngụy biện, nghĩ thầm rằng: ‘Ta vốn tên là Cầu Nhĩ nha. Lại nghe thịt viên không nhịn được sốt ruột đứng lên kêu .”Này này này, mau ăn cơm, ăn xong rồi đi gặp sư phụ, sau đó đợi sư tôn về núi.” Tiểu Cửu thèm vào quản ngươi cái gì sư phụ , cái gì sư tôn , thấy trong chén đĩa có thịt gà, nước miếng chảy một dòng, sợ sệt chui ra , không nhìn thấy nguy hiểm, ôm chén đĩa lại né trở về. Thịt viên nhìn cảm thấy thú vị, khanh khách cười không ngừng, khó khăn chờ Tiểu Cửu ăn tới khi cảm thấy mỹ mãn, khuyên can hết lời mới xem như đem được tiểu hồ ly này lừa tới phía trước Ngự Linh điện. Phía trên Ngự Linh điện là ngói lưu ly chọn được ở Tây phương, nghe nói là Phật tổ ngồi xuống hai khối liên hoa trạm trổ mà thành, Tiểu Cửu vào Ngự Linh điện cả người không được thoải mái, giương mắt thấy Cổ Nhạc tiên cô, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất làm một cái đại lễ. Thịt viên nhịn không được xì một cái cười ra tiếng . Cổ Nhạc tiên cô sắc mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn thịt viên một cái, thịt viên ngay tức khắc dừng lại, quy củ đứng ở bên người Đại sư huynh. Tiểu Cửu đợi một hồi lâu đều không thấy có động tĩnh, lúc này mới run rẩy ngẩng đầu. Cổ Nhạc tiên cô cẩn thận đánh giá Tiểu Cửu một vòng, có điểm thất vọng. Như thế nào đây lại là một tiểu hồ ly ngu dốt, muốn nói ưu điểm, thì phải là da lông coi như dày. Gân cốt cũng không thấy tinh chất gì đặc sắc, sao còn có tiên duyên, luyện yêu trì lại không mảy may đả thương nàng ta? Cổ Mặc Tử thấy sư phụ hồi lâu không nói lời nào hắng giọng. Cổ Nhạc tiên cô vội vàng hoàn hồn, trọng chấn uy nghiêm, đè thấp thanh âm nói: “Tiểu hồ yêu, trăm năm trước ta thu ngươi nhập luyện yêu trì ngươi đã tỉnh ngộ chưa?? Tròng mắt Tiểu Cửu chuyển động một vòng, thầm nghĩ ta phải tỉnh ngộ cái gì đây? Ta vừa cai sữa, lúc sau tới nông gia trộm gà, khó khăn lắm mới bắt bớ được một tiểu soái ca, nhưng cũng là ngươi tình ta nguyện, sao phải tỉnh ngộ ? Nếu trước mắt cho nàng nói rõ ràng, nếu như dứt khoát tỉnh ngộ, chỉ sợ như thế này lại càng làm cho người ta đưa nàng quay về luyện yêu trì thối hoắc kia đi!! Tiểu Cửu phủ phục trên mặt đất làm một cái đại lễ, thanh âm một chút không dám chậm trễ “Tiểu Cửu biết sai.” Cổ Nhạc tiên cô vừa lòng gật gật đầu.”Bây giờ, vậy ngươi có nguyện nhập vào phái chúng ta tu tập tiên pháp, tạo phúc cho dân chúng, biết đâu một ngày kia có thể phi thăng thành tiên cũng nên?”. Tiểu Cửu nghe nói ở Cửu Trọng Thiên có vị thần tiên nuôi rất nhiều tiên hạc, khóe miệng nhịn không được liền chảy vài giọt nước miếng. Thật mạnh gật đầu một cái, vui sướng đáp: “Tiểu Cửu nguyện ý.” Cổ Mặc Tử chỉ dẫn Tiểu Cửu đến chỗ Cổ Nhạc tiên cô dâng trà, chợt nghe tiểu đệ tử coi giữ sơn môn thông báo. “Tiên cô tiên cô, sư tôn trở về núi.” Tiểu Cửu ló đầu ra theo sau mọi người đi xem náo nhiệt. Đến hành lang thì nhìn thấy xa xa có một người thân áo dài , thắt lưng gắn huyết sắc mỹ ngọc, bộ dạng đều toát lên vẻ phong lưu khí khái của mỹ nam tử. Tiểu Cửu hít một cái không nhịn được cảm thán, thật là bộ dạng tuấn tú, đợi ngày nào đó phải thi triển Mị thuật đem hắn trở về Cầu Tiên Sơn khoe khoang cả nhà mới được. Nghĩ vậy, đợi cho hắn đi vào, Tiểu Cửu lại không khỏi nhớ tới thư sinh tuấn tú ngày trước nàng đã từng cứu một mạng. Hắn hiện tại chắc đã sớm mất, không biết là đầu thai xuống nơi nào đi. Âm thầm bi thương một phen, Tiểu Cửu cố gắng nhắc nhở mình nhất định phải sửa cái tật xấu hoa tâm này đi thôi. Chờ khi cùng đám người trên núi này tu hành đắc đạo, nhất định phải hỏi thăm một chút chỗ Nhan Ngọc kia đầu thai xuống. Nói đến Cổ Thước thượng thần kia, khí chất phong lưu phóng khoáng, coi như là công tử phong lưu có tiếng khắp tam giới. Trăm năm trước , dự tiệc bàn đào của Tây Vương mẫu, lại đi đùa giỡn Ti Mệnh tinh quân, làm Ngọc Hoàng tức giận một phen, giáng hắn một trận xuống nhân gian lịch kiếp tu nhân. Sau trăm năm lịch kiếp trở về không lên Thiên Cung tạ ơn, lại dẫn theo roi thần Cửu Long Địa Phủ đại náo một trận. Lại nói, Minh Đế ở Địa Phủ kia vốn là một tên yếu ớt nhu nhược, sợ việc này truyền ra ngoài Cổ Thước thượng thần sẽ không để yên, cố nuối oán khí, nhưng Vương phi hắn lấy lại là một người đanh đá không dễ chọc, không có việc gì làm ,muốn gây sự, tính cách ồn ào, viết một phong trực tiếp bẩm báo cô cô mình. Ngày ngày thổi gió bên gối, Thiên Đế giận dữ, kêu la sẽ đối với Cổ Thước thượng thần kia nghiêm trị không tha. Như đã nói qua, ngay cả Cổ Nhạc tiên cô đều thấy kỳ lạ. Sư tôn đang yên lành lại chạy đi địa phủ nháo cái gì đây? Tiểu tiên theo thượng thần trở về len lén mở miệng, ngầm tạch lưỡi một cái. . “Thượng thần hạ giới liền yêu một nữ tử nhân gian, nữ tử mất, thượng thần tới Địa phủ đòi Minh Đế đưa mình Nguyên Thần nữ tử kia .” . Cổ Nhạc tiên cô đoán chừng là Nguyên Thần nhất định là không muốn về. Một giây kế tiếp thượng thần từ trong phòng tắm rửa đi ra, vội vàng thu lại thần sắc cùng chúng đệ tử bái đáo: ” Chúng đệ tử cung nghênh sư tôn đại giá.” Tiểu Cửu còn đang suy nghĩ về Nhan Ngọc, ngây ngốc thăm dò tình huống, mọi người cùng nhau quỳ xuống dưới, chỉ có nàng hồ hồ đứng yên một chỗ, nhìn đông nhìn tây . Thịt viên mắt rốt cục nhìn không được , cố sức kéo vạt áo của nàng. Chỉ nghe “Phù phù” một tiếng vang thật lớn, váy áo dưới chân Tiểu Cửu chịu không được bị rách một miếng . Cổ Nhạc tiên cô mặt đen thui. Cổ Thước thượng thần sờ sờ cái cằm không hề có râu mép, lông mày nhướn lên.”A, đây là hồ yêu ngu ngốc từ nơi nào tới?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang